Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 827 - Chương 832: Vì Dân Giúp Đỡ (2)

Chương 832: Vì dân giúp đỡ (2) Chương 832: Vì dân giúp đỡ (2)Chương 832: Vì dân giúp đỡ (2)

Nói xong, một thân ảnh bay vút ra, một cước âm ầm đá bay gã cảnh sát định bắt đứa bé, gương nặt đập xuống mặt đất.

Bóng người rơi xuống, vạt áo tím theo gió mà tung bay.

Một cô gái khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, ánh mắt linh hoạt, mái tóc dài bay trong gió, che khuất nửa bên mặt, trên lưng là một cái balo nhỏ. Lúc này, cô gái ngôi xuống bên cạnh đứa bé, nắm lấy cánh tay bị trật khớp của em, khóe miệng cười thật tươi:

- Em đừng sợ, chị cho em kẹo đường nhé.

Lời nói vừa dứt, mạnh mẽ phát lực, rắc một tiếng, giúp xương cánh tay trở về nguyên trạng. Hơn nữa còn xuất ra một viên kẹo đường đưa đến trước mặt đứa bé.

- Tiểu Kiệt, Tiểu Kiệt, con thật hù chết mẹ mà.

Người phụ nữ kia vội vàng chạy đến ôm chặt đứa bé mang đi.

- Cô là ai? Tại sao dám chống người thi hành công vụ?

- Bổn cô nương đương nhiên biết.

- Cô...

Tô Nhiên Minh cả giận, cả người run lên, nghiến răng nghiến lợi:

- Đúng là một nơi rất xinh đẹp, lại còn là mạng sống của mấy chục hộ gia đình. Nhưng có người lại đành lòng tháo hết nước ở hồ này đi. Anh là ai? Anh đương nhiên là cháu trai rồi. Chờ một chút, đừng hiểu lầm. Anh không phải là cháu của bổn cô nương. Bổn cô nương không có đứa cháu như vậy. Anh là cháu của tất cả ngư dân ở đây, nhưng lại làm chuyện mạo phạm tổ tông, đáng bị trời phạt như vậy.

- Bổn cô nương họ Tiêu, tên Nãi Nãi.

Lúc này, Cổ trưởng lão cười rộ lên:

Sắc mặt Tô Nhiên Minh xanh mét. Cô gái này công nhiên làm bế mặt Tô Nhiên Minh, khiến cho y xuống đài không được.

Tô Nhiên Minh tức giận đến run cả người, dùng tay chỉ vào người cô gái.

- Nãi Nãi?

Cô gái đứng lên, vạt áo lại lay động, khóe miệng hiện lên nụ cười giảo hoạt:

Cô gái nhìn xuống hồ Tam Vân, nói:

- Lão già đúng là sảng khoái. Bổn cô nương muốn các người lập tức dừng hành động tháo nước ở đây lại, trả lại cho các ngư dân một thiên đường để sinh tồn.

- Cô... thật to gan. Cô có biết tôi là ai không?

Cô gái áo tím khoát tay chặn lại.

- Giỏi cho một tiểu cô nương lanh mồm lanh miệng.

- Không ngại nói rõ ý đồ của cô đến đây chứ?

- Rốt cuộc các người có dừng lại không?

- Đừng có đem mấy thứ đó ra mà hù tôi. - Bắt lại.

Tô Nhiên Minh lạnh lùng nói:

Lúc này, tiếng tháo nước của máy móc đột nhiên ngừng lại, không hề có động tĩnh.

- Hừ. Quả thật không xem pháp luật ra gì.

Tô Nhiên Minh cau mày.

Mất điện?

- Báo cáo đồn trưởng Tô, đột nhiên mất điện.

- Chuyện này quan hệ trọng đại. Nếu có nhiễu loạn gì, các người đảm đương được không?

Khi y nhận được mệnh lệnh đã biết rất rõ ràng, nhất định phải hiệp trợ hai người Cổ trưởng lão hoàn thành nhiệm vụ ở hồ Tam Vân. Khi cần thiết, cho dù có áp dụng thủ đoạn quá kích, tạo thành ảnh hưởng cũng có cấp trên chắn giùm.

Tô Nhiên Minh không sợ hãi, hiển nhiên cũng không kiêng ky một cô gái có lai lịch không rõ ràng.

Một vài cảnh sát bắt đầu bao vây cô gái lại.

Cô gái áo tím không hề sợ hãi, trừng mắt nhìn đám người Tô Nhiên Minh:

Tô Nhiên Minh khoát tay chặn lại:

- Bổn cô nương chỉ là làm vì dân mà thôi.

- Xem ra cô có ý định quấy rối.

Cô gái áo tím mỉm cười:

- Đúng là ông trời cũng đang trừng phạt các người.

