Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 822 - Chương 827: Minh Nguyệt Chiếu Câu Cừ

Chương 827: Minh nguyệt chiếu câu cừ Chương 827: Minh nguyệt chiếu câu cừChương 827: Minh nguyệt chiếu câu cừ

Chung quanh hồ Tam Vân đều là núi, nhìn không thấy điểm cuối.

Tiêu Dương rất cẩn thận. Khi Cổ trưởng lão vừa xoay mặt đã mang Diệp Tang thi triển khinh công bỏ chạy. Vừa mới đáp xuống, liền bày thiên địa độn pháp, che giấu khí tức.

Hết thảy đều phát sinh trong nháy mắt.

Cổ trưởng lão đảo mắt đã đáp xuống chỗ hai người Tiêu Dương đứng vừa nãy, ánh mắt đảo quanh bốn phía, nhưng không phát hiện được bất kỳ điều gì, mày không khỏi càng thêm cau chặt, phất tay áo trở về ngư thuyền.

- Cổ trưởng lão, không bắt được ai sao?

Hoàng Sư Tôn Tọa hỏi.

- Chúng ta ở chỗ này hưng sư động chúng, Kiếm Tông phái người đến trinh sát cũng chẳng có gì lạ.

Cổ trưởng lão nheo mắt nói:

Cổ trưởng lão nghiêm mặt nói:

- Điểm nào?

Cổ trưởng lão nhìn mặt hồ đang gợn lên ánh sáng, ngư thuyền vẫn tìm kiếm như trước, nhưng không thu hoạch được điều qì.

Hoàng Sư Tôn Tọa ngẩn ra:

- Mấy ngày nay chúng ta lo tìm thần binh thông linh cho Vũ Văn công tử, thật ra đã cho bọn chúng một cơ hội thở dốc. Nếu bọn chúng còn không biết an phận, dám đến đối phó với hai nhà chúng ta, đắc tội Vũ Văn công tử, quả thật là muốn diệt vong mà.

- Đây chính là tình huống xấu nhất. Chúng ta phải chuẩn bị tâm lý.

- Nhưng người mới đến quả thật không đơn giản.

- Theo như lời Vũ Văn công tử nói, đã từng phát hiện thần binh thông linh ẩn trong cơ thể một con cá. Điều này cũng chẳng có gì lạ. Nhưng trong hồ nước này, vốn mạnh được yếu thua, con cá có dấu hiệu thần binh thông linh tùy thời có thể bị chết. Thần binh thông linh sẽ chuyển sang chỗ khác. Mặc dù phạm vi di chuyển không rộng, nhưng nếu như con cá đó trùng hợp chết ngay bên bờ, thần binh thông linh rất có khả năng sẽ bị chim thú tha vào trong rừng.

- Nếu không phải những tông môn lớn đang chuẩn bị cho việc tiến vào Thần Linh môn, sợ rằng đã sớm phái cường giả đến diệt Kiếm Tông rồi. Nhưng không sao, Kiếm Tông không duy trì nổi vài ngày đâu.

Hoàng Sư Tôn Tọa không cho là đúng:

- Hoàng sư huynh, huynh có nghĩ đến một điểm này hay không?

- Không sai, chúng ta cũng đã từng nhận không ít tin tức vê thần binh thông linh, cũng không phải cái nào cũng thất bại. Cho dù có một tia hy vọng, chúng ta cũng phải tìm.

- Thần binh thông linh chính là ngộ không thể cầu. Cứ tìm kiếm như vậy, cũng không biết có kết quả hay không.

- Còn có một khả năng, thần binh thông linh không có trên người con cá, mà ẩn mình dưới đáy nước. Nếu chỉ dựa vào vớt cá để tìm kiếm như vầy thì vô ích thôi. Cổ trưởng lão cười khổ:

Hoàng Sư Tôn Tọa gật đầu:

Sau khi Tiêu Dương xác định đã an toàn, liền thu hồi trận pháp, thở ra một hơi:

Khu vực núi non trùng điệp.

- Nếu chỉ có hai người này thì Kiếm Tông chúng ta có thể ứng phó được. Chỉ sợ đằng sau còn có gian trá. Tang Tang, tại sao mặt em lại đỏ như vậy?

- Nếu hôm nay tìm kiếm không có kết quả, bước hành động tiếp theo chính là tháo toàn bộ nước trong hồ Tam Vân này.

- Khu khu.

Cổ trưởng lão trầm giọng nói:

Diệp Tang sửa sang lại quần áo một chút rồi gật đầu.

- Tang Tang, căn cứ vào những gì chúng ta quan sát được, sợ rằng thế lực của hai đại tông phái này ở Vân Nam chỉ sợ tám phần đều tập trung ở chỗ này.

Tiêu Dương xấu hổ thu tay, lập tức chuyển đề tài:

xkkkx

Tiêu Dương ân cần hỏi.

