Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 811 - Chương 816: Nghễ Trần Tôn Tọa

Chương 816: Nghễ Trần Tôn Tọa Chương 816: Nghễ Trần Tôn TọaChương 816: Nghễ Trần Tôn Tọa

Một cô gái nhỏ nhắn như linh miêu chợt tiến vào, trong tay cầm một chai thuốc, ánh mắt trong suốt, hỏi:

- Chị Uyển Nhi, suốt cả đêm chị không ngủ sao?

Kim Du Uyển ngẩng đầu, nhẹ nhàng cười:

- Ngủ đủ rồi. Tiểu Thanh, đưa thuốc cho chị.

Mùi thuốc nồng nặc, căn phòng lâm vào yên tĩnh.

Cửa phòng lại được đẩy ra, nắng sớm đột nhiên chiếu vào một bóng người quen thuộc. Một gương mặt anh tuấn xuất hiện trước mặt Tiểu Thanh và Kim Du Uyển.

- Tiêu thúc thúc.

Tiểu Thanh cả kinh, lấy tay che miệng, ngồi phịch xuống giường Kim Văn Tôn Tọa đang nằm, ánh mắt hiện ra sự vui mừng lẫn sợ hãi. Việc Tiêu Dương trở vê đêm qua, trong tông cũng không có quá nhiều người biết.

Cô không dám tưởng tượng được cuộc sống sau này mà không có cha.

Tiêu Dương quay sang nói với Tiểu Thanh.

- Tiêu thúc thúc, nhất định thúc phải cứu được cha trở về.

- Tiểu Thanh, mang Uyển Nhi ra ngoài nghỉ ngơi đi.

Tiêu Dương nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, trấn an Kim Du Uyểh:

Cơn tức trong lòng liên dâng lên.

Tiêu Dương bước đến, Kim Du Uyển giống như một con thuyền cô độc lung lay trong bão táp, giờ phút này nhìn thấy bến cảng, nhất thời không thể khống chế, hai hàng nước mắt chảy xuống, nhào vào lòng ngực Tiêu Dương mà nghẹn ngào.

Tuy tuổi Tiểu Thanh còn nhỏ, nhưng vẫn rất nhu thuận, gật đầu kéo Kim Du Uyển rời khỏi phòng, hơn nữa còn nhẹ nhàng đóng cửa lại.

- Để tôi xem vết thương của Kim đại ca đã.

- Được rồi, không có việc gì đâu. Tất cả đã qua rồi.

Hai tay run rẩy nắm chặt tay Tiêu Dương, tựa như một con sơn dương bị sợ hãi.

Sát khí chợt lóe.

Kim Du Uyển nhỏ giọng nghẹn ngào. Mặc dù Giang Phong Tôn Tọa không nói thêm bất cứ điều gì trước mặt cô, nhưng cô luôn có một dự cảm bất hảo. Cô sợ từ nay về sau chỉ còn lại một mình trong đêm tối, sợ mỗi đêm cô quên đắp chăn, sẽ không còn người cha hiền lành xuất hiện để đắp lại chăn cho mình.

Không chết không thôi.

Trong phòng, Tiêu Dương bĩnh tĩnh nhìn Kim Văn Tôn Tọa. Với nhãn lực của hắn, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấy toàn bộ vết thương.

- Đám hỗn tạp Thần Tiên Môn.

Mặc dù không có tác dụng cải tử hồi sinh, nhưng có thể nói là thần thuật độc nhất vô nhị trên thế gian. Không thể mở cửa được Diêm Vương điện, nhưng lại có thể kéo được người đã bước một chân từ Diêm Vương điện trở về. Một lát sau, hắn nhẹ nhàng cởi hết lớp băng vải bên ngoài. Căn phòng trở nên yên tĩnh, rất nhanh chỉ còn lại dấu vết của kim châm bay múa.

Một viên Sinh Linh đan được nhét vào miệng Kim Văn Tôn Tọa.

Tiêu Dương biết rất rõ, lúc này Kim Văn Tôn Tọa đang nằm trên giường sinh tử chưa biết cũng không hề có sự hối hận.

