Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 826 - Chương 831: Vì Dân Giúp Đỡ (1)

Chương 831: Vì dân giúp đỡ (1) Chương 831: Vì dân giúp đỡ (1)Chương 831: Vì dân giúp đỡ (1)

- Được rồi, lão đại, tại sao anh lại ở đây?

Bạch Húc Húc tò mò hỏi, sau đó vui vẻ phất tay:

- Anh liên thủ với Thái tử Dịch Hàn đến Tử Vong cốc ở Mỹ khuất nhục quần hùng, trở thành người chiến thắng cuối cùng. Thân không biết quỷ không hay cứu các chuyên gia nổi tiếng của từng nước. Chuyện này đã truyên khắp nơi trên thế giới. Nghe nói Thái Tử Dịch Hàn đích thân tuyên bố, công lao của anh ấy không bằng anh. Chậc chậc, Tiểu đội Lăng Thiên của chúng ta đã đè bẹp tiểu đội Thiên Tử. Đây là chuyện lần đầu tiên mới có ở Thiên Tử Các.

Tiểu chính thái đắc chí không thôi. Dù sao cậu ta cũng là thành viên của tiểu đội Lăng Thiên. Hơn nữa, người dẫn đầu lại là đại tỷ phu, nhị tỷ phu, chồng chị họ và lão đại. Cảm giác thật hạnh phúc.

- Có thể tưởng tượng được, đặc công tinh anh của mỗi nước nghe được Viêm Hoàng chúng ta công khai tin tức này đều mở to mắt, hắc hắc.

- Đương nhiên rồi, đặc công mỗi nước đều lẻn vào Viêm Hoàng, muốn phân cao thấp với đội trưởng Tiêu Dương của tiểu đội Lăng Thiên.

Lan thúc cười tủm tỉm nhìn Tiêu Dương:

- Xú tiểu tử, lần này cậu chọc vào tổ ong mật rồi.

Nếu chỉ dựa vào một lời khiển trách mà giao hắn ra, vậy thì đó là một câu chuyện đáng buồn cười.

- Em cũng phải quay về thủ đô một chuyến.

Tiêu Dương mỉm cười không nói. Việc đáp lại đảo quốc hay không, Viêm Hoàng không để ý đến.

Tiểu chính thái dường như sợ thiên hạ không loạn:

Bạch Húc Húc sùng bái nhìn Tiêu Dương:

Khóe miệng Bạch Húc Húc vểnh lên, vỗ ngực nói:

Tiêu Dương rùng mình. Hắn hiểu rõ ý của Lan thúc. Trận đánh ở Tử vong cốc quá ồn ào, hơn nữa còn thân không biết quỷ không hay hoàn thành nhiệm vụ, nhất định sẽ bị ghi hận.

- Vậy cậu không biết xấu hổ khi đi khoe cái roi kia của mình ở thủ đô à?

- Lão đại, rốt cuộc anh đã ở đảo quốc làm chuyện gì mà thần nhân công phẫn vậy?

- Quan trọng hơn là về phía đảo quốc, họ đã phát ra thông báo khiển trách, yêu cầu chính phủ giao anh cho bọn họ.

- Nghe nói có không ít quốc gia âm thầm phái đặc công đến, rất có khả năng đang ẩn núp ở thủ đô. Bởi vì bọn họ đều biết cậu sẽ đến thủ đô tham gia thi đấu thư họa. Đến lúc đó... chậc chậc...

Hàn ý Tiêu Dương chợt lóe lên rồi biến mất.

Hiện tại, Viêm Hoàng cũng không phải là một nước yếu ớt tùy ý cho người ta xâm lược.

Tập trung tại thủ đô?

Lan thúc tận hết sức lực đả kích tiểu chính thái.

- Chúng ta phải dùng trí, động tay động chân thô lỗ lắm.

Tiêu Dương khoát tay nói: Đấn là vì tranh đoạt Tam Xích Lệnh.

- Kẻ thù.

Nước Mỹ và đảo quốc có lẽ là vì kẻ thù mà đến. Nhưng mục đích quan trọng hơn chỉ sợ là Tam Xích Lệnh.

Khi Tiêu Dương quay lại Kiếm Tông thì đã là nửa đêm. Nhưng như hắn đã dự liệu, đám người La Thiên Tôn Tọa vẫn còn ngôi trong chủ điện.

Tiêu Dương mơ hồ đoán được ý đồ của mỗi nước.

- Các huynh đang đợi đệ?

Xích Kiếm Tôn Tọa xẹt đến, nhìn thoáng qua cả người Tiêu Dương, không thấy có vết thương, liền thở phào nhẹ nhõm.

- Tôi đã nói rồi, Tiêu Dương khẳng định sẽ trở về.

Bọn họ xem ra, nếu Tiêu Dương thần không biết quỷ không hay cứu các chuyên gia trở về, có lẽ Tam Xích Lệnh cũng đã rơi vào tay của hắn.

Tiêu Dương trầm giọng trả lời, nhưng cũng không giải thích quá nhiều.