Diệp Tang cúi đầu, nhìn thoáng qua Tiêu Dương.

Tiêu Dương cũng nhìn xuống. Thì ra trong tình thế cấp bách, để bảo vệ Diệp Tang, hắn đã ôm cô vào lòng, một tay vô tình ôm trúng ngực của cô.

- Nguy hiểm thật.

Sắc mặt Diệp Tang có chút đỏ lên.

- Hiển nhiên rồi. Hộ long thế gia phái bọn họ đến đây làm Tổng phụ trách, sao có thể là hạng người tâm thường được.

- Lão già kia thật không đơn giản.

- Mặc dù vậy, kế hoạch đánh bại từng cứ điểm của bọn chúng hẳn sẽ khó khăn đây.

Tiêu Dương trâm tư nói:

- Tang Tang, em quay về báo cáo lại tình huống. Anh ở đây điều tra thêm, rốt cuộc bọn họ là vì cái gì mà tập trung ở đây.

Từ lúc sáng sớm cho đến khi mặt trời ngả về phía tây, ngư thuyền trên hồ Tam Vân vẫn dày đặc như cũ. Cứ cách mười thước là có một chiếc thuyền neo đậu, vung lưới bắt cá.

Ngư dân đã tản đi hết, hiện trường vẫn được phong tỏa như cũ. Cho dù có ngư dân muốn đến gần để tìm hiểu cũng không được.

Cổ trưởng lão và Hoàng Sư Tôn Tọa đang nghỉ ngơi tại một khách sạn cách hồ Tam Vân không xa, cùng một chỗ với Vũ Văn công tử.

Mặt hồ vẫn lăn tăn gợn sóng. Sau khi hai gã đệ tử Lưu Tinh Tông quăng lưới, liền duỗi thắt lưng, cảm thán:

- Mệt chết đi được. Không muốn cho người ta sống mà. Bận rộn cả một ngày cũng chẳng có thu hoạch gì, lại còn không được nghỉ ngơi. Tôn Tọa vừa mới ra lệnh, phải tìm kiếm suốt đêm nay. - Trời sắp tối rồi, bớt than thở đi.

- Nhóc, sao còn chưa lên? Định ngâm mình làm cá à?

Một tiếng động vang lên, người đàn ông ngã xuống.

Bịch.

- Mày...

Người đàn ông bừng tỉnh, trợn mắt nổi giận:

- Ngoan.

Người này kinh ngạc một chút, mở to mắt cúi đầu xuống. Lúc này, bên dưới xuất hiện một cái đầu, mỉm cười nhìn mình:

- Anh... là ai?

- Ôi, thật là đáng ghét. Con không nhớ ta sao?

Giọng nói ỏn ẻn vang lên khiến người ta phải nổi cả da gà.

Bởi vì đó là giọng của một người đàn ông.

Nghe chói tai khủng khiếp.

- Con không nhớ Lý Điệp Điệp ven hồ sao? Ta là Lý Điệp Điệp nè.

Người đàn ông ngây người:

- Cha...

Trong bóng đêm, một thanh âm đột nhiên vang lên từ phía dưới chân.

- Con muốn đi tiểu sao?

Trong tiếng chế nhạo, người nọ lắc đầu đi đến đuôi thuyền, kéo khóa kéo quần xuống.

- Tốt nhất là tiểu văng mục tiêu của chúng ta lên cho rồi.

- Để tôi đến đuôi thuyền tiểu chút đã.

Một người phía sau lên tiếng:

Một giọng nói hèn mọn, bỉ ổi đến cực điểm vang lên. Nếu để Tiêu Dương nghe được, sợ rằng sẽ mở to mắt.

Lan thúc.

Lan thúc đột nhiên xuất hiện ở hô Tam Vân.

Giọng nói làm nũng vang lên dưới nước là của tiểu chính thái Húc Húc.

- Nhóc, ở đây còn một người cần giải quyết. Cậu lại còn tâm trạng nói chuyện phiếm. A Thúc bình thường dạy cậu như thế nào?

Lan thúc bày ra bộ dạng oai phong lãm lãm thuyết giáo.

Bạch Húc Húc vô tội nhìn Lan thúc:

- Không phải chú đã từng nói chiến thuật đối chiến cao nhất chính là tâm lý chiến sao? Cháu đang thi triển tuyệt kỹ này mà.

- Phì, chuyện phiếm của A thúc khác cậu. Ta mang cậu ra ngoài lịch lãm, đêm nay chính là một cơ hội của cậu đấy. Lan thúc mỉm cười:

- Hồ Tam Vân này đang bị một thế lực thần bí khống chế. A thúc đã thông qua các tin tình báo của Thiên Tử Các mà điều tra rõ ràng. Nơi này có con cá phát ra ánh sáng màu vàng. Thế lực thần bí đó phỏng chừng là hộ long thế gia, và bọn họ đang tìm kiếm thần binh thông linh.

