Chương 833: Tôi muốn gặp Tiêu Dương
Chương 833: Tôi muốn gặp Tiêu DươngChương 833: Tôi muốn gặp Tiêu Dương
- Hiểu lầm?
Cô gái áo tím trợn mắt nói:
- Chẳng lẽ vừa rồi đứa bé chịu ủy khuất cũng là hiểu lầm?
- Các người không biết, hô Tam Vân xảy ra án mạng trọng đại.
Trương Cung Kỳ lấy ra một tờ giấy, nói:
- Các người xem, đây là lệnh bắt do Công an tỉnh phát xuống. Chúng tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, tại sao lại trở thành ức hiếp ngư dân?
Trương Cung Kỳ cười ha hả:
- Huống chi, một khi đồn cảnh sát chúng tôi tìm được chứng cứ, chúng tôi sẽ ngừng lại ngay. Còn bồi thường tổn thất cho ngư dân.
- Anh có tiền lắm sao?
- Không sai. Chúng tôi không cần tiền, chúng tôi cần hồ.
- Tập đoàn Thần Phong?
- Ngàn vàn khó mua được lòng tốt, anh có hiểu không? Hồ nước này, đời đời ngư dân ở đây dựa vào nó mà sống. Căn cơ của bọn họ không phải thứ tiền dơ bẩn của các người có thể làm ô uế được?
- Mỗi hộ gia đình có bao nhiêu tổn thất đều do tập đoàn Thần Phong chúng tôi bồi thường gấp đôi.
Khuôn mặt gã thanh niên lạnh như băng, khóe miệng nhếch lên:
- Không phải chỉ là mấy đồng tiền thôi sao?
- Tổ tông mấy đời chúng tôi đều ở đây. Nếu không còn hồ Tam Vân này, chúng tôi cảm thấy vô cùng có lỗi với tổ tông dưới cửu tuyền.
Tiền đối với y mà nói bất quá chỉ là vài con số mà thôi.
Gã thanh niên đi cùng Trương Cung Kỳ lạnh lùng nói:
Khóe miệng Bạch Húc Húc vểnh lên:
Trong lòng gã thanh niên cảm thấy khó chịu. Nếu không phải sự tình trọng đại, thà rằng tốn chút tiền cũng không muốn sự việc làm lớn lên. Nếu không, y sẽ không thèm đặt lợi ích của ngư dân vào trong mắt.
Đồng tử Lan thúc hơi co lại.
- Không ai cần đồng tiên thối của anh.
Tâm trạng dân chúng chung quanh trở nên mãnh liệt.
- Không cần tiền? Chê ít à? Trên đời này còn có chuyện gì mà tiên không thể làm được? Bổn công tử sẽ bôi thường gấp đôi.
Thần sắc Lan thúc thoáng ngưng trọng.
Bạch Húc Húc lưu loát trả lời.
- Haha, cho nên mới nói đầu óc cậu ấu trĩ.
- Nhóc, cậu chưa từng nghe qua tập đoàn Thần Phong sao? Quyền thế ngập trời.
Bạch Húc Húc bừng bừng lửa giận, bước lên phía trước, nhưng bị Lan thúc ngăn lại, nhẹ giọng nói:
Bạch Húc Húc thầm nghĩ, nhất thời trâm mặc.
- Thiên Tử Các và hộ long thế gia qua lại không nhiều. Tại sao lần này Tôn gia lại ra mặt cho Thần Tiên Môn?
Bạch Húc Húc không nghĩ đến chuyện này lại liên quan đến Tôn gia.
- Chưa từng nghe qua.
Gã thanh niên cười:
- Ở Viêm Hoàng, ai mà chẳng biết Chủ tịch tập đoàn Thần Phong chính là đại phu nhân của Tôn gia.
Tôn gia là một trong bốn gia tộc giàu có của Thiên Tử Các Viêm Hoàng.
- Tôn gia ở thủ đô chắc cậu nghe qua rồi chứ?
- Có liên quan gì đến Tôn gia?
Bạch Húc Húc nhướng mày:
- Tôn gia?
Lan thúc ở một bên cũng cau mày.
Tôn gia được xem là thượng cấp ở Thiên Tử Các. Nếu bọn họ dựa vào thân phận Thiên Tử Các thì dường như không thực hiện được rồi. Lan thúc dám khẳng định, nếu bọn họ không nhượng bộ, động tác tiếp theo nhất định sẽ lôi Tôn gia ra.
- Đại phu nhân Tôn gia? Lợi hại lắm sao?
Lúc này, cô gái mặc áo tím bên cạnh mở to hai mắt, tràn ngập tò mò, lên tiếng hỏi.
- Tiểu Tiểu, đừng xen loạn vào.
Lan thúc vội vàng cắt đứt lời nói của cô gái áo tím, sợ cô rước lấy họa.
- Rất lợi hại.
Bạch Húc Húc nhìn cô gái, đột nhiên nở nụ cười:
- Nhưng, chúng ta không sợ.
