Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 823 - Chương 828: Hành Động Lúc Nửa Đêm

Chương 828: Hành động lúc nửa đêm Chương 828: Hành động lúc nửa đêmChương 828: Hành động lúc nửa đêm

Bạch Húc Húc hậm hực đứng lên:

- Cái khe này...

Nhìn vẻ mặt "không ngại học hỏi" của Lan thúc, Bạch Húc Húc ho nhẹ một tiếng:

- Quan trọng lắm sao?

- Cho nên nói, tố chất giới trẻ các cậu còn kém lắm.

Lan thúc chắp tay sau đít, nhìn theo ánh trăng:

- Ngâm thơ có thể thông cổ kim, hiểu rõ tình cảm, sinh lý của con người.

- Sinh lý?

- Lan thúc quả nhiên nhìn rõ mọi việc. Chút tâm tư này của người xưa không thể thoát khỏi mắt Lan thúc. Lợi hại, lợi hại.

- "Khí chưng vân mộng trạch, ba hám nhạc dương thành”. Cậu xem, Đào Minh Uyên này khí phách đến cỡ nào, cuối cùng không phải đâm đầu xuống sông tự vẫn sao? Hàng năm đến tiết Đoan Ngọ, chúng ta đều tưởng niệm ông ta.

Bạch Húc Húc:...

Lan thúc chỉ ra mặt hồ phía xa:

Lan thúc thở dài:

- Lan thúc, đâm đầu xuống sông tự vẫn là Khuất Nguyên.

Bạch Húc Húc mở to hai mắt.

Lan thúc thở dài nói.

- Chỉ một câu nhưng đủ để nói rõ tâm lý mâu thuẫn của người xưa.'Nại hà minh nguyệt chiếu câu cứ”. Nếu là khe vú, nói rõ tâm lý người xưa bình thường. Nhưng trái lại thì sao? Chậc chậc, điều này nói rõ tâm lý của người xưa quả nhiên tao nhã. Lại đem cái loại tâm lý trần trụi đến cực điểm khắc họa thành một bức tranh tâm lý vô cùng nhuần nhuyễn. A thúc bội phục, bội phục.

- Đương nhiên rồi.

- Cái này thì đúng.

- Đúng vậy, A thúc không phải vừa mới nói đến Khuất Nguyên sao? Ta nói là Khuất Nguyên đấy.

Nửa ngày sau, Bạch Húc Húc mới há to miệng, ánh mắt sáng lên:

ky

Lúc này, Bạch Húc Húc vuốt mông ngựa không nổi nữa, vẻ mặt cầu xin:

Thần sắc Lan thúc trở nên nghiêm chỉnh nhìn Bạch Húc Húc:

Nửa ngày sau, Bạch Húc Húc vẫn không nhúc nhích.

Lan thúc mở to mắt, mờ mịt nhìn Bạch Húc Húc:

Bạch Húc Húc rưng rưng gật đầu.

- "Khí chưng vân mộng trạch, ba hám nhạc dương thành" là do Mạnh Hạo Nhiên viết, không phải Đào Minh Uyên. Trong bóng đêm mông lung, trăng sáng chiếu rọi, Bạch Húc Húc ra sức bắt cá. Nhưng gần một tiếng sau, đừng nói là bên chỗ cậu, ngay cả toàn bộ hồ Tam Vân cũng không có bất kỳ phát hiện gì.

Bạch Húc Húc cẩn trọng nói:

- Ít nhất có gần năm trăm người, thực lực đúng là không nhỏ.

Đội thuyền dày đặc không ngừng qua lại.

Xung quanh hồ có không ít ngọn đèn dầu, chiếu sáng cả mặt hồ.

- Đúng vậy.

- Ngoan, tiếp tục bắt cá đi. Đợi đến nửa đêm, chúng ta sẽ dong thuyền đi, sẽ không bị phát hiện đâu.

Lan thúc quay đầu trở về:

- Nhớ phải làm đến nơi đến chốn đấy.

- A thúc vừa mới nói là Mạnh Hạo Nhiên mà.