Cừu hận giữa Thần Tiên Môn và Kiếm Tôn nhất mạch, Tiêu Dương cũng không muốn nói cho Lan thúc và Bạch Húc Húc biết. Điều này đối với bọn họ cũng chẳng có lợi ích gì.

xin —

- Đừng nghĩ xa quá.

Mặc dù Lan thúc hèn mọn, bỉ ổi, nhưng nhìn việc thì chuẩn hơn so với Bạch Húc Húc nhiều. Ông cảm giác được, khi Tiêu Dương đề cập đến Thần Tiên Môn, lãnh ý trên người phát ra rất nhiều.

- Nhóc, cậu có phải có thù với những người đó hay không?

- Vẫn nên ngẫm lại ngày mai nên đối phó với đám người Thần Tiên Môn đó như thế nào.

Tiêu Dương sửng sốt.

- Đệ ra ngoài điều tra tin tức lâu như vậy, nếu rạng sáng mà chưa thấy đệ về, sợ rằng có người nhịn không được muốn ra ngoài tìm đệ.

La Thiên Tôn Tọa mỉm cười khoát tay, ý bảo Tiêu Dương bước đến, nghiêm nghị nói:

- Có phát hiện gì không?

- Bọn họ đang tìm thân binh thông linh.

Tiêu Dương đem những gì hắn thu thập được nói ra ngoài.

Mọi người đều trâm tư.

- Nếu thật sự có thần binh thông linh, Kiếm Tông chúng ta cũng đừng nên bỏ qua cơ hội này.

Hồng Đào Tôn Tọa lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh.

- Chúng ta không biết bọn họ có bao nhiêu thực lực, nhưng có một điều rất rõ ràng, bây giờ chúng ta đang ở trong tối. Bọn họ lúc nào cũng phải đề phòng chúng ta. Với sự kiêu ngạo của bọn họ, chưa chắc đã nghĩ đến chúng ta sẽ tấn công hồ Tam Vân.

Tiêu Dương nhìn đám người La Thiên Tôn Tọa, trầm giọng nói:

- Nhưng trận đánh ở hồ Tam Vân không thể tránh được. Ai nấy đều cau mày.

Bài học ở Cung Trúc Tự đã khắc sâu trong trí nhớ của mỗi người.

- Nhưng bọn họ nhất định sẽ có cường giả ẩn núp, chờ Kiếm Tông chúng ta công nhiên xuất hiện, khi đó sẽ cho chúng ta một kích trí mạng.

- Bây giờ Thần Tiên Môn và Lưu Tinh Tông đều đang nhìn chằm chằm, chúng ta muốn nhúng tay vào sẽ không dễ dàng.

Lê Thiên Tôn Tọa lên tiếng:

- Chẳng lẽ quyết chiến với bọn họ ở hồ Tam Vân?

Quyết chiến?

Mọi người đều chấn động trong lòng.

Nếu muốn quét sạch chướng ngại của Kiếm Tông ở Vân Nam, tất phải đánh một trận với đệ tử của hộ long thế gia.

Dựa theo kế hoạch ban đầu của Kiếm Tông, sẽ đánh bại từng thế lực một. Nhưng bởi vì chuyện ở hồ Tam Vân, Thần Tiên Môn và Lưu Tinh Tông đều tập trung tại đây. Vì thế kế hoạch liên sụp đổ, chỉ có thể thương nghị lại một lần nữa.

- Nếu đối kháng, một mình ta có thể kềm chế được Cổ trưởng lão và Hoàng Sư Tôn Tọa.

La Thiên Tôn Tọa trâm giọng nói:

Kiếm Tông trùng kiến, không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào.

Ai có thể cam đoan thần binh thông linh ở hồ Tam Vân sẽ không nhận chủ?

Một khi thân binh thông linh nhận chủ, nhất định sẽ nhận chủ nhân đã đạt đến cảnh giới Tiên nhân. Điều này nó rõ sự cường đại của chúng.

Mặc dù trong tay Tiêu Dương có một số thần binh thông linh, nhưng không phải cái nào cũng nhận chủ.

Thần binh thông linh thật sự quá quan trọng, rất có khả năng thay đổi vận mệnh của một tông phái.

Mọi người gật đầu.

- Tiêu Dương, đệ có kế hoạch gì?

La Thiên Tôn Tọa lập tức hỏi.

- Đầu tiên để cho bọn họ rối loạn trận cước.

Tiêu Dương mỉm cười:

- Đệ quả thật có một kế hoạch.

- Nói nghe một chút đi.

kh —

Mùa đông, ánh mặt trời khoan thai chiếu ánh sáng xuống mặt nước.

Tõm.

Một hòn đá rơi xuống nước, bọt nước bắn lên tung tóe.

Mục tiêu của hòn đá là đội thuyên cách đó không xa.

Chung quanh hồ, một đám ngư dân bị cảnh sát ngăn lại bên ngoài dải băng màu vàng, ai nấy cũng đều tức giận. - Mau dừng tay. Đám người này đáng đâm ngàn đao.

- Dừng tay? Các người không thể làm như vậy. Đây là tâm huyết bao lâu nay của chúng tôi.

Tiếng khóc, tiếng mắng vang lên.

