Chương 829: Bị bắt
Chương 829: Bị bắtChương 829: Bị bắt
Trong đầu Tiêu Dương lóe lên một bóng lưng.
Trong sương mù, trên một chiến thuyền.
Trước khi Tiêu Dương rời đi, vô tình nhìn thấy một bóng lưng. Cảm giác lúc đó rất quen, nhưng cũng không suy nghĩ nhiêu. Hôm nay nghe Bạch Khanh Thành nhắc tới, đột nhiên bừng tỉnh.
Bóng lưng kia là của tiểu chính thái Bạch Húc Húc.
Tiêu Dương nhất thời cảm nhận được một cảm giác bất an.
Bây giờ, bên trong hồ Tam Vân đều do Lưu Tinh tông và Thần Tiên Môn khống chế. Bạch Húc Húc và Lan thúc tiến vào, sợ rằng...
- Tiêu Dương, làm sao vậy?
Bạch Khanh Thành dường như nhận ra sự không ổn, vội vàng hỏi.
Hai người Cổ trưởng lão nhìn nhau một cái.
Vũ Văn Hiên Thần thản nhiên nói:
Vũ Văn Hiên Thần đang thong thả ngồi uống trà, không nhanh không chậm nói:
- Bổn công tử cũng không gấp lắm.
Cách hồ Tam Vân một dặm.
- Xin Vũ Văn công tử nói cho chúng tôi biết.
- Không sao. Tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng.
- Chỉ là, bổn công tử ngẫu nhiên nhận được tin tức, dường như đã phát hiện được hang ổ của Kiếm Tông.
Hương trà nồng nàn.
Tiêu Dương thuận miệng nói vài câu, lập tức cúp điện thoại, không chút do dự phóng về phía hô Tam Vân.
- Vũ Văn công tử, theo kế hoạch của chúng tôi, sáng mai sẽ cho tháo toàn bộ nước trong hồ, nhất định sẽ tìm được thần binh thông linh.
Vũ Văn Hiên Thần thản nhiên cười, uống cạn tách trà, sau đó xoay tách trà nói:
- Xem ra, chuyện tìm kiếm hôm nay không có kết quả rồi.
- Quả thật là trà ngon. Nhưng nhã hứng tối nay của bổn công tử không lớn. Dừng ở đây thôi.
Cổ trưởng lão và Hoàng Sư Tôn Tọa đồng thời nhìn chằm chằm Vũ Văn Hiên Thần.
Cổ trưởng lão nói.
Cổ trưởng lão nắm chặt nắm tay, đè thấp thanh âm, bất mãn nói:
Cổ trưởng lão và Hoàng Sư Tôn Tọa lại liếc mắt nhìn nhau.
Hoàng Sư Tôn Tọa trầm giọng nói:
- Tôi là người làm việc lúc nào cũng chuyên tâm. Không tìm được thần binh thông linh, tôi không rảnh đi lo chuyện khác.
Ông ta tuyệt đối không cho phép một mồi lửa có thể cháy cả khu rừng. Vũ Văn Hiên Thần đứng lên:
- Đối với Phủ Tông, Kiếm Tông giống như một con kiến hôi. Nếu Vũ Văn công tử biết được con kiến hôi này ở chỗ nào, đến lúc đó hiển nhiên cũng không ngại giẫm nát con kiến hôi đó cho chúng ta.
Hoàng Sư Tôn Tọa trầm giọng nói:
- Mặc kệ thế nào, phải tìm được thần binh thông linh đã.
Dứt lời, Vũ Văn Hiên Thần xoay người rời khỏi.
- Ngươi nói không sai. Phủ Tông có tham gia vào trận chiến năm đó. Nhưng với thế lực Phủ Tông hiện tại, bọn họ căn bản không cần kiêng ky Kiếm Tông. Cho dù Kiếm Tông có quật khởi, bọn họ cũng không cần để vào mắt. Cho nên mới không vội có bất kỳ hành động gì.
Sắc mặt Cổ trưởng lão đỏ bừng, cả người run rẩy. Ông ta hiểu rõ đạo lý này.
