Chương 834: Mục đích
Chương 834: Mục đíchChương 834: Mục đích
- Cái gì?
Bạch Húc Húc mở to hai mắt:
- Cô muốn gặp lão Đại?
Cô gái áo tím nhìn Bạch Húc Húc:
- Không được à?
- Đương nhiên không phải.
Bạch Húc Húc cười hì hì, nhưng sau đó lại lắc đầu:
- Lão đại xuất quỷ nhập thần, tôi cũng không biết anh ấy đang ở đâu.
- Hừ, nếu không phải tối hôm qua bổn cô nương dùng kế điệu hổ ly sơn, Tiêu Dương có thể thuận lợi cứu anh đi không?
Cô gái áo tím trừng mắt, hai chân Bạch Húc Húc nhất thời run lên, sau đó mới cắn răng nói:
Bạch Húc Húc vội vàng nhảy lui vê phía sau, cảnh giác nhìn cô gái áo tím.
- Tiểu công chúa, cô tìm lão đại có việc?
- Anh không thành thật rồi.
- Tiểu công chúa, tôi nói có đúng không?
- Tiểu Bạch.
- Bạch Húc Húc tôi tốt xấu gì cũng là cháu của Tư lệnh, là một anh hùng hảo hán, không màng danh lợi, nghĩa bạc vân thiên. Lão đại xem tôi như huynh đệ... thỉnh thoảng bán đứng chút cũng không sao.
Vù.
Cô gái áo tím nhu thuận nhìn Bạch Húc Húc:
Trán Bạch Húc Húc chảy mồ hôi ròng ròng, nửa ngày sau mới cẩn thận lên tiếng:
- Vậy...
Theo kinh nghiệm của cậu, khi Tiểu công chúa càng ôn nhu, chính là báo hiệu cô sắp nổi bão.
Vẻ mặt Bạch Húc Húc câu xin:
Tiểu chính thái nở nụ cười làm lành, gật đầu với cô gái áo tím:
Ánh mắt của cô gái áo tím lộ ra sự giảo hoạt.
- Tiêu Dương không phải được thế gian truyền tụng thần y tuyệt thế sao? Đây là phấn độc Thất tức đoạn trường. Anh ta muốn giải cũng dễ thôi.
Đây chính là một trong những nguyên nhân Bạch Húc Húc e ngại cô gái áo tím.
Bạch Húc Húc kêu lên bi thảm, vọt nhanh đến chỗ hẹn Tiêu Dương. Quả nhiên hắn đang nửa nằm nửa ngồi trên một nhánh cây. Sau khi nghe Bạch Húc Húc kêu, Tiêu Dương nhướng mày:
Khi Bạch Húc Húc đang nói đến câu nghĩa bạc vân thiên, cô gái áo tím đã không một tiếng động hạ độc trên người cậu.
Bạch Húc Húc rên lên: - Tiểu công chúa, xin hãy giải độc trên người của tôi.
Hai người đối mặt.
Tiêu Dương nhìn cô gái đi đằng sau Bạch Húc Húc. Lúc này cô gái cũng đã đuổi tới, hiếu kỳ đánh giá Tiêu Dương.
- Lão đại, em trúng độc rồi, mau giải độc giúp em.
Đúng là khó lòng phòng bị.
- Có chuyện gì vậy? Thất bại rồi à?
Bạch Húc Húc vội vàng lắc đầu:
- Không phải, Thần Tiên Môn và Lưu Tinh Tông đã bị ép rút ra khỏi hô Tam Vân rồi. Hiện tại hô Tam Vân do chúng ta quản lý. Nhưng...
Cô gái áo tím cười hì hì:
- Lão đại, anh rể lớn, anh rể nhỏ, anh rể họ.
Bạch Húc Húc kêu lên sợ hãi, không chút do dự co giò chạy nhanh như chớp về phía khu rừng.
- Thất tức đoạn trường phấn?
Bạch Húc Húc bước nhanh, ngẩng đầu nhìn Tiêu Dương ở