Lúc này, Diệp Tang bước đến, mang theo bữa ăn sáng cho Kim Du Uyển và Tiểu Thanh.

Đã báo thù, căn bản không có đường lui.

Một người tóc đỏ tung bay, một tay cầm bầu rượu, dựa lưng vào một bia mộ. Trên bia mộ có khắc "Bát đệ Đoạn Hàn chi mộ..

Ở sâu trong một u cốc có hai phần mộ dựa sát vào nhau.

Thời tiết càng lúc càng nóng.

Tiêu Dương đặt tay lên mạch tượng của Kim Văn Tôn Tọa.

Động tác không hề lộn xộn.

Ngoài cửa, Kim Du Uyển đứng ngồi không yên, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía cửa.

Lo lắng chờ đợi.

Cửu đại thân châm, châm đứng đầu Long Vũ Cửu Thiên.

Châm cứu, bức độc, chữa thương.

Nhất là trong cơ thể lại ẩn chứa một loại kịch độc âm hàn.

Quá trình thi châm cực kỳ chậm chạp. Thương thế của Kim Văn Tôn Tọa quá nặng, Tiêu Dương không dám khinh thường.

Trên tấm bia mộ còn lại khắc "Lục muội Bạch Liên chi mộ”.

Là do La Thiên lập.

Thân hình vốn cao to lúc này lại vô lực dựa vào bia mộ. La Thiên Tôn Tọa cứ thế mà dốc bầu rượu vào miệng. Không biết qua bao lâu, bầu rượu bị ném lên cao vỡ tan tành, phả xuống mùi rượu thơm mát.

- Bát đệ, Lục muội, đại ca mời hai người uống rượu.

Khí tức cường đại của La Thiên Tôn Tọa một lần nữa tản ra, giống như Ma thần giáng thế, ánh mắt lạnh như băng:

- Hai người hãy nhìn nhé, đại ca sẽ giết địch. Giết chết đám con rùa đó, một manh giáp cũng không để lại.

Sau đó La Thiên Tôn Tọa xoay người, biến mất trong rừng sâu.

Cạch.

Cửa phòng mở ra, Kim Du Uyển nhất thời đứng lên, ánh mắt kích động nhìn Tiêu Dương, môi mấp máy không dám phát ra thanh âm.

Tiêu Dương cung kính vái lạy từng người, sau đó cùng với Xích Kiếm Tôn Tọa đi sang một bên.

Phía trước chủ điện vẫn là tế điện thờ phụng tổ tiên Kiếm Tôn nhất mạch.

Tiêu Dương tìm được Xích Kiếm Tôn Tọa ở chủ điện.

Trong lòng hắn đang có một sự khó chịu. Tiêu Dương dặn dò vài câu, sau đó liền rời đi.

- Tiểu Thanh, em hãy ở lại đây chăm sóc cho Kim đại ca nhé.

Ngả đầu vào lòng Tiêu Dương, cô khóc to lên, sau đó không còn nghe thấy thanh âm nữa.

Đã dựa vào vai Tiêu Dương mà ngủ thiếp đi rồi.

- Chị Uyển Nhi thật sự đã quá mệt mỏi.

Tiểu Thanh cũng nghẹn ngào nói.

Tiêu Dương liên ôm Kim Du Uyển vào phòng nghỉ ngơi, sau đó xoay người bước ra.

- Tiểu Thanh có nhìn thấy Diệp Tang sư tỷ không?

Tiêu Dương hỏi.

- Vừa rồi chị ấy còn ở đây, sau đó đột nhiên vội vã đi mất.

Tiêu Dương ngẩn ra, sau đó gật đầu.

Giờ phút này đã được bộc phát.

Cô đã phải chịu dày vò rất nhiều.

Chẳng khác nào gió xuân ấm áp thổi tới. Cả người Kim Du Uyển chấn động, nhất thời khóc ra tiếng.

Không có việc gì?

- Yên tâm đi, đại ca không có việc gì đâu.

Tiêu Dương mỉm cười bước đến.

- Nhất tổ thất tiên.