Độc mà Kiếm Tông trúng là do Thần Tiên Môn cung cấp. Nói về cừu hận, Kiếm Tông hận nhất chính là Thần Tiên Môn. Một khi quật khởi, triển khai hành động trả thù, Thần Tiên Môn nhất định sẽ đứng mũi chịu sào. Bởi vậy, Thân Tiên Môn nhất định phải tích cực chèn ép Kiếm Tông nhất.
- Hừ.
- Cổ trưởng lão, bình tĩnh đi.
- Phủ Tông là chủ lực tuyệt đối trong số những người tham dự diệt Kiếm Tông năm đó. Một khi Kiếm Tông quật khởi, bọn họ cũng chẳng chiếm được chỗ tốt.
- Chính là muốn trách tội chúng ta làm việc bất lực. Một ngày không tìm được thần binh thông linh, y tuyệt đối không chịu đem tin tức nói cho chúng ta biết.
Thần sắc Cổ trưởng lão âm trầm, đứng lên, bước ra ngoài cửa.
- Ta chờ không được nữa. Bây giờ ta muốn đến hồ Tam Vân xem một chút. ...
Mặt hồ gợn sóng ánh lên từng trận rung động.
Vẻ mặt Bạch Húc Húc bất đắc dĩ, nhìn Lan thúc đang ngụp lặn dưới nước, thở dài:
- Lan thúc, sao chú lại phải khổ như vậy?
Lần nào Bạch Húc Húc cũng trực tiếp chèo thuyên đến. Hơn nửa đêm rồi cũng không có ai cảnh giác. Bởi vì xung quanh đều là người nhà, ai có thể nghĩ đến sẽ có người đánh lén chứ.
Còn Lan thúc thì cứ kiên trì ngụp lặn dưới nước.
- Cậu chẳng hiểu gì cả.
Lan thúc nói:
- Đây là cháu của tôi.
Lan thúc kéo tay Bạch Húc Húc, cười nói:
- Vị này chính là chú của tôi.
Bạch Húc Húc lập tức mỉm cười với người kia, chỉ vào Lan thúc, nhiệt tình giới thiệu:
- Cháu nào biết có người còn núp bên trong chứ?
Bạch Húc Húc:
Bạch Húc Húc ngạc nhiên.
- Các người là ai? Đột nhiên một giọng nói vang vọng trong bóng đêm.
Vù vù.
Hai người đồng thời xoay người lại, nhìn người trong khoang thuyền, đang có một người mở to mắt nhìn hai người.
Hai người nhìn nhau.
Ánh mắt trao đổi rất nhanh.
Lan thúc:
- Không phải cậu đã giải quyết rồi sao?
- Ý của tôi là, nếu cậu thất thủ, tôi lập tức lặn xuống nước quay đầu bỏ chạy, đảm bảo sẽ an toàn hơn.
Lan thúc xấu hổ cười:
- Lan thúc quả nhiên đa mưu túc trí, nghĩa bạc vân thiên.
Bạch Húc Húc dựng thẳng ngón tay cái:
- Lan thúc có thể ra tay cứu cháu.
- Đây chính là binh pháp. Tôn Tử đã từng nói qua, binh chia thành hai đường. Chúng ta chia thành hai đường hành động. Nếu cậu thất bại, A thúc có thể...
Người nọ vừa mới tỉnh ngủ, có chút mơ hồ:
- Vậy rốt cuộc các người là ai?
- Là ông của mày.
Hai người đồng thời mở miệng, thân ảnh lao lên, bịch bịch hai tiếng, người kia liền ngã xuống đất.
- Động tác nhanh lên một chút.
Hai người nhanh chóng kiểm tra tôm cá trên chiếc thuyền. Nhưng tiếng kêu của người kia đã khiến cho các thuyền chung quanh phải chú ý. Có hai ba chiếc thuyền đã từ từ tiến lại gần.
Vẫn không có kết quả gì.
Bạch Húc Húc và Lan thúc phi thân trở vê thuyền của mình.
- Đã phát sinh chuyện gì?
- Bên này đã phát sinh chuyện gì sao?
- Hầu nhị, ra đây đi. Vừa nấy có phải cậu kêu to hay không?