Tô Nhiên Minh nhìn lướt qua cô gái áo tím, sau đó quay sang nói với một gã cảnh sát bên cạnh:

- Đi kiểm tra xem vấn đề nằm ở chỗ nào.

- Không cần kiểm tra, là tiểu gia tôi cúp điện đấy.

Mọi người tản ra, một thân ảnh tiểu chính thái bước nhanh đến, mỉm cười nhìn Cổ trưởng lão:

- Lão tiên sinh, đã lâu không gặp.

Cổ trưởng lão ngẩn ra, ngân quang chợt lóe:

- Cậu còn dám xuất hiện?

Sắc mặt Cổ trưởng lão trâm xuống, không hề có động tĩnh.

- Những thuyền không rõ lai lịch toàn bộ rút đi hết.

Lan thúc đem quân đội đến khống chế cục diện, cảnh sát ở đây không có dũng khí chống cự. Mọi người bị đuổi đến một chỗ, lập tức Bạch Húc Húc nhìn về phía đám chiến thuyên dày đặc trên hồ Tam Vân, ra lệnh:

Mặc dù Tô Nhiên Minh bị dọa cũng không ít, nhưng bây giờ đã không còn sợ hãi như lúc đầu, hiểu được ý của Cổ trưởng lão, âm thầm liếc mắt ra hiệu với một gã cảnh sát đằng xa, gã cảnh sát này vội vã xoay người rời đi.

Nếu không thể dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, đương nhiên sẽ phải dùng một thứ khác, quyền thế.

Ánh mắt Cổ trưởng lão nhìn Tô Nhiên Minh. Tiểu chính thái đắc chí cười tủm tỉm. Sau khi nhìn thoáng qua Cổ trưởng lão, liền quăng một tấm thẻ cho Tô Nhiên Minh.

Tô Nhiên Minh nhìn thấy rất nhiều quân đội xuất động, đã sớm bị hù đến hai chân xụi lơ. Sau khi nhìn thấy tấm thẻ Bạch Húc Húc ném tới, sắc mặt biến đổi, ánh mắt nhìn Bạch Húc Húc mang theo sự kính sợ, vội vàng trả tấm thẻ lại cho cậu, môi run rẩy nhìn Cổ trưởng lão, gật đầu.

Lúc này, hai người Cổ trưởng lão và Hoàng Sư Tôn Tọa đều cau mày.

Nói về thực lực, bọn họ muốn đối phó tên tiểu tử trước mắt này quả thật không cần tốn nhiều sức.

Nhưng trong tay Bạch Húc Húc đang cầm chính là đại diện quyền lợi của một cơ quan quốc gia.

Càng lúc càng có nhiều người vây xem. Chỉ cân không cẩn thận, chính thức trêu chọc Thiên Tử Các, đối với Thần Tiên Môn mà nói, tuyệt đối không phải chuyện tốt.

Hai người nhìn nhau, cảm thấy bất đắc dĩ.

Không thể công nhiên đắc tội Thiên Tử Các. Hơn nữa, hai người kia còn trực tiếp chỉ huy quân đội đến đây, càng thêm tỏ rõ thái độ. Nếu bọn họ dám động thủ, những người kia tuyệt đối sẽ cấp cho bọn họ cái danh tạo phản, khi đó mọi chuyện lại càng lớn hơn.

Quan trọng nhất là thần binh thông linh.

- Không phải ông nói chúng tôi giả mạo Thiên Tử Các lừa bịp sao?

Sắc mặt Cổ trưởng lão trâm xuống.

Không khí tại hiện trường trong nháy mắt đông cứng lại.

Một chiếc xe dừng lại, cửa xe vừa mở, một đám quân nhân được trang bị vũ khí hiện đại nhảy xuống, bao vây cả hiện trường. Lan thúc cũng cố gắng tỏ ra uy vũ, nhưng một thân quân trang cũng không che giấu được sự hèn mọn, bỉ ôi của ông.

- Còn có A thúc nữa.

Đêm qua có người sử dụng kế điệu hổ ly sơn, Cổ trưởng lão luôn xem đó là điều sỉ nhục. Không nghĩ đến một trong hai người được cứu lại dám nghênh ngang đến đây lúc này.

Có oán báo oán, có cừu báo cừu.

Tiểu chính thái liếc mắt nhìn đám người Cổ trưởng lão, âm thầm cười lạnh. Anh rể quả nhiên đoán không sai.

Bạch Húc Húc quay sang nhìn cô gái áo tím, lúc này cô đang đưa lưng về phía hắn:

- Vị tiểu thư này dám vì dân mà ra tay, thật sự là khó có được. Xin giới thiệu một chút, tôi là...

- Tiểu Bạch.

Cô gái áo tím xoay người lại, ánh mắt giảo hoạt chớp động.

- Cái gì?