Khi Tiêu Dương lần đầu tiên nhìn thấy chân dung của thất tiên, mặc dù cảm nhận được kiếm khí bên trong nhưng cũng không quá mạnh mẽ. Nhưng khi thực lực của hắn tăng lên, hắn càng cảm nhận được kiếm ý ác liệt của bảy vị kiếm tiên. Điều khiến cho Tiêu Dương nghi hoặc chính là, ban đầu hắn tưởng rằng Kiếm tông từ lúc được thành lập cho đến nay chỉ có bảy vị Kiếm tiên. Nhưng khi nhãn giới được trải rộng, hắn cảm giác được, Kiếm tiên của Kiếm Tông tuyệt đối không chỉ có bảy người.

Trong bức tranh Thượng cổ hồng hoang của hắn đã có bốn vị rồi.

Sau khi Tiêu Dương đưa ra nghi hoặc, Xích Kiếm Tôn Tọa liền bật cười:

- Tiên nhân cũng phân ra mạnh yếu chứ.

Ánh mắt Tiêu Dương nhẹ sáng lên, nhìn chằm chằm Xích Kiếm Tôn Tọa.

- Đây cũng chẳng phải là bí mật. Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều biết được.

Xích Kiếm Tôn Tọa cười nói:

- Trong điển tộc chúng ta có ghi lại, Tiên nhân phân thành ba sáu chín cấp. Vừa mới vượt qua Tâm Lôi cửu kiếp, trên thực tế cũng chỉ được xưng là bán tiên. Vượt qua được Tâm Lôi Cửu Kiếp, cơ thể linh hôn sẽ được thoát thai hoán cốt. Cửu Kiếp Thiên Lôi cũng chỉ là mồi dẫn. Đợi sau khi tu luyện thành Tiên Thần Tâm thì mới được xưng là cảnh giới Tiên nhân chân chính.

- Mỗi một giai đoạn trong từng cảnh giới Tiên nhân, thực lực sẽ khác nhau một chút. Người xưa căn cứ vào kinh nghiệm, chia cảnh giới tu hành tiên nhân thành năm bước, tương đương với bước lên năm tầng lầu, sau đó sẽ trở thành bất diệt kim thân.

Ánh mắt Xích Kiếm Tôn Tọa phát ra sức nóng. - Xưng là Kim tiên.

- Kim tiên có thể nói là bất tử bất diệt. Trừ phi là hạo kiếp tranh đấu thì mới mất đi thôi.

- Khi đã tới cấp độ Kim tiên, mới chân chính xé rách bầu trời, đến một vị trí không ai đạt được. Nghe thì có chút huyền diệu, nhưng Thất tiên Kiếm tông chính là biến mất như vậy.

Ánh mắt Tiêu Dương hiện lên sự rúng động.

Thất tiên thì ra là bảy vị Kim tiên.

Bốn chữ bất tử bất diệt khiến lòng người run sợ.

Con đường tu luyện đó dài đằng đẵng.

Tu hành không có giới hạn.

Trong quá trình theo đuổi thiên đạo, Tiêu Dương có cảm giác con đường này không có điểm cuối.

Mà điều hắn cần làm chính là làm cho đoạn đường này nở hoa càng thêm sặc sỡ.

Để một khi đi qua, sẽ không để lại tiếc nuối.

Nhân sinh của con người đều là một con đường. Có người có thể đi xa một chút, nhưng có người đã sớm ngã xuống rồi. Không ai biết phía trước có điều gì đang đợi mình. Có thể là hông hoang dã thú đang rít gào, cũng có thể là một con đường đầy hoa sáng lạn.

Tất cả đều là nhân sinh.

Ngầm hiểu tất cả, một lát sau Tiêu Dương mới mở mắt, ánh mắt nhìn về phía Nhất tổ thất tiên, tràn ngập kính ý, còn có sôi trào chờ đợi.

Lịch sử lắng đọng, lưu lại dấu vết của Thất đại Kim tiên.

- Ta sẽ là người thứ tám.

Ánh mắt Tiêu Dương tràn đầy tự tin, trong lòng thầm nhủ.

