Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 820 - Chương 825: Thân Lệnh

Chương 825: Thân Lệnh Chương 825: Thân LệnhChương 825: Thân Lệnh

Lúc này, không người nào nghĩ đến trong màn đêm lại có một luông ánh sáng âm u bắn nhanh ra ngoài.

Hướng ba thân ảnh lao đến.

- Công tử cẩn thận.

Bố lão quát khẽ, cánh tay lay động, một thoáng tiếp được ánh sáng âm u.

Vũ Văn công tử ngừng lại, cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh.

Đạo ánh sáng thần bí này phủ xuống, thật sự khiến cho y không thể không cảnh giác.

- Ba vị đạo hữu xin dừng bước.

Một thanh âm già nua trầm thấp vang lên trong gió, vang vọng bốn phương tám hướng, không thể phân định được nơi nào.

Vũ Văn công tử lập tức khôi phục bình tĩnh, chắp tay về phía lệnh bài bay đến:

Tiếng cười chấn triệt thính giác vang lên trong đêm tối.

Vũ Văn công tử định nhãn nhìn lại, đồng tử không khỏi co rụt:

- Haha...

- Công tử người xem.

- Thì ra là đệ nhất thế gia Phủ Tông. Khó trách lại có được truyền nhân thiên tư trác tuyệt như vậy.

- Là ai?

Hai lão giả bên cạnh Vũ Văn Hiên Thần cũng biến sắc, tách ra hai bên bảo vệ cho Vũ Văn Hiên Thần.

Bố lão vừa tiếp một chiêu, chộp được một tấm lệnh bài. Trên lệnh bài có khắc hình vân quỷ dị, giống như một loại ký hiệu thần bí. Sắc mặt Bố lão khẽ biến, đưa lại lệnh bài cho Vũ Văn công tử.

Ánh sáng lạnh chợt lóe trong mắt Vũ Văn công tử.

- Phủ Tông, đệ tử Vũ Văn thế gia, Vũ Văn Hiên Thần xin ra mắt tiền bối.

- Ba người hãy trở về đi. Phía trước chẳng có gì xem đâu.

- Là ông ta?

- ĐI.

Tấm lệnh bài đại diện cho một thân phận, đại danh hung sát, không thể không cẩn thận.

Giọng nói già nua vang lên:

- Công tử, trăm năm trước, ông ta không phải bị Thần Lệnh đuổi giết sao? Tại sao lại...

Bay được mấy ngàn thước, Vũ Văn Hiên Thần mới ngừng lại, ánh mắt nhìn về phía xa, giọng nói lạnh lùng:

Ánh mắt Vũ Văn Hiên Thần hiện lên sự thâm thúy, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Một lát sau liền lên tiếng:

Phủ Tông, một trong tam giáp hộ long thế gia.

- Thuộc hạ nhất định sẽ cúc cung tận tụy, liêu chết tra ra.

Vũ Văn Hiên Thần không chút do dự, chắp tay, dứt khoát xoay người, thân ảnh bay vút đi. - Thần Tiên Môn và Lưu Tinh tông đều có ý đục nước béo cò. Chỉ cân chúng ta thả ra tin tức, nói ra hang ổ của Kiếm Tông. Đến lúc đó, hẳn sẽ có người thay chúng ta điều tra hết thảy.

Vũ Văn Hiên Thần nhẹ giọng nói:

- Không ai bảo các người đi tìm chết cả.

Thân phận của Vũ Văn Hiên Thần vô cùng tôn quý ở Phủ Tông. Cho nên mới được Cổ trưởng lão và Hoàng Sư Tôn Tọa nịnh nọt.

- Ông ta còn sống nhất định là có lý do. Nhưng quan trọng bây giờ chính là thần binh thông linh trong hồ nước. Hy vọng thần binh thông linh đó sẽ thuộc về Phủ Tông chúng ta. Về phần ông ta...

Vũ Văn Hiên Thần âm lãnh nói:

- Có cơ hội thử dò xét một chút.

- Không nghĩ đến, ông ta lại còn sống.

- Thần Lệnh đuổi giết?

- Chưa từng có kẻ nào có thể sống sót dưới sự đuổi giết của Thần Lệnh. Tại sao ông ta lại ở trong khu vực hoang sơn này?

Bố lão khó hiểu:

- Công tử anh minh.

Bên trong khu rừng đen kịt, trong một sơn động mạng nhện giăng đầy, ngoài cửa sơn động lá chất thành đống, ánh trăng xuyên qua một khe hở chiếu xuống. Dưới ánh sáng mơ hồ, chiếu xuống một lão giả tóc bạc đầu đan đầy mạng nhện, thậm chí còn có con đang bò.

Lão giả đột nhiên ngẩng đầu, nhìn qua khe hở sơn động, ánh mắt đỏ lên.

Hơi thở dồn dập, hai tay bị đính trên bức tường, bị một sợi dây sắt khóa lại.

