Chương 826: Thăm dò
Chương 826: Thăm dòChương 826: Thăm dò
Trăng sáng biến mất, sáng sớm hôm sau.
Dưới thủy đàm, bên trong Thượng cổ hồng hoang, La Thiên Tôn Tọa ngồi khoanh chân trên mặt đất, đột nhiên mở hai mắt, thở ra hít vào, thần thái thoải mái, cả người tràn đây sức mạnh.
La Thiên Tôn Tọa đứng dậy, huy động quyền ảnh, quán dũng sức mạnh cường đại. Khi bộ quyền pháp chấm dứt, La Thiên Tôn Tọa cảm giác khí lực vẫn còn, thậm chí còn có cảm thấy như sắp tiến gần đến bậc thang trời thứ năm.
Đương nhiên, đây chỉ là cảm giác của La Thiên Tôn Tọa. Vừa mới đột phá Tâm Lôi Tứ Kiếp, thực lực còn chưa được củng cố. Trong khoảng thời gian ngắn không thể bước lên bậc thang trời thứ năm.
Huống chi, thang trời có đôi khi phải tùy duyên. Chỉ cần có thiên duyên, vô duyên vô cớ cũng rớt ngay trước mặt mình. Có người thậm chí độ hết Tâm Lôi Tứ Kiếp, nhưng khi độ đến Tâm Lôi Ngũ Kiếp, cũng không xuất hiện bậc thang trời tẩy lễ nào.
- Hảo quyền pháp.
Tiêu Dương mỉm cười bước tới.
La Thiên Tôn Tọa cười to, tâm trạng cực kỳ sung sướng. Sau khi thành công độ kiếp, lại nghe được Tiêu Dương vì Kiếm Tông mà tìm được một mảnh thiên địa làm hậu thuẫn, trừ phi tao ngộ thình lình xảy ra, bằng không, Kiếm Tông cũng không cần lo lắng chỗ dung thân rồi.
Ánh mắt Tiêu Dương nóng lên, lập tức đồng ý:
Vù.
La Thiên Tôn Tọa cười to:
Có La Thiên Tôn Tọa bồi luyện, tất nhiên câu còn không được.
Tiêu Dương bị trúng một quyền, vội sờ mũi, cười khổ nói:
- Tiểu tử đệ còn không thèm báo một tiếng.
- Đúng là nơi tốt.
Tiêu Dương nói xong, kiếm quang chợt lóe, xẹt qua ngực La Thiên Tôn Tọa.
- Đại ca, quyền lực của huynh kinh khủng như vậy, xương cốt của đệ không chịu nổi đâu.
La Thiên Tôn Tọa vỗ một quyền vào vai Tiêu Dương.
- Được.
Cổ tay Tiêu Dương run lên, kiếm quang bức thẳng.
- Tiểu tử thúi đệ từng giả bộ yếu ớt. đại ca biết đệ không đơn giản đâu. Nghe nói đêm qua lại sáng tạo được một chiêu kiếm pháp kinh thiên động địa. Nào, múa vài đường cho đại ca xem đi.
Thực lực hai người không cùng một cấp độ. Với thực lực Tứ Kiếp của La Thiên Tôn Tọa, cho dù Tiêu Dương có vận dụng Hám Đạo Thuật cũng chưa chắc có thể làm ông bị thương. Nhưng nếu đã dùng tất sẽ để lại hậu quả khó lường cho đối phương. Tiêu Dương hiển nhiên sẽ không dùng chiêu thức này để luận bàn, mà La Thiên Tôn Tọa cũng không ỷ vào thực lực để bức người.
La Thiên Tôn Tọa lui lại một bước, cười mắng:
- Hắc, binh quý thần tốc. Bảy trăm biến.
Hóa Tượng năm trăm biến.
- Tên yêu nghiệt này rốt cuộc đã tu luyện như thế nào? Tại sao lại siêu việt đến như vậy?
Nhưng La Thiên Tôn Tọa rất nhanh phát hiện, cảnh giới ngang nhau, bản thân ông ta lại bị Tiêu Dương gắt gao áp chế, không thể phản kích.
Kiếm quang hình cung chợt lóe, kiếm quang Tiêu Dương cấp bách bay lên.
Bắt đầu, La Thiên Tôn Tọa đã khống chế thực lực của mình ở Hóa Tượng hơn bốn trăm biến, không kém cảnh giới của Tiêu Dương bao nhiêu.
Long trời lở đất.
Vù.
Nhất thiểm như điện, nhanh đến mức tận cùng.
Thực lực lại từng bước tăng lên.
La Thiên Tôn Tọa cảm giác kỳ ngộ của ông đã không tồi, lại được cường giả thân bí truyên thụ, nhưng so với Cửu đệ kém xa không chỉ một bước.
Đương nhiên, La Thiên Tôn Tọa không hề đố ky, ngược lại còn thêm cao hứng, càng đánh càng không khống chế được lực đạo.
Tiêu Dương thấy áp lực càng lúc càng nghiêm trọng. Sức mạnh của La Thiên Tôn Tọa đã từ từ trấn áp hắn.