Sau đó, Tiêu Dương trịnh trọng nhìn Xích Kiếm Tôn Tọa, chậm rãi nói từng chữ:

- Xích Kiếm đại ca, đệ muốn biết là ai đã hạ lệnh cho Tang Tang.

Để Diệp Tang một mình đến Tử Vong cốc, mỗi lần nhớ lại, Tiêu Dương cảm thấy đau lòng. Quan trọng là, người ra lệnh cho Diệp Tang không phải là bát đại Tôn Tọa. Rốt cuộc là ai mà có thể không cần nhìn sắc mặt của tám đại Tôn Tọa ra ra lệnh cho Diệp Tang?

Nghe Tiêu Dương hỏi, thân sắc Xích Kiếm Tôn Tọa khẽ biến, nửa ngày sau mới khẽ nói:

- Ông ấy vẫn chưa từ bỏ ý định sao?

Đồng tử Tiêu Dương co rụt lại.

"Ông ấy" mà Xích Kiếm Tôn Tọa nói chính là nhân vật thần bí đã hạ lệnh cho Diệp Tang.

- Hạo kiếp năm đó, sinh tử trong mắt đệ tử Kiếm Tông đã trở thành bão cát, tùy thời có thể sụp đổ. Nhờ sự mở đường của các cường giả, chúng ta chật vật vọt ra. Ngoại trừ tám huynh muội chúng ta, kỳ thật còn có một trưởng lão Kiếm Tông, Nghễ Trần Tôn Tọa.

- Là nghĩa phụ của Diệp Tang.

Xích Kiếm Tôn Tọa nhìn Tiêu Dương, thấy gương mặt của hắn có chút biến ảo, trong lòng thầm than. Nói đến hạo kiếp năm đó, người còn sống rất ít. Thực lực của Nghễ Trân Tôn Tọa khi đó cũng đã vượt qua Tâm Lôi Ngũ Kiếp, thành quả vượt qua cả tiểu tiên kiếp. Nếu tiếp tục phát triển, nhất định sẽ đột phá cảnh giới Tiên nhân. Nhưng lại tao ngộ hạo kiếp. Hơn nữa hạo kiếp này còn đẩy Nghễ Trần Tôn Tọa xuống địa ngục.

Ông không chết, nhưng bị phế.

- So với giết ông còn muốn khó chịu hơn.

Xích Kiếm Tôn Tọa buồn bã nói:

- Trăm năm qua, tính cách Nghễ Trân Tôn Tọa trở nên quái dị. Nhưng chúng ta biết, trong lòng ông ấy vẫn còn lưu lại khát vọng khôi phục thực lực, tự tay giết chết cừu nhân.

- Trăm năm qua, ông ấy sống còn thống khổ hơn cả chúng ta.

- Hai mươi năm trước, ở nước Mỹ, ông ta đã nhặt được Diệp Tang đang bị vứt trên đường phổ.

Tiêu Dương lẳng lặng lắng nghe Xích Kiếm Tôn Tọa nói chuyện xưa.

Năm đó, hạo kiếp của Kiếm Tông đã mang đến rất nhiều thảm kịch. Càng tìm hiểu, Tiêu Dương càng cảm nhận được ngọn lửa cừu hận trong lòng đệ tử Kiếm tông.

- Mấy năm gần đầy, tin tình báo của Kiếm Tông đều do một tay Nghễ Trần Tôn Tọa nắm giữ. Cho đến khi về nước ba năm trước mới giao cho La Thiên Tôn Tọa tiếp nhận.

Xích Kiếm Tôn Tọa cười khổ:

- Không nghĩ đến, Nghễ Trần Tôn Tọa đã điều tra ra được tin tức của Tam Xích Lệnh. Ông ấy quả thật không chịu từ bỏ ý định. Ông không cam lòng để vận mệnh của mình chịu thiệt như vậy.

- Ông ấy muốn thông qua Tam Xích Lệnh, tiến vào Tam Xích Thần Minh điện, thông qua cơ hội mù mịt khôi phục lại thực lực bản thân.
Bình Luận (0)
Comment