Hai chân cũng như vậy.

- Một trăm năm rồi. Đã một trăm năm rồi.

Mái tóc bạc tung bay, ánh mắt bắn ra oán hận mãnh liệt:

- Tam Xích Thần Minh Điện, ngươi nhốt lão phu trăm năm, đã một trăm năm rồi đấy. Lão phu không cam lòng, không cam lòng.

Lão giả tóc bạc liều mạng giãy giụa, công phu truyền âm xuất thân nhập hóa, nhưng không cách nào phá được sợi xích sắt nhìn qua rất bình thường này.

La Thiên Tôn Tọa không thể rời đi được.

Thần sắc trở nên ngưng trọng. Tiền bối bảo ông rời khỏi chỗ này là vì sao?

- Tiền bối, tiền bối.

La Thiên Tôn Tọa giật mình, nhìn quét bốn phía, nhịn không được hô to hai tiếng:

Nói xong, không còn nghe thấy tiếng động nữa.

- Mấy ngày nữa ở đây sẽ không yên tĩnh, ngươi hãy rời xa chỗ này.

- Sợ rằng sẽ không bao lâu nữa, tin tức lão phu còn sống sẽ được truyền khắp nơi. Đạo sĩ danh môn chính phái sẽ rất nhanh tìm đến đây.

Lão giả tóc bạc dần dần khôi phục lại sự bình tĩnh, thì thâm, giống như không phải đang nói với mình. Thần thức thẩm thấu, lập tức lộ ra sự vui mừng:

- Bốn bậc thang trời, không tệ, rất không tệ.

Lúc này, thanh âm thần bí đã vang lên trong đầu La Thiên Tôn Tọa.

- Chúc mừng ngươi đã thành công vượt qua Ma Lôi Tứ Kiếp.

Ánh sáng tím trên người La Thiên Tôn Tọa dần dần thu lại, quần áo đã sớm bị ma lôi oanh kích nát bấy. Nhưng La Thiên Tôn Tọa không hề chú ý đến, biểu hiện nghiêm túc, chắp tay về phía hư không:

- Đa tạ tiền bối.

- Được rồi, ngươi đi đi.

Thanh âm già nua vang lên:

Lão giả tóc bạc đã xem La Thiên Tôn Tọa là đệ tử truyền kỳ của mình.

Nếu không như thế, khi ba người Vũ Văn Hiên Thần xông đến, La Thiên Tôn Tọa sẽ lành ít dữ nhiều.

Để lộ lệnh bài đêm nay là hành động không thể tránh được.

Lão giả tóc bạc chính là người đã âm thầm chỉ điểm cho La Thiên Tôn Tọa, đồng dạng cũng là người đã khiến cho Vũ Văn Hiên Thần phải chạy mất. Không ai nghĩ đến, vị cường giả thần bí này lại bị nhốt trong một sơn động không có người. Nhưng cho dù vậy, ông cũng có thể dùng thủ đoạn thông thiên của mình truyền âm ra ngoài.

Mặc cho lão giả rống to như thế nào, thanh âm cũng không truyền ra ngoài sơn động được. Chung quanh sơn động chỉ sợ có trận pháp bao phủ.

- Có bản lãnh thì ngươi giết lão phu đi. Nếu không, lão phu đời đời kiếp kiếp sẽ tiêu diệt ác đồ Thần Minh Điện ngươi.

Nơi này cách Kiếm Tông không xa. Nếu ở đây xảy ra chuyện, ông lại càng không thể bỏ đi.

Lúc này, Tiêu Dương cũng đã kết thúc ngộ kiếm. Không ai biết vừa rồi suýt chút nữa đã có nguy cơ xảy ra, nhưng lại vô hình được hóa giải.

Thấy La Thiên Tôn Tọa ngơ ngác, mọi người cũng không có dũng khí tiến vào, còn tưởng rằng Ma Lôi Kiếp còn chưa chấm dứt.

- Chậc chậc, tư chất của đại ca cũng không tệ lắm.

Tiêu Dương tán thưởng.

Mọi người:...

Một lát sau, La Thiên Tôn Tọa mới bừng tỉnh trở lại. Thấy mấy vị huynh đệ đang nhìn mình chỉ trỏ, không khỏi cúi đầu, mặt đỏ lên, vội vàng mặc quân áo lại.

Dùng cơ thể đối kháng ma lôi, quần áo bị đánh rách cũng là chuyện bình thường. La Thiên Tôn Tọa đã có chuẩn bị trước.

- Chúc mừng đại ca thành công vượt qua Ma Lôi Tứ Kiếp.

Mọi người mỉm cười chúc mừng.

- Haha, bắt đầu từ đêm nay, Kiếm Tông chúng ta đã có cường giả Tứ Kiếp.

Ai nấy đều mỉm cười rất chân thành.

