Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 825 - Chương 830: Tương Trợ Thân Bí

Chương 830: Tương trợ thân bí Chương 830: Tương trợ thân bíChương 830: Tương trợ thân bí

Hồ Tam Vân, thanh âm cuồng tiếu không ngừng quanh quẩn khu vực núi non trùng điệp.

Nhất là người vừa đạp Bạch Húc Húc một cước, đang cười đến mức ôm cả bụng.

- Mày cho rằng mày là ai mà đòi trả gấp bội?

Người nọ tiến lên, lại đá mạnh một bước, thân hình Bạch Húc Húc lảo đảo lui ra đằng sau rồi ngã xuống đất, cả người bị cột không thể nhúc nhích. Bạch Húc Húc giãy giụa vài cái, ánh mắt nhìn chằm chằm người nọ, hận ý trong mắt không hề giảm.

- Tiểu tử mày rất cứng đầu đấy.

Người nọ cất bước tiến về phía trước, vẻ mặt hung thần ác sát, nhìn bộ dạng giống như không cho Bạch Húc Húc một trận thì không bỏ qua.

- Nhóc, cậu không sao chứ?

Lan thúc kêu lên một tiếng, râu tóc dựng thẳng:

Khóe miệng Cổ trưởng lão nhếch lên, khinh miệt nói:

Mặc dù không quá tin tưởng, nhưng vẫn lựa chọn lục soát người cả hai.

- Hừ, thức thời thì thả ta ra.

Cổ trưởng lão ra lệnh.

Chậm rãi bước đến trước mặt Bạch Húc Húc:

Cổ trưởng lão hỏi.

- Các người thật to gan, ngay cả người của Thiên Tử Các cũng dám động đến.

Một lát sau, người lục soát xấu hổ bước đến trước mặt Cổ trưởng lão.

- Thiên Tử Các?

Lời nói vừa dứt, đồng tử Cổ trưởng lão nhẹ co rút lại, khoát tay ngăn cản hành động của người kia.

- Thiên Tử Các cũng có loại phế vật như các người sao? Lục soát người cho ta.

- Trên người bọn họ ngoại trừ tiên và CMND...

Bạch Húc Húc thân là cháu của Tổng tư lệnh Bạch Thiên Mệnh ở thủ đô, nào chịu qua loại ủy khuất như thế này.

- Chỉ còn lại mấy cái đĩa và mấy hộp Durex.

- Có cái gì chứng minh thân phận Thiên Tử Các không?

Người nọ lắc đầu:

Nếu hai người thật sự là người của Thiên Tử Các phái đến điều tra hồ Tam Vân, Cổ trưởng lão còn có chút kiêng ky. Dù sao Thần Tiên Môn có cường thịnh đến cỡ nào, cũng không có khả năng công khai đối kháng với chính phủ.

Người phụ trách lục soát xấu hổ đến mặt đỏ bừng. Một lát sau mới thì thâm vài câu vào tai Cổ trưởng lão. Khuôn mặt âm tình bất định của Cổ trưởng lão liền biến ảo, lạnh lùng nhìn Lan thúc và Bạch Húc Húc, cười lạnh:

- Chúng ta là thành viên tiểu đội Lăng Thiên của Thiên Tử Các. Các người dám động chúng ta thử xem. - Durex? Độc dược gì à?

Ở sâu trong chỗ tối.

Trán Cổ trưởng lão nhăn lại:

Chuyện rất không ổn.

Đã từng chứng kiến thực lực của Cổ trưởng lão, Tiêu Dương núp trong chỗ tối, bế khí ngưng thần, không dám vọng động.

Tiêu Dương đến chậm một bước. Khi hắn chạy đến, Lan thúc và Bạch Húc Húc đã bị bắt đưa đến trước mặt Cổ trưởng lão.

Cổ trưởng lão trời sinh tính tàn bạo, quanh năm ở trong Thần Tiên Môn, đâu biết được loại "độc dược" này.

- Chuyện đến nước này mà còn mạnh miệng.

Xoet.

Một gã đệ tử Thần Tiên Môn vung trường tiên trong tay, phát ra tiếng kêu thanh thúy trong bầu trời đêm.

- Thì ra hai người chỉ là thứ chuột nhắt, dám giả mạo người của Thiên Tử Các để lừa gạt. Tối nay xem như vì Thiên Tử Các mà trừ hại.

Bạch Húc Húc tức giận kêu lên:

- Ông dám.

Từ xưa đến nay, võ lâm và triều đình, chính là nước sông không phạm nước giếng.

- Với tính cách làm việc của Thần Tiên Môn, hoàn toàn có khả năng giết Lan thúc và Bạch Húc Húc.