Không ai báo cảnh sát. Bởi vì trước mặt họ là cảnh sát đang nghiêm mặt, dùng đôi bàn tay dày ngăn cản hy vọng của các ngư dân.

Hồ Tam Vân rộng như vậy, muốn tháo sạch nước tuyệt đối không thể. Nhưng sáng sớm nay, mấy chục cái máy bơm nước khổng lồ đã bắt đầu hoạt động. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng không bao lâu nữa, cả hồ Tam Vân sẽ trở thành một ao bùn thật lớn. Mấy chục hộ gia đình sẽ đứt đường sinh sống.

- Các người sẽ chết không yên đâu.

- Làm chuyện ác, các người sẽ tuyệt tử tuyệt tôn.

Tiếng nguyền rủa bi phẫn bắt đầu vang lên.

Đứng trước mọi người vẫn là Phó đồn trưởng đồn công an Tô Nhiên Minh ngày hôm qua, ánh mắt lạnh lùng nhìn quét qua đám người, không còn nụ cười hiền lành nữa, mà là sắc mặt giận dữ:

- Cảnh sát chúng tôi đang phá án, nếu các người cứ náo loạn như vậy, ai sẽ chịu trách nhiệm chứ?

- Đồn trưởng Tô, đây chính là nguồn sống của chúng tôi. Anh tháo nước hồ như vậy, sau này chúng tôi sống bằng cái gì?

Một người khóc kêu lên.

- Các người yên tâm đi.

Tô Nhiên Minh khoát tay nói:

- Chúng tôi chỉ vì muốn tiết kiệm thời gian mò thi, cho nên mới dùng đến phương pháp này. Khi tìm được thi thể, không cần các người phải nói, chúng tôi sẽ ngừng tháo nước ngay. Ngược lại, nếu chúng tôi rút sạch hồ nước, sau này cũng sẽ cấp cho mọi người một công đạo. Mọi người cứ yên tâm trở vê.

Từ xưa đến nay, trên chữ quan có hai chữ khẩu. Ngư dân hiển nhiên không tin lời của Tô Nhiên Minh, vẫn lớn tiếng cầu khẩn.

Từng chiếc máy hút nước vẫn hoạt động hết công suất. Trên mỗi một chiếc máy đều có một Tôn Tọa của hộ long thế gia ngồi canh.

Tô Minh Nhiên cũng không để ý đến các ngư dân, mỉm cười tiến lên, sau đó ngừng lại trước mặt hai lão giả, cười nịnh:

- Hai vị, chuyện đã làm thỏa đáng. Đám ngư dân kia sẽ không dám làm chuyện gì đâu.

Mặc dù hai người Cổ trưởng lão và Hoàng Sư Tôn Tọa không có quyên lực ở thế tục, nhưng thông qua cánh cửa quan hệ tông môn, vẫn có thể hạ lệnh trực tiếp cho công an cấp tỉnh xuống. Tô Minh Nhiên cảm thấy đây chính là một cơ hội nịnh bợ tốt, tất nhiên là tận hết sức lực mà làm việc.

- Không biết hai vị còn phân phó gì nữa không?

Cổ trưởng lão khoát tay không nói, ánh mắt nhìn về phía mặt hồ.

Điều ông ta quan tâm chính là thân binh thông linh. Tranh cãi ở thế tục, ông ta không có tâm tư để ý.

- Huhul

Lúc này, tiếng khóc của em bé vang lên. Một đứa bé khoảng chừng năm sáu tuổi đột nhiên lách vào, vọt đến trước người Tô Minh Nhiên, ôm chặt bắp đùi của y: - Không được lấy hết nước của con, không được lấy hết nước của con.

- Mày...

Tô Minh Nhiên giận dữ giãy chân nhưng đứa trẻ vẫn ôm chặt không tha:

- Tránh ra.

- Tiểu Kiệt, quay về mau.

Một người đàn bà chạy đến.

Đứa bé lớn tiếng gào khóc, ôm chặt lấy bắp đùi Tô Minh Nhiên không bỏ.

Tô Minh Nhiên thở hổn hển, nhìn thoáng qua Cổ trưởng lão và Hoàng Sư Tôn Tọa, thấy vẻ mặt không hài lòng của hai người, nhất thời hoảng hốt, hung hăng đá một cước:

- Thằng nhóc thối tha, mau cút ngay cho tao.

Lúc này, Tô Minh Nhiên quên mất mình là Phó đồn trưởng, chỉ muốn lấy lòng hai vị lão giả trước mặt mà thôi.

Đứa bé đau đớn kêu lên một tiếng, thân hình nhỏ bé bị đá văng ra ngoài, cánh tay chống xuống đất, một tiếng trật khớp vang lên.

Tô Minh Nhiên nhướng mày:

- Người đâu, mau lôi đứa bé chống người thi hành công vụ ra ngoài.

Một gã cảnh sát bước đến.

Thần sắc dữ tợn.

Mẹ đứa bé sắc mặt trắng bệch.

Lúc này, một tiếng quát vang vọng đẳng sau mọi người.

- Dừng tay.
Bình Luận (0)
Comment