Xung quanh đã có thuyền đến gần. Bạch Húc Húc và Lan thúc đứng trên một con thuyền, dùng áo che khuất nửa bên mặt của mình.
- Lan thúc, bây giờ phải làm sao?
Bạch Húc Húc đè thấp thanh âm.
- Bình tính, nghĩ biện pháp.
- Vâng, nhưng chân của chú đang run kìa.
Càng lúc càng có nhiều thuyền đến gần, chỉ còn cách chưa đến năm thước.
- Khụ.
Lan thúc thở ra một hơi, đột nhiên kêu to: - Có người ban đêm xông vào hồ Tam Vân, đánh hôn mê Hầu nhi, mọi người nhanh chóng tìm chung quanh xem, đừng để cho chúng thoát.
- Có người ban đêm xông vào?
- Mau tìm đi.
- Mau thông báo cho trưởng lão.
Đội thuyền chạy lại nhanh hơn. Cơ hồ lực chú ý của mọi người nhanh chóng tản ra, hiển nhiên không chú ý đến người vừa hô kia chính là vừa ăn cướp vừa la làng.
Bạch Húc Húc âm thầm dựng ngón cái với Lan thúc:
- Lan thúc, thật cao minh.
Lan thúc gục gặc đầu:
- Điều này là đương nhiên rồi. Đám người kia ngu quá.
Lúc này, một ngọn đèn chiếu đến, tiếng hừ lạnh vang lên:
- Ông nói ai ngu?
Đèn pin chung quanh liền tập trung đến.
- Đừng bắn.
Bạch Húc Húc giơ hai tay lên, lớn tiếng hô, vẻ mặt ưu thương nhìn Lan thúc:
- Cháu sợ đến mức không tiểu được rồi.
Bốn phương tám hướng đều là đội thuyền. Ánh mắt Lan thúc đảo tứ phía. Lúc này, đội thuyền cách bờ quá xa, lại còn bị vây, muốn chạy trốn cũng không có cửa.
- Đừng nói nữa.
Vẻ mặt Lan thúc uể oải:
- Lão gia đây sợ muốn tè ra quần rồi. Chúng ta bị dọa đến nổi ngay cả rắm cũng không thả nổi.
Điều khiến cho Lan thúc khó hiểu chính là, kế hoạch của ông cao minh như vậy, tại sao lại có người biết chứ?
Lan thúc rất nhanh biết rõ, bọn họ biết là vì bọn họ chưa từng nghe qua giọng nói nào hèn mọn, bỉ ổi như thế. Làm sao mà trở thành người một nhà được?
Lan thúc:...
- Bẩm báo trưởng lão, có người không rõ thân phận xông vào hồ Tam Vân, đánh hôn mê không ít huynh đệ chúng ta.
Cổ trưởng lão vừa đến, liền nhận được tin tức, trên trán nhất thời cau lại, sát khí chợt lóe:
- Kiếm Tôn nhất mạch?
Cổ trưởng lão liền nhớ đến Kiếm tông.
- Bẩm trưởng lão, từ khí tức bọn họ mà kiểm tra, dường như không phải là đệ tử Kiếm Tông.
- Bắt bọn họ đến gặp bổn trưởng lão.
Cổ trưởng lão đằng đằng sát khí.
- Vâng. Chính giữa hồ Tam Vân.
Lan thúc và Bạch Húc Húc bị bao vây, biết rõ không có súng, Bạch Húc Húc mới thở phào một hơi, nhẹ giọng nói:
- Lan thúc, tại sao bọn họ bao vây chúng ta mà không chịu động thủ?
- Chắc chú lớn tuổi rồi, bọn họ không đành lòng.
- Bắt bọn chúng lại.
Một thanh âm quát lạnh vang lên.
Trong phút chốc, bốn phương tám hướng xuất hiện roi ảnh đầy trời.
- Mẹ kiếp, chẳng kính già yêu trẻ gì hết.
Lan thúc kinh hô một tiếng, hai chân mềm nhữn té xuống. Lúc này, Bạch Húc Húc quyết đoán móc từ trong túi ra một cái khăn tay có mùi thơm, bưng kín mũi.