Sáu trăm biến.
Ông phải vận dụng Phản Vũ trung kỳ mới có thể đánh ngang tay với Tiêu Dương.
La Thiên Tôn Tọa vừa huy quyền vừa kinh hãi nhìn Tiêu Dương.
Phản Vũ tiền kỳ.
Kiếm quang sắc bén xẹt qua cánh tay La Thiên Tôn Tọa, lưu lại một vết kiếm màu đỏ lờ mờ.
Hai người đồng thời cả kinh.
La Thiên Tôn Tọa đối với một kiếm gia tốc này của Tiêu Dương còn chưa kịp phản ứng. Nếu Tiêu Dương là kẻ địch, thực lực cường đại này đủ để cắt ngang yết hầu của ông.
Tiêu Dương khiếp sợ đối với lực phòng ngự của La Thiên Tôn Tọa.
Chỉ dựa vào sức mạnh cơ thể thuần túy để chống đỡ một kiếm, Thiên Hoàng Kiếm có sắc bén đến mấy cũng không cắt rách da cánh tay La Thiên Tôn Tọa.
Cơ thể chính là vũ khí, vừa tấn công vừa phòng ngự.
Đây chính là chỗ kinh người của tu thể.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thời cất tiếng cười to, sảng khoái cực kỳ.
- Đại ca, Cửu đệ, hai người quả nhiên ở đây.
Ngư dân khóc lóc than thở nhưng cảnh sát không có bất cứ ý kiến gì, chỉ phụ trách ngăn cản mọi người.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại không cho chúng tôi vào trong? Chúng tôi sẽ lấy gì mà sống đây?
- Đúng vậy, đúng vậy. - Xin các người cho chúng tôi vào trong. Nếu chúng tôi không đánh được cá, cả nhà sẽ bị chết đói.
Tại một khu vực gần đó, một số người đang tụ tập, tâm tình có chút không khống chế được.
Thần Tiên Môn và Lưu Tinh Tông đã vận dụng chút thủ đoạn nhỏ, suốt đêm yêu cầu cảnh sát địa phương phong tỏa hồ nước này.
Kiếm Tông phải có được sức mạnh tuyệt đối ở vùng này mới có thể phát triển lâu dài. Nếu không, cứ nhẫn nại mãi, Kiếm Tông căn bản không thể thuận lợi mà trùng kiến.
Nhưng tất cả mọi người đều biết rõ, địch nhân tuyệt không dễ diệt.
- Được.
Ánh mắt La Thiên Tôn Tọa lạnh lại:
- Chúng ta ra ngoài.
xi —
Hồ nước, rất nhiều con thuyền nhỏ đang mò mẫm. Nhưng người trên thuyền không phải là ngư dân đánh bắt cá của vùng này, mà là đệ tử của hộ long thế gia.
Chung quanh hồ nước đều có dây màu vàng giăng lại. cứ cách mười bước lại có cảnh sát địa phương ngăn người bên ngoài đến gần hồ nước.
Hộ long thế gia không chỉ biết ẩn nặc thâm sơn. Bọn họ cũng có được quyền lợi không nhỏ ở thế gian.
Trận chiến này là để quét sạch địch nhân ở Vân Nam.
Họ đã từng lên kế hoạch, đợi sau khi La Thiên Tôn Tọa thành công độ kiếp, Kiếm Tông sẽ triển khai phản kích.
Sát khí trong mắt Tiêu Dương bắt đầu khởi động.
Chuẩn bị sẵn sàng.
- Đại ca, hãy chuẩn bị sẵn sàng.
Xích Kiếm Tôn Tọa mỉm cười bước tới, nhưng sau đó thu lại nụ cười, ngưng trọng nhìn La Thiên Tôn Tọa:
Trên thực tế, bọn họ cũng không hiểu khi nhận được lệnh phong tỏa hồ nước.
- Có xe đến.
- Là Phó đồn trưởng đồn công an. Hãy đi hỏi ông ta thử xem.
Phó đồn trưởng mặt chữ quốc, nhìn qua có chút chánh khí. Vừa bước xuống xe liền mỉm cười, khoát tay bảo mọi người bình tĩnh lại.
- Xin các vị hương thân yên lặng một chút.
Phó đồng trưởng nói vài câu:
- Việc phong tỏa hồ nước ngày hôm nay cũng chỉ là bất đắc dĩ. Cảnh sát chúng tôi nhận được tin tức trong đêm, nói trong hồ xuất hiện án mạng, thi thể bị quăng xuống hồ.
Mọi người nhất thời xôn xao.
- Có người chết?
- Tại sao lại như vậy? Chúng tôi chưa từng nghe có chuyện này.
Phó đồn trưởng khoát tay:
- Nhân mạng là quan trọng nhất. Cảnh sát chúng tôi chỉ có thể trước tiên phong tỏa hiện trường, tìm kiếm thi thể để phá án. Mọi người cũng không hy vọng đột nhiên xuất hiện thi thể dưới đáy hồ chứ?