Bạch Húc Húc mở to hai mắt nhìn chằm chằm cô gái áo tím, không tự chủ được mà kêu to một tiếng, có suy nghĩ muốn quay đầu bỏ chạy. Nhưng lý trí nói cho cậu biết, nếu cậu chạy sẽ còn thê thảm hơn nữa.

Giọng nói run run:

- Tiêu...

- Nhìn thấy Tiêu tiểu thư thật là vui.

Cô gái bước đến gân, khuôn mặt thiên sứ nhưng lộ ra nụ cười ác ma: - Có dũng khí thì nói ra thân phận của bổn cô nương đi, sau đó tự gánh hậu quả.

Bạch Húc Húc giật mình, gật đâu không ngừng:

- Xin chào chị Tiểu Tiểu, xin chào chị Tiểu Tiểu.

Lan thúc bước đến, đĩnh đạc cười:

- Nhóc, cậu quen vị tiểu thư này sao?

- Không quen thân lắm

Bạch Húc Húc vội mở miệng:

- Chỉ biết khi còn ở thủ đô thôi.

- Đúng vậy, cháu và Tiểu Bạch mới gặp đã thân. Anh ấy gọi cháu là chị Tiểu Tiểu.

Cô gái áo tím mỉm cười:

- Vị đại thúc này có thể gọi cháu là Tiểu Tiểu.

Giọng nói đáng yêu, nhưng vẻ mặt của tiểu chính thái từ lúc gặp cô gái đã bắt đầu trở nên thống khổ.

- Tiểu Tiểu à?

Lan thúc cười ha hả:

- Cháu hãy giống như tên kia, gọi chú là Lan thúc. Lan thúc làm người thành thật, cũng không biết nói chuyện. Tiểu Tiểu đừng cười nhé.

Tiểu chính thái:...

Rất nhanh, thuyền trên hồ Tam Vân đã rút đi hơn phân nửa. Sắc mặt Cổ trưởng lão và Hoàng Sư Tôn Tọa lại càng trâm thấp hơn.

- Chẳng lẽ lại bỏ đi như vậy?

Hoàng Sư Tôn Tọa nghiến răng, nhìn đám người Bạch Húc Húc. Không nghĩ đến nửa đường lại xuất hiện một tên Trình Giảo Kim, phá vỡ quá trình tìm kiếm thần binh thông linh này.

Trong đám người vây xem, Cổ trưởng lão vô tình nhìn thấy Vũ Văn công tử.

Thở ra một hơi:

- Chờ một chút.

Khoảng mười phút sau.

Tiếng còi xe cảnh sát vang lên.

Lúc này, Tô Nhiên Minh như trút được gánh nặng, đồng thời vọt lên.

Cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên bước xuống, là Đồn trưởng đồn công an khu vực, Trương Cung Kỳ. Đi cùng với ông là một gã thanh niên anh tuấn, phong độ.

- Đồn trưởng Trương.

Tô Nhiên Minh mỉm cười, thấp giọng kể lại những chuyện phát sinh vừa nãy.

Trương Cung Kỳ gật đầu, bước về phía đám người Bạch Húc Húc, cười to vài tiếng:

- Thì ra là tinh anh của Thiên Tử Các đến. Chúng tôi đúng là đón tiếp không chu toàn.

Lan thúc mỉm cười gật đầu:

- Nói cái gì, Thiên Tử Các chúng tôi chấp hành nhiệm vụ, không phải đến đây ăn uống chời đùa. - Nhiệm vụ?

Trương Cung Kỳ tò mò hỏi:

- Không biết có tiện nói cho chúng tôi biết các người đang chấp hành nhiệm vụ gì không?

- Đồn trưởng Trương, nhiệm vụ của Thiên Tử Các chúng tôi, ông có tư cách được biết không?

Bạch Húc Húc cười lạnh.

Trương Cung Kỳ cũng không sợ hãi:

- Tôi chỉ là một đồn trưởng nho nhỏ, đương nhiên không có tư cách. Nhưng các người nhúng tay vào chuyện hồ Tam Vân, thật sự là làm khó chúng tôi mà.

Bạch Húc Húc cau mày, Trương Cung Kỳ trước mặt mang đến cho cậu cảm giác đây là một lão hồ ly.

- Thiên Tử Các luôn quản mấy chuyện bất bình, trên thanh trừng tham quan, dưới tiêu diệt ác bá.

Lan thúc cười nói:

- Chúng tôi nhận được tin báo, hồ Tam Vân có người ức hiếp ngư dân, làm xằng làm bậy, tổn hại đến lợi ích của người dân. Không biết, chúng tôi vì dân mà làm việc lại làm khó cho đồn trưởng Trương sao?

- Đây chỉ là một hiểu lầm mà thôi.

Trương Cung Kỳ khoát tay, khuôn mặt hiện lên nụ cười vô cùng chân thành.
Bình Luận (0)
Comment