Đúng là châu châu đá xe, không biết tự lượng sức mình.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, nét cười trên gương mặt gã thanh niên càng đậm.
Đầu Lan thúc âm ầm chấn động, cả người run lên, tay cầm điện thoại thả lỏng, rớt điện thoại xuống đất.
- Tôi là Tôn Duệ.
Đầu dây bên kia truyên đến thanh âm trâm thấp:
Khóe miệng tiểu chính thái nhếch lên, thâm nghĩ, đây chính là Lam Như Lan.
Nhận được ánh mắt biết ơn của người dân chung quanh, Bạch Húc Húc cảm thấy mình thật vĩ đại.
Loại cảm giác này thật tuyệt.
Sắc mặt gã thanh niên trâm xuống, nhìn chằm chằm Bạch Húc Húc, nửa ngày sau mới chậm rãi lên tiếng:
- Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt. Gã thanh niên lấy ra điện thoại, thần sắc cung kính mà gọi điện thoại. Sau khi điện thoại được thông, liên thấp giọng nói vài câu, rồi đưa điện thoại về phía trước, cười lạnh, ánh mắt chế nhạo nhìn thẳng Bạch Húc Húc:
- Hy vọng sau khi các người nghe xong điện thoại, còn có thể đứng vững.
Quả nhiên như vậy.
Lan thúc giật mình, cầm lấy điện thoại, trâm giọng nói:
- Thành viên tiểu đội Lăng Thiên Thiên Tử Các, Chiêm Sĩ Bang.
Vốn đang ôm tâm trạng tiểu nhân đắc chí, khuôn mặt tiểu chính thái trở nên nghiêm túc. Bây giờ không còn là muốn báo thù, mà là muốn làm chủ cho ngư dân.
Ngư dân nghe được lời nói của Bạch Húc Húc, liền cảm kích không thôi.
- Cậu là người tốt, cảm ơn người tốt.
- Hay.
- Vẫn là câu nói đó, chúng tôi là vì dân mà làm việc. Tôi mặc kệ các người muốn tìm chứng cứ gì, tóm lại, không được đụng đến lợi ích của ngư dân.
Bạch Húc Húc quay sang Trương Cung Kỳ:
Vù.
Khi điện thoại sắp chạm mặt đất, một bàn tay nhỏ nhắn đã tiếp được.
Mỉm cười với Lan thúc:
- Là ai điện thoại vậy?
Cô gái áo tím nói thẳng:
- Ông là ai?
Lan thúc biến sắc, hoảng sợ nhìn cô gái áo tím.
Không biết đầu dây bên kia nói gì.
- Tôi chính là tôi.
Cô gái áo tím khẽ cau mày rồi cười rộ lên, phô ra hàm răng trắng noãn:
- Cứ như vậy đi.
Cô gái áo tím cúp điện thoại, ném lại cho gã thanh niên.
- Anh gọi sai người rồi. Hỏi cả nửa ngày người nọ cũng không biết nói cái gì.
Gã thanh niên giận dữ:
- Cô... cô dám...
Điện thoại di động lại vang lên.
Gã thanh niên không dám chậm trễ, lập tức nhận điện thoại, sắc mặt đột nhiên biến đổi, trở nên trắng bệch.
- Tôi biết rồi.
Mồ hôi trên trán gã thanh niên đổ ròng ròng, cũng không nhiều lời, lập tức nhìn Trương Cung Kỳ bên cạnh, thấp giọng nói: - Công tử có lệnh, để bọn họ tạm thời rút lui.
Khuôn mặt Trương Cung Kỳ cũng thay đổi, nhìn thoáng qua Cổ trưởng lão và Hoàng Sư Tôn Tọa đứng cách đó không xa.
- Để tôi đi nói với bọn họ.
Gã thanh niên xoay người bước đi.
Trương Cung Kỳ nhìn đám người Bạch Húc Húc, ngoài cười nhưng trong không cười, khoát tay nói:
- Các người đã kiên trì như vậy, vậy tôi cũng không cản trở nữa.
- Còn không bảo người của ông rút lui hết?
Bạch Húc Húc nói.
- Rút.
Đầu óc Lan thúc không kịp chuyển động, trợn mắt há mồm.
Ông không tin cái gì gọi là gọi lộn số.
Người vừa rồi quyền thế rất lớn, khiến cho Lan thúc suýt chút nữa thất thố.
Không nghĩ đến đối phương lại xám xịt bỏ chạy như vậy.
Ánh mắt Lan thúc không khỏi quay sang nhìn cô gái áo tím.
Ông không ngốc.
Nguyên nhân chính là vì cô gái áo tím trước mặt.
Lan thúc nhìn tiểu chính thái Bạch Húc Húc, thấy bộ dạng cười trộm của cậu, lại càng thêm sáng tỏ.
Thân phận cô gái này không đơn giản.
Thủ đô, khu nhà ở dành cho hào phú.