Vì La Thiên Tôn Tọa độ kiếp thành công, người của Kiếm Tông nhất mạch đều rất vui. Mặc dù không bằng một trăm năm trước, nhưng hôm nay có thể tiến thêm một bước, đây chính là một sự ủng hộ lớn lao đối với Kiếm Tông.

- Đại ca đã leo lên được bốn bậc thang trời, tương lai cơ hội thành tiên sẽ rất cao.

- Tốt nhất là được chín bậc thang tẩy lễ. Đến lúc đó, Kiếm Tông chúng ta sẽ có hy vọng có thêm một vị Kim tiên.

Mọi người đã sớm chuẩn bị rượu và thức ăn chúc mừng cho La Thiên Tôn Tọa.

Nâng chén chúc mừng.

- Cửu đệ, ta thấy đệ cũng ngộ ra không ít đấy.

Hồng Đào Tôn Tọa vỗ vai Tiêu Dương.

Tiêu Dương mỉm cười gật đầu.

Quả thật, hắn cũng không nghĩ đến trong tình huống này lại ngộ ra được một thức Phong Kiếm. Phong Kiếm của Tiêu Dương theo đuổi lực sát thương lớn nhất. Hôm nay hắn đã có bốn chiêu, đủ để kinh thiên động địa.

- Đại ca, hình như huynh có tâm sự?

Phụ nữ trời sinh mẫn cảm, Hồng Lăng Tôn Tọa phát hiện La Thiên Tôn Tọa có chút không ổn.

Trong đầu La Thiên Tôn Tọa vẫn cứ lặp đi lặp lại lời nói của vị cường giả thần bí.

Cường giả thần bí bảo ông rời đi, nhất định sẽ có nguy cơ xuất hiện.

Khoảng cách sơn động cách Kiếm Tông không xa, rất có khả năng sẽ bị phát hiện.

Nhưng ông đã đáp ứng với tiền bối sẽ không nói cho ai biết sự tồn tại của ông.

- Huynh cảm nhận được một nguy cơ.

La Thiên Tôn Tọa buông chén rượu, cau mày nói:

- Mấy ngày tới, sợ rằng, đại bản doanh của Kiếm Tông chúng ta sẽ bị tiết lộ.

Nghe xong, ai nấy đều ngưng trọng.

- Các đệ nói, nếu thật có nguy cơ, chúng ta có nên sớm rút phụ nữ và trẻ em trong tông rời đi trước không?

La Thiên Tôn Tọa đứng lên. Ông hoàn toàn tin tưởng lời nói của vị tiền bối thần bí.

Nhưng La Thiên Tôn Tọa lên tiếng, lại không có ai phụ họa.

- Đại ca, nếu thật sự có nguy hiểm, nơi này ngược lại lại là chỗ an toàn nhất.

Hồng Lăng Tôn Tọa nhìn thoáng qua Tiêu Dương, mỉm cười nói với La Thiên Tôn Tọa.

Lúc trước La Thiên Tôn Tọa chuẩn bị độ kiếp, không biết Thượng cổ hồng hoang đã được sắp xếp xong.

- An toàn nhất?

La Thiên Tôn Tọa khó hiểu.

- Haha, đại ca, huynh theo chúng đệ đến đó đi.

Lê Thiên Tôn Tọa đứng lên, hướng đến chỗ thạch bích gần thủy đàm.

Vù.

Xích Kiếm Tôn Tọa không đợi được, là người đầu tiên vọt vào, biến mất bên trong tấm thạch bích. - Cái gì?

Ánh mắt La Thiên Tôn Tọa chấn động, nhìn chằm chằm vào tấm thạch bích:

- Ảo trận?

Tiêu Dương mỉm cười, đưa cho La Thiên Tôn Tọa một tấm lệnh bài Hồng Hoang, ý bảo ông đi vào.

La Thiên Tôn Tọa cầm lệnh bài vọt vào. ...

Bóng đêm mê người, Viêm Hoàng, trên một ngọn núi, mây mù lượn lờ.

Hàn khí bức người. Đỉnh núi, một thân ảnh áo lam đứng thẳng, giống như thánh nhân độc lập với thế giới.

Bốn phía hoàn toàn im ắng, chỉ có gió núi gào thét.

Không biết qua bao lâu, hai tay người áo lam mở ra.

Không gian đột nhiên vặn vẹo. Một luồng khí tức hùng hậu phủ xuống mặt đất.

Không gian nứt ra, một đạo lam quang chợt bay ra ngoài, rơi vào lòng bàn tay người áo lam.

Thần sắc người áo lam cung kính vô cùng, thân hình hơi khom, giống như đang lắng nghe lời dạy bảo.

Lệnh bài trong lòng bàn tay bất ngờ có khắc hai chữ.

Thân lệnh.

Thiên địa mênh mông, khe hở không gian từ từ biến mất. Một thanh âm hư vô mờ mịt thản nhiên truyên đến tai người áo lam.

- Thần Lệnh, tru sát, Thánh Long Vương Viêm Hoàng.
Bình Luận (0)
Comment