Càng trong tình huống khẩn cấp, Tiêu Dương lại càng duy trì đầu óc tỉnh táo. Trong đầu thậm chí muốn thông qua thân phận Thiên Tử Các xuất hiện. Nhưng lúc này hắn cũng không mang theo bất cứ thứ gì có thể chứng minh hắn là người của Thiên Tử Các. Tiêu Dương đối kháng với hộ long thế gia Thần Tiên Môn ở Vân Nam chưa bao giờ vận dụng thân phận Thiên Tử Các để giải quyết. Ân oán giữa Kiếm Tông và Thần Tiên Môn không phải một thành viên bình thường của Thiên Tử Các có thể hòa giải.

- Chỉ có thể ngạnh kháng thôi.

Tiêu Dương nhìn chằm chằm phía trước, nắm chặt nắm đấm.

Thực lực của Cổ trưởng lão rất mạnh, nhưng hắn cũng không dễ chọc.

Gió lạnh thổi qua mang theo hàn ý băng lãnh.

Cổ trưởng lão dường như mất hứng thú với hai tên "lừa bịp". Lúc này đã xác định bọn họ không phải là người của Kiếm Tông, lập tức khoát tay:

- Kéo xuống, giết.

Ban đêm xông vào hồ Tam Vân, đánh hôn mê không ít đệ tử Thần Tiên Môn, ý đồ hẳn bất thiện, Cổ trưởng lão chưa bao giờ nương tay với loại người này.

- Mau đuổi theo.

- Người chạy thoát rồi.

Tiêu Dương rơi xuống bên cạnh Bạch Húc Húc và Lan thúc. Một tay nắm một người, nhảy lên, sau đó biến mất trong màn đêm.

Hai tiếng kêu thảm vang lên. AI AI

Dưới bóng đêm, mũi nhọn hiện lên, ngân châm phá không chợt lóe. .

Âm.

Ánh mắt Cổ trưởng lão bắn ra ánh sáng, phất tay một cái, thân ảnh như lưu tinh phóng đi.

Cơ hội tốt.

Tiêu Dương ẩn núp trong bóng tối đột nhiên nhảy xuống. Về phần tin tức tìm được "thần binh thông linh", Tiêu Dương cũng không để ý đến. Hôm nay hắn đến đây, không có gì quan trọng hơn là cứu Lan thúc và Bạch Húc Húc.

Bộp.

Một gã đệ tử Thần Tiên Môn vung trường tiên, muốn xử tử Bạch Húc Húc.

- Mẹ ôi, bị hù như vậy mà đái không ra thế?

Bạch Húc Húc giãy giụa, ánh mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm cây trường tiên.

Vù vù vù.

- Tìm được thần binh thông linh rồi.

Giọng nói vô cùng hưng phấn.

- Tìm được rồi, tìm được rồi.

Ở nơi hơi nước bao phủ mặt hồ, đột nhiên vang lên một thanh âm.

Bỗng nhiên...

Sát khí tăng lên.

Nhất thời chung quanh liền rối loạn.

Cổ trưởng lão không biết chuyện gì đã xảy ra, khi đến chỗ sâu trong hồ nước, lúc này chẳng phát hiện được điều gì.

Sắc mặt trầm xuống:

- Là ai vừa nãy đã kêu to?

Không có bất cứ lời đáp lại.

Điệu hổ ly sơn.

Gương mặt Cổ trưởng lão biến đổi, xoay người vọt trở về, lửa giận dâng cao, quát lớn:

- Điều tra cho ta.

Nộ không thể át.

Ông ta đường đường là trưởng lão Thần Tiên Môn, lại bị người ta gài bãy dẫn người đi.

Điều này cũng không trách Cổ trưởng lão được. Trong đầu ông ta vẫn cứ nghĩ đến thân binh thông linh, đối phương chính là đã nhắm vào điều này.

Nhưng Tiêu Dương đến một mình, ngay cả hắn cũng không biết Thần Tiên Môn đang tìm kiếm thần binh thông linh. Là có một người bí mật cố ý dẫn Cổ trưởng lão đi, cấp cho hắn cơ hội cứu người.

Nhanh như điện chớp, chợt lóe lên rôi biến mất.

Một tay ôm một người cũng không làm khó được Tiêu Dương. Rất nhanh đã bay được một khoảng cách rất xa. Lúc này mới ngừng lại, thả hai người xuống đất.

- Đa tạ tiền bối đã ra tay cứu giúp.

Lan thúc cảm kích mở miệng.

- Đa tạ... hả...

Bạch Húc Húc la hoảng lên.

Tiền bối đang đưa lưng về phía bọn họ bất ngờ rút ra một thanh trường kiếm, kiếm quang sắc bén lóe ra hàn quang.

- Tiên bối...

Môi Bạch Húc Húc run run, cười nói:

- Hảo kiếm, hảo kiếm.

- Không biết kiếm này có thể cắt Nhị đệ của cậu hay không?

Thanh âm trầm thấp của tiền bối vang lên.

Bạch Húc Húc nhất thời biến sắc, cảm giác phía dưới lạnh vô cùng.