- Ngộ Không phóng rắm.
Một tiếng nổ.
Âm.
Hai mười thân ảnh đang bay đến lập tức ngã xuống nước.
- Thối quá.
- Tại sao trên đời này lại có rắm thối như vậy?
Phù phù, phù phù.
Đám người này chưa chắc đã bị Lan thúc thả rắm mà rơi xuống nước. Chỉ là trong đầu bọn họ ý thức được, nếu lao xuống nước, có lẽ sẽ tránh được cái rắm thối đến quỷ khốc thần sầu như vậy.
- Che gì mà che. Mau đi đi.
Lan thúc xoay người nhảy lên. Thừa dịp đối phương đang rối loạn, lập tức vỗ đầu Bạch Húc Húc, sau đó một cước đá bay tấm ván gỗ, kéo Bạch Húc Húc giẫm lên tấm ván, trượt theo mặt hồ.
- Bọn chúng phá vây rồi.
- Mau đuổi theo.
- Không thể để bọn chúng trốn thoát được.
Lan thúc điều khiển tấm ván gỗ trượt cực nhanh trên mặt hồ. Bạch Húc Húc ôm chặt thắt lưng Lan thúc, ổn định thân hình.
Ánh mắt sùng bái nhìn Lan thúc:
- Cháu thật không nghĩ đến Lan thúc vẫn còn một chiêu như vậy.
Lan thúc vừa trượt vừa quay đầu lại nhìn truy binh đằng sau, cười nói:
- Đương nhiên rồi. Còn nhớ năm đó A thúc được xưng là Tiểu Bạch Long trong truyền thuyết.
- Bội phục bội phục, chỉ là không biết... Lan thúc có thể khống chế được tấm ván gỗ bay qua chiếc thuyền lớn hay không?
Bạch Húc Húc hiếu kỳ hỏi.
- Còn phải xem tình huống. - Thế tình huống hiện tại là như thế nào?
- Cái gì?
Lan thúc kinh hãi kêu lên. Một chiếc thuyền lớn đang tiến đến gần trong gang tấc.
Bịch.
Một tiếng nổ, hai thân ảnh bắn xuống sông, tạo thành hai bọt nước xinh đẹp.
Khoảng mười phút sau, dưới sự tìm kiếm ráo riết của đệ tử Thần Tiên Môn, Lan thúc và Bạch Húc Húc cả người ướt sũng bị trói như cái bánh chưng đưa đến trước mặt Cổ trưởng lão.
Ánh mắt Cổ trưởng lão ác liệt nhìn hai người, khí thế mênh mông phát ra.
Bịch bịch.
Hai người đồng thời lui về sau vài bước.
- Đại lão đầu này mạnh thật.
Bạch Húc Húc giãy giãy vài cái.
- Hai người thật to gan.
Cổ trưởng lão lạnh băng nói:
- Ban đêm dám xông vào hồ Tam Vân, hơn nữa còn đánh bị thương đệ tử Thần Tiên Môn.
Bạch Húc Húc mờ mịt nói:
- Lão tiên sinh, hồ Tam Vân không phải cấm địa quốc gia, tại sao lại không thể ra vào? Cho dù có lớn mật cũng là ông lớn mật. Ông không để pháp luật vào mắt, bắt giữ chúng tôi. Chúng tôi sẽ báo cảnh sát bắt ông, kiện ông lên tòa án.
- Câm miệng.
Một người bên cạnh gầm lên, đá vào người Bạch Húc Húc một cái khiến cậu lảo đảo muốn té xuống nước:
- Hừ, chống đối Cổ trưởng lão, mày ngại mạng dài quá sao?
Bạch Húc Húc hung hăng nhìn thẳng người nọ, sau đó cúi đầu nhìn dấu chân trên người mình, nghiến răng nói:
- Thằng ranh kia, tao nhớ mặt mày rồi. Một cước này, tao sẽ trả lại gấp bội.
Nghe xong, người chung quanh không khỏi cười ha hả.
- Đang bị bắt mà còn không có giác ngộ của tù nhân hả?