- Thần binh thông linh là gì?

- Đao, kiếm, thương...

- Có cái này hay không?

Bạch Húc Húc hứng chí bừng bừng chỉ vào bên dưới của mình, ánh mắt chờ mong. Haha, cuối cùng cũng cấp cho tiểu đệ của mình uy vũ của một vũ khí.

- Có.

Lan thúc ý vị thâm trường nhìn Bạch Húc Húc, thảy một thứ cho cậu ta:

- Hoặc cậu ở đây tìm thần binh thông linh, hoặc cầm thứ này vào gặp A thúc.

Lan thúc cười hắc hắc tiến vào trong khoang thuyền.

- Thật có thứ này sao?

Ánh mắt Bạch Húc Húc sáng lên. Nhưng một lát sau, hai vai rũ xuống bước đến đầu thuyền, tích cực kéo lưới:

- Đồ dâm dục.

Cái "thần binh thông linh" mà Lan thúc ném cho Bạch Húc Húc, bên trên có viết chữ Durex thật to.

Tiểu chính thái thà chết không khuất phục.

Không ai biết hồ Tam Vân đã có khách không mời mà đến.

Vị trí chiếc thuyền vốn tương đối hẻo lánh. Sau khi hai người bị đánh ngất liền bị lôi vào trong khoang thuyền. Lan thúc thẩm vấn được nửa tiếng, lúc bước ra ngoài, tiểu chính thái đã đánh bắt được rất nhiều tôm cá. Thấy Lan thúc bước ra, liên cảnh giác che lại phía sau của mình.

- Baby à, A thúc không có hứng thú với tiểu sinh.

Lan thúc nói:

- Hai tên bên trong đúng là không có cốt khí. A thúc còn chưa dụng hình, bọn chúng đã khai sạch rồi.

- Lan thúc quả thật rất khí phách. Nội thân hình dũng mãnh của thúc cũng đủ khuất phục bọn chúng rồi.

Bạch Húc Húc không lớn không nhỏ mà vỗ mông ngựa.

Lan thúc rất hưởng thụ, nheo mắt gật đầu, nhưng miệng thì vẫn rất khiêm nhường, cuống quýt khoát tay:

- Không, không có gì. Nhưng cũng tức thật. A thúc không phải chỉ thả mấy cái rắm thôi sao, vậy mà cũng không chịu được. Tố chất đám hậu sinh này còn cần phải đề cao.

Khóe miệng tiểu chính thái liên co quắp lại.

Trong lòng mặc niệm, trên đời này có người có dũng khí nghênh đón rắm của tiểu nhân gia ngài sao?

Lúc này, Bạch Húc Húc đã âm thầm cầu nguyện cho hai người đang bị hôn mê bất tỉnh trong khoang thuyền.

- Vấn đề là thứ bọn chúng biết lại có hạn. A thúc suy đoán không lâm. Bọn chúng chính là đang tìm thần binh thông linh. Lan thúc nói:

- Dù sao ta mang cậu ra ngoài lịch lãm đúng là không sai. Nếu quả thật cậu có thể tìm được thần binh thông linh trước đám hộ long thế gia thì xem như thành công rồi.

Bạch Húc Húc cau mày nói:

- Hồ Tam Vân lớn như vậy, cháu biết tìm ở đâu?

- Dùng não, hiểu không?

Lan thúc trừng mắt:

- A thúc vào nghỉ ngơi một chút. Cậu hãy từ từ nghĩ biện pháp đi.

Lan thúc xoay người bước vào trong khoang thuyền, nhưng sau đó lại lập tức đi ra.

- Lan thúc, chú không nghỉ ngơi à?

Lan thúc tức giận không thôi:

- Không biết tên nào thả rắm trong khoang thuyền, thối không chịu được. Muốn thối chết A thúc mà.

Tiểu chính thái:...

Chiếc thuyền đậu rất gần với ngọn núi. Bóng đêm càng lúc càng dày, ánh trăng treo cao, chiếu xuống mặt hồ.

Một bóng người đứng đầu thuyền, gương mặt khắc hai chữ hèn mọn. Dấu hiệu bỉ ổi, vô sỉ càng lúc càng khuếch tán.

Yên tĩnh.

Lan thúc chỉ tay xuống mặt hồ:

- Ngã dữ tương tâm dữ minh nguyệt, nại hà minh nguyệt chiếu câu cừ.

Tiểu chính thái lệ nóng quanh tròng. Lan thúc cũng có lúc thánh khiết như vậy sao?

- Được rồi, Húc Húc, cậu đọc sách nhiều.

Lan thúc đột nhiên xoay mặt, tràn ngập sự tò mò:

- Nói cho A thúc biết,'minh nguyệt chiếu câu cừ”, vậy cái khe đó là khe vú hay khe đít.

Bịch.
Bình Luận (0)
Comment