Vù vù vù.

Kiếm quang trong thời gian ngắn bao phủ xuống, trải rộng cả người Bạch Húc Húc.

Bạch Húc Húc kêu thảm, ngã xuống đất thống khổ kêu lên:

- Nhị đệ, Nhị đệ của tôi.

Một lát sau, Lan thúc được mở trói, bước đến võ vai Bạch Húc Húc:

- Này, có còn đi được nữa hay không?

- Không được, Nhị đệ của tôi bị mất rồi. Tôi không sống nổi nữa.

Bạch Húc Húc thống khổ kêu rên.

- Phì, cái thứ 1% kia của cậu, Lan thúc đếch muốn xem.

Lan thúc trơ trến nói.

- Nếu cậu mà còn chưa chịu ngồi dậy, Nhị đệ của cậu sẽ mất thật đấy.

Tiêu Dương cười rộ lên. Một kiếm vừa rồi bất quá chỉ là mở trói cho Bạch Húc Húc.

Giọng nói rất quen, Bạch Húc Húc nghe xong, lập tức ngồi dậy. Khi nhìn thấy Tiêu Dương, ánh mắt mở to đến cực điểm, nửa ngày sau liền vui mừng nói:

- Đại tỷ phu, là anh sao?

Tiêu Dương giật mình.

Bạch Húc Húc tiếp tục thống khổ kêu to:

- Nhị tỷ phu, anh nên báo thù cho Nhị đệ của em. Nó...

Bạch Húc Húc dùng tay sờ Nhị đệ của mình, sau đó ngạc nhiên nói:

- Ủa? Không có việc gì sao?

Bạch Húc Húc lúc này mới phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn thanh kiếm trong tay Tiêu Dương, nhảy dựng lên:

- Lão đại, thì ra là anh cứu chúng tôi. Chỉ chưa đầy một phút, Bạch Húc Húc đã gọi Tiêu Dương bằng ba cái tên.

Bạch Húc Húc hưng phấn cầm tay Tiêu Dương:

- Anh rể họ à...

- Dừng.

Tiêu Dương nhìn Bạch Húc Húc, nghiêm mặt nói:

- Có thể thống nhất xưng hô không?

Nửa đêm canh ba, dưới ánh mắt dò xét của một nhân viên, ba người đàn ông thuê một căn phòng trong khách sạn.

Rầm.

Khi cánh cửa đóng lại, gã nhân viên phục vụ nhìn chăm chú một lúc lâu, sau đó nuốt nước miếng, thở dài nói:

- Thật là hâm mộ.

Sau đó xoay người rời đi.

Dọc theo đường đi, Bạch Húc Húc và Lan thúc đã báo cho Tiêu Dương biết nguyên nhân tại sao bọn họ đến đây.

- Lịch sử của Thần Tiên Môn và Lưu Tinh tông rất dài, cũng không có ân oán gì với Thiên Tử Các chúng †a. Lúc này... hừ. .

Lan thúc sờ cổ của mình, nói:

- A thúc sẽ không để bọn chúng được như ý nguyện đâu.

- Không sai.

Bạch Húc Húc cả giận nói:

- Sáng mai em sẽ nói rõ thân phận của mình, cho quân đội bao vây hồ Tam Vân. Hắc hắc, bọn họ muốn tìm thân binh thông linh phải không? Em ngược lại muốn xen một chân vào. Xem bọn họ có tin em là người của Thiên Tử Các hay không.

Hai người nói một câu nhưng lại khiến cho Tiêu Dương giật mình.

Hai người công nhiên để lộ thân phận, cho quân đội đến bao vây, Cổ trưởng lão tuyệt đối không dám công nhiên đối kháng hoặc dùng bạo lực. Hồ Tam Vân là nơi công cộng, ông ta không thể không kiêng ky.

Để cho bọn họ làm loạn, có lẽ sẽ có hiệu quả không tưởng.

- Hai người có thể làm điều này, nhưng nhất định phải làm cho hoành tráng.

Tiêu Dương cười nói:

- Phải để cho từng người biết, càng hoành tráng, bọn họ sẽ không dám động đến các người.

- Dù sao chúng ta cũng là vì dân cứu giúp. Thông báo luôn cho các phóng viên truyền thông.

Bạch Húc Húc mỉm cười:

- Hộ long thế gia quấy nhiễu dân thường ở hồ Tam Vân, xem tôi có trừng trị đám kiêu ngạo tận trời này hay không.

Ánh mắt Tiêu Dương cũng toát ra sự chờ mong.

Nếu là thành viên bình thường của Thiên Tử Các thì không nói. Nhưng tiểu chính thái này lại là công tử hào môn ở thủ đô. Hơn nữa có cừu tất báo. Sáng mai, nhất định sẽ phải đại náo hồ Tam Vân.
Bình Luận (0)
Comment