Mọi người nhìn nhau, không ai lên tiếng.
- Vậy thì phải phong tỏa trong bao lâu?
Mọi người lên tiếng hỏi.
- Khoảng...
Đây là vấn đề mà ngư dân quan tâm nhất.
Phó đồn trưởng thê son thề sắt, nói cảnh sát nhất định sẽ phái thêm nhiều người đến hồ tìm kiếm.
Ngư dân dần dần tản đi.
Không ai chú ý đến, khóe miệng Phó đồn trưởng nhếch lên nụ cười khinh miệt.
- Một đám ngu dân.
Phó đồn trưởng lấy ra di động, khuôn mặt trở nên nịnh nọt:
- Chào ngài, dạ, đối phó xong rồi. Không tệ, tôi cam đoan không có bất cứ ngư dân nào đến làm loạn. Đương nhiên cũng không trợ cấp bất cứ thứ gì cho bọn họ. Vâng, vâng...
Phó đồn trưởng cúp điện thoại, ánh mắt khinh miệt nhìn đám ngư dân đang tản đi.
Ông ta không biết, ở trong đám người có người nhìn thấy ánh mắt của ông ta.
- Quả nhiên có chuyện.
Giọng nói trâm thấp, bóng người thong thả lui về phía sau, kéo tay một cô gái đóng giả ngư dân bên cạnh, hai người lui khỏi đám đông. Người thanh niên cởi mũ đội đầu ra, là Tiêu Dương.
Sau khi rời khỏi Thượng cổ hồng hoang, tin tình báo của Kiếm Tông truyền về không ít tin tức, khiến cho kế hoạch Kiếm Tông tạm thời có sự thay đổi.
Tiêu Dương và Diệp Tang giả làm ngư dân đến hồ nước. Bởi vì theo tin tình báo, người của Lưu Tinh Tông và Thần Tiên Môn đột nhiên tập trung chung quanh hồ nước, hành tung rất khả nghi. Tiêu Dương và Diệp Tang liền đích thân đến điều tra tình huống.
- Không thể tin được lời nói của gã Phó đồn trưởng kia. Nhưng rốt cuộc bọn họ đang tìm kiếm cái gì?
Diệp Tang thấp giọng hỏi. Lúc này hai người đang đứng trên một sườn núi, ánh mắt nhìn vê phía hồ nước phía xa:
- Ngư dân trên thuyền dường như đều là người của Thần Tiên Môn và Lưu Tinh Tông.
- Cảnh sát phong tỏa tìm kiếm thi thể cũng chỉ là thủ đoạn che giấu tai mắt người khác mà thôi.
Tiêu Dương nói:
- Có thể khiến cho nhân mã hai tông đột nhiên buông bỏ ân oán với Kiếm Tông chúng ta mà đến đây lục soát hồ, cái mà bọn họ muốn tìm tuyệt đối bất phàm.
- Sẽ là gì chứ?
Diệp Tang cau mày:
- Bọn họ đánh bắt được tôm cá, vớt lên kiểm tra, sau đó quăng ra ngoài. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng chẳng được bao lâu nữa, cái hồ này sẽ bị bọn họ hủy mất. Gần đây có mười mấy hộ dân sống nhờ vào cái hồ này.
- Mò lên, giết chết, tìm kiếm, sau đó ném đi. Tiêu Dương cũng cảm thấy khó hiểu:
- Đám người Lưu Tinh Tông và Thần Tiên Môn này không phải đầu óc bị nhúng nước mà làm cái chuyện hại người không lợi mình này chứ?
- Mặc kệ thế nào, vì chúng ta cũng được, vì mười mấy hộ dân kia cũng được, nhất định phải điều tra cho rõ chuyện này. Ô, anh xem bên kia kìa.
Diệp Tang bưng kín miệng, suýt chút nữa hô lên.
Tiêu Dương theo hướng tay cô chỉ. Trên một chiến thuyền, có hai thân ảnh đang đứng thẳng, không biết đang nói chuyện gì, thỉnh thoảng lại chỉ vào hồ nước.
- Thân phận của hai người kia rất đặc biệt sao?
Tiêu Dương hỏi.
Diệp Tang lập tức gật đầu đáp:
- Bên trái là Cổ trưởng lão của Lưu Tinh Tông, bên phải là Hoàng Sư Tôn Tọa của Lưu Tinh Tông. Hai người này là tổng phụ trách của hộ long thế gia ở Vân Nam, tại sao lại cùng nhau xuất hiện ở hồ nước này?
- Là bọn họ?
Ánh mắt Tiêu Dương chợt lạnh lại.
Lúc này, trên chiếc thuyên, Cổ trưởng lão dường như nhận ra được điều gì đó, đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt như đuốc, nhìn về phía Diệp Tang và Tiêu Dương.
- ĐI.
Tiêu Dương quyết định thật nhanh, trực tiếp kéo Diệp Tang về phía cánh rừng phía sau.
Vù.
Đồng thời, Cổ trưởng lão cũng lăng không bay đến, như tia chớp nhắm ngay sau lưng hai người Tiêu Dương.