Một người thanh niên lãnh khốc đứng trước cửa sổ, lạnh lùng nhín hòn giả sơn phía xa.
- Tại sao cô ấy lại đến Vân Nam? Lại còn có liên quan đến chuyện này?
Người thanh niên nheo mắt, phía sau, một lão giả khoanh tay đứng thẳng, cung kính nói:
- Công tử, nếu Tiểu công chúa nhất thời cao hứng thì không sao. Rất nhanh sẽ rời đi. Trái lại, nếu cô ấy là vì bảo vật, vậy thì phiên rồi.
- Phiền...
Hàn quang chợt lóe trong mắt người thanh niên rồi biến mất, có chút lo lắng:
- Đây không phải là một cơ hội sao?
- Ý của công tử là... giết?
Lão giả dò xét.
- Muốn trách thì trách vị tiểu công chúa Tiêu gia sinh không gặp thời thôi. ...
- Hừ, thật sự là phế vật.
Tại khu rừng cách hồ Tam Vân một dặm, nét tao nhã trên gương mặt Vũ Văn Hiên Thần biến mất, thay vào đó là sự phẫn nộ, quát lớn:
- Đường đường là Tôn gia, lại không động được hai thành viên Thiên Tử Các? Bây giờ chúng ta lại còn bị đuổi khỏi hồ Tam Vân, các người nói, còn biện pháp nào giải quyết hay không? Sắc mặt Cổ trưởng lão và Hoàng Sư Tôn Tọa vô cùng khó coi.
Nửa ngày sau, Cổ trưởng lão đứng ra, nói:
- Sự việc rất kỳ lạ. Chúng tôi đã liên lạc với Tôn gia, tin rằng sẽ rất nhanh biết được nguyên nhân. Mặc dù đệ tử hai tông đã rút lui, nhưng vẫn còn trong khu vực rừng núi chung quanh hồ. Một khi thân binh thông linh xuất hiện, chúng ta sẽ biết được trước tiên.
- Cổ trưởng lão nói không sai.
Hoàng Sư Tôn Tọa nói:
- Nếu hai gã thành viên Thiên Tử Các đến dò xét hồ Tam Vân vào đêm hôm qua, bọn họ nhất định cũng vì thân binh thông linh mà đến. Hừ, ngoài miệng thì nói hay lắm, thật ra bọn họ chỉ muốn đuổi chúng ta ra ngoài để bọn họ tìm một mình mà thôi. Chúng ta hãy giám sát bọn họ, có lẽ không cần tốn nhiều sức cũng có thể tìm được thần binh thông linh.
Khuôn mặt tức giận của Vũ Văn Hiên Thần giảm hơn phân nửa:
- Sự việc kỳ quặc, liệu có liên quan đến Kiếm Tông hay không?
- Chắc không đâu.
Cổ trưởng lão lắc đầu, khinh thường cười lạnh:
- Nếu Kiếm Tông có năng lực đối kháng Tôn gia, sẽ không ẩn núp tại cái nơi nghèo khó này.
Hoàng Sư Tôn Tọa cũng gật đầu phụ họa.
Lúc này, đội thuyền của Thần Tiên Môn và Lưu Tinh tông đã rút đi, máy tháo nước cũng được di chuyển. Ngư dân vang lên từng tiếng hoan hô.
Tiếng cảm ơn lại càng không ngừng.
Bạch Húc Húc mỉm cười, nói:
- Các vị hương thân, không cần cảm ơn, không cần cảm ơn.
- Phải cảm ơn chứ.
- Thật sự rất cảm ơn.
Bạch Húc Húc mỉm cười rất tươi, một lát sau mới nhớ đến việc chính, khoát tay khiến cho ngư dân yên tính lại:
- Các vị hương thân, tôi còn có một việc chưa làm xong. Tôi muốn mượn tạm hồ Tam Vân một ngày. Các người yên tâm đi, tôi cam đoan không tổn thương một con cá, không làm tràn một giọt nước trong hồ.
Mọi người lại cười to, rất nhanh đáp ứng yêu cầu của Bạch Húc Húc.
-A...
Lỗ tai Bạch Húc Húc đau lên, đột nhiên bị kéo sang một bên.
- Nhẹ thôi, nhẹ thôi.
Bạch Húc Húc nhe răng, hít một hơi lạnh, thấp giọng kêu lên:
- Tiểu công chúa, cô tha cho tôi đi.
- Hì hì, bổn cô nương chẳng có hứng thú với anh.
Cô gái áo tím vỗ vai Bạch Húc Húc:
- Tiểu Bạch, nghe nói anh quen với một lão đại khó lường lắm phải không? - Không dám, không dám.
Bạch Húc Húc cười lấy lòng:
- Trên đời này có ai dám nhận lão đại trước mặt tiểu công chúa chứ? - Bớt nói nhảm đi.
Cô gái áo tím đi thẳng vào vấn đề:
- Tôi muốn gặp Tiêu Dương.