- A thúc sẽ dạy cho cậu, chuyện mà hậu sinh muốn làm phải làm cho đến nơi đến chốn. Ngàn vạn lần không được đầu cơ mưu lợi. Có sai phải nhận, biết không?

Lan thúc võ vai Bạch Húc Húc:

- Này.

Trên một nhánh cây bên cạnh hồ nước, một thân ảnh đang âm thầm theo dõi thực lực và vị trí bố trí cụ thể nhân thủ của Thần Tiên Môn và Lưu Tinh Tông.

Tiêu Dương nhìn về mặt hồ phía xa, khí tức thu liễm. Cổ trưởng lão và Hoàng Sư Tôn Tọa không có ở đây, hiển nhiên sẽ không ai phát hiện được hành tung của hắn.

- Rốt cuộc đang tìm cái gì mà kiên nhẫn như vậy?

Tiêu Dương trên cơ bản đã hiểu được tình huống của Thần Tiên Môn và Lưu Tinh Tông:

- Phải về thương lượng với đám người La Thiên đại ca rồi hãy quyết định.

Ánh mắt Tiêu Dương đảo qua mặt hồ, đột nhiên nhìn chằm chằm:

- Sao người kia nhìn quen quá nhỉ?

Lúc này, mặt hồ đã dâng lên một tâng sương mỏng. Thân ảnh kia trùng hợp đưa lưng về phía hắn, mặt quay về khoang thuyền.

Cân nhắc một chút, Tiêu Dương cũng không suy nghĩ nhiều, lặng yên rời đi, trở về Kiếm Tông.

- Bên ngoài đã không còn động tĩnh, chúng ta cũng không thể không có động tĩnh gì được.

Bạch Húc Húc nhìn chằm chằm Lan thúc.

- Đường đường là một nam tử hán, một đêm không ngủ thì có sao đâu.

Lan thúc quát lớn:

- Đứng lại.

- Nếu không còn việc gì, cháu cũng đi ngủ đây.

- Thì ra là nằm mơ.

Khóe miệng Bạch Húc Húc vểnh lên, yên lặng nhìn Lan thúc. Nằm mơ nhìn Tây Môn đại quan nhân, chẳng lẽ Lan thúc nằm mơ mình là Kim Liên muội muội? Tiểu chính thái không rét mà run.

- Có chuyện gì vậy?

Lan thúc hỏi.

- Còn có tình huống gì nữa chứ?

Bạch Húc Húc khoát tay:

- Bên ngoài trời đông giá rét, ai còn chăm chú bắt cá nữa. Mọi người đi ngủ hết rồi.

Bạch Húc Húc xoa mắt, nói tiếp:

Ý thức Lan thúc dần dần trở về, nhìn lướt qua bốn phía:

Bạch Húc Húc giật mình.

- Tây Môn đại quan nhân.

Lan thúc mở mắt:

Bạch Húc Húc đánh thức Lan thúc đang ngủ.

- Lan thúc, Lan thúc.

Lan thúc trâm giọng nói:

- Theo như ta quan sát, các thuyên đánh cá chỉ tạm thời ngừng lại thôi. Sáng mai, nếu có người đến kiểm tra, không phát hiện được gì, sẽ giết chết toàn bộ. Tại sao đêm nay chúng ta không điều tra một chút. Nói không chừng thần binh thông linh đang ở trên một chiếc thuyền nào đó thì sao.

- Cháu chẳng có hứng thú gì với trò chơi này.

Tiểu chính thái bắt chéo chân, nói.

Sắc mặt Lan thúc trâm xuống, rống to với tiểu chính thái:

- Nếu là kim tiên thì sao?

- Kim tiên?

Bạch Húc Húc đối với thứ này đặc biệt mẫn cảm, trong đầu lập tức nhớ đến một hình ảnh vô cùng uy vũ. Nếu nhị đệ của cậu được buộc roi này xung quanh, quả thực uy vũ không thôi. Hàng ngày mặc thay tả cũng được.

- Haha...

Bạch Húc Húc không tự chủ được mà cười lên.

Lan thúc quơ tay trước mặt Bạch Húc Húc, sau đó giữ chặt cái đầu đang lúc lắc của Bạch Húc Húc:

- Nhóc, lại mắc bệnh hoang tưởng nữa hả? Mau tìm thần binh thông linh đi. Nếu không phải Kim tiên mà là Kim đao, vậy thì đưa cho A thúc dùng.

Lan thúc khoa chân múa tay vài cái, Bạch Húc Húc nhất thời cảm thấy bên dưới truyền đến từng đợt gió lạnh.

Trong bóng đêm, hai người tiếp tục dong thuyền ra giữa hồ.

Cẩn thận tính toán một chút, rốt cuộc cũng tìm được mục tiêu.

Mặt hồ to như vậy, cũng không phải tất cả người trên thuyền đều không phân biệt được thần binh thông linh. Còn một số cường giả trên thuyền có thể nhìn ra được thần binh thông linh trong cơ thể con cá.

Nhưng đội thuyền trong hồ quá nhiều, rất nhiều đội thuyền chỉ có hai ba đệ tử Thật Khí. Đó chính là đối tượng Lan thúc và Bạch Húc Húc xuống tay.

Từ lúc ngọc tỷ truyên quốc kết thúc, khúc mắc của Lan thúc cũng được cởi bỏ. Thực lực tăng lên, thành công đột phá cấp bậc Hóa Tượng. Còn Bạch Húc Húc, dưới sự chỉ điểm của Lan thúc, thực lực cũng tăng lên rất nhanh. Hiện tại cũng đang ở cấp bậc Hóa Tượng, ngang ngửa với Lan thúc. Không bao lâu nữa là có thể siêu việt hơn Lan thúc rồi.

Mặc dù hai người ồn ào không ngừng, nhưng trong lòng Bạch Húc Húc vô cùng tôn kính Lan thúc. Ông vừa là thầy vừa là bạn.

- Theo quy củ cũ, hai người, mỗi người một thuyền.

Lan thúc thấp giọng, trừng mắt nhìn Bạch Húc Húc:

- Để xem ta quất cậu như thế nào.

Bạch Húc Húc võ ngực:

- Không thành vấn đề.

- Được, xuất phát.

Lan thúc vừa dứt lời, trực tiếp thả người rơi xuống nước, nhưng không hề có nước bắn lên.

- Mười điểm.

Bạch Húc Húc cho điểm nhưng cậu ta cũng không nhảy xuống, mà đánh lái con thuyền đến gần một con thuyền khác.

Hồ nước rất rộng, trên cơ bản các con thuyên đều duy trì khoảng cách ngoài mười thước. Bạch Húc Húc quang minh chính đại chèo thuyền đi đến như vậy, hiển nhiên lập tức thu hút sự chú ý của hai người trên chiếc thuyền kia.

Trong màn đêm, bóng người nhìn không rõ lắm, chỉ thấy một tiếng quát vang lên:

- Là ai?

- Là tôi.

Bạch Húc Húc lên tiếng:

- Lão đại, là tôi.

Vừa nói vừa chèo thuyền lại, rất nhanh đến gần chiếc thuyền kia.

Bên kia lại hỏi tiếp.

- Là ai?

- Là tiểu đệ của anh.

- Tiểu đệ? Là ai?

- Ai chà, anh nhìn thấy tôi chưa? Không phải tôi nói muốn giới thiệu em gái cho anh sao?

Bạch Húc Húc nói xong, nhảy vọt lên, không chút do dự cho tay sờ vào đũng quần của mình.

Phụt

Phụt.

Hai dòng nước bắn nhanh ra. Hai người trên thuyền không kịp phát ra âm thanh gì, lập tức té xuống.

- Anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Huống chỉ, hai người lại là anh hùng đần độn.

Bạch Húc Húc bĩu môi, ánh mắt nhìn xuống hồ nước. Lúc này, mặt hồ toát ra một cái đầu người, hô to với bên này:

- Có cần hỗ trợ gì không?

Bạch Húc Húc khoát tay.

- Cảm ơn.

Lan thúc còn đang ở trong nước, đột nhiên mở to hai mắt:

- Nhóc, tại sao lại ở đây?

Lan thúc ướt sũng người bước lên thuyền, nhìn hai người nằm trên sàn thuyền, nhịn không được thở dài:

- Đã nói các người tuổi trẻ thì phải kiên định mà. Bây giờ lại không thành thật rồi.

Tiểu chính thái:...

Hai người vẫn không quên việc chính, kiểm tra tôm cá trên thuyền, nhưng vẫn không phát hiện được gì.

- Đi, tìm mục tiêu kế tiếp.

Trong bóng đêm, một chiến thuyền không có hảo ý lướt đi trên mặt hồ, không kinh động bất cứ kẻ nào, yên lặng tìm kiếm thần binh thông linh.

- Nơi này cũng không có.

- Đúng là thứ giá áo túi cơm mà. Tìm kiếm cả ngày, cũng không tìm được cái gì, uống phí A thúc thiên tân vạn khổ đến đây.

- Đi một chút nữa.

tk

Vù.

Bên trong rừng cây, một thân ảnh nhanh như chớp chạy sâu vào bên trong.

Thân ảnh bỗng nhiên ngừng lại, trong túi truyên đến tiếng rung rung.

Tiêu Dương lấy điện thoại, có chút ngoài ý muốn, cười nói:

- Đại tỷ, khuya như vậy rồi mà nhớ tôi ngủ không được sao?

Người gọi đến là Bạch Khanh Thành.

Tiêu Dương nhảy lên một nhánh cây, tán dóc với cô.

Tạm biệt ở Mỹ, Bạch Khanh Thành đi theo tiểu đội tỉnh anh trở vê thủ đô, nhưng cũng không quay lại Minh Châu. Vì thế, khi Tiêu Dương trở về cũng không gặp được cô.

- Phì, ai thèm nhớ anh chứ.

Bên kia, trong nhà trọ Thu Tâm, Bạch Khanh Thành mặc trên người chiếc áo ngủ thoải mái, ôm một con thú bông nằm dài trên ghế sofa. Rất khó tưởng tượng được nữ cảnh sát mạnh mẽ này lại có mặt nhu hòa như vậy.

- Đại tỷ, thương thế của chị đã khôi phục hết chưa?

- Ừm.

Hai người nói chuyện một chút, Bạch Khanh Thành nói:

- Tiêu Dương, nghe nói trận thi đấu chung kết thi họa sắp bắt đầu rồi. Anh...

- Tôi đương nhiên không quên rồi. Tiêu Dương mỉm cười:

- Để tôi xử lý xong mọi chuyện trong này đã.

- Ý của tôi là...

Bạch Khanh Thành cắn môi:

- Khi nào đến thủ đô, có thể giúp tôi làm một chuyện không?

- Có chuyện gì à?

Tiêu Dương hỏi.

- Mà anh có đồng ý không đã.

Bạch Khanh Thành hỏi tiếp.

Tiêu Dương ngạc nhiên. Giọng điệu này hắn chưa từng nghe qua, nhất thời thất thần, nửa ngày sau mới gật đầu:

- Đương nhiên là được rồi.

Nghe vậy, Bạch Khanh Thành đỏ mặt.

- Ừm.

Bạch Khanh Thành cũng không biết nên nói cái gì tiếp, thuận miệng hỏi:

- Bây giờ anh đang ở đâu?

- Vân Nam.

Tiêu Dương đáp.

- Vân Nam?

Giọng của Bạch Khanh Thành đột nhiên đề cao thêm mấy đề xi ben.

Tiêu Dương giật mình:

- Làm sao vậy?

- Tôi nghe nói Lan thúc đưa Tiểu Húc đến Vân Nam, nói là đi lịch lãm gì đó.

- Lan thúc và Húc Húc?

Trong đầu Tiêu Dương đột nhiên nghĩ đến điều gì, thân sắc cả kinh:

- Tôi nhớ ra rồi.
Bình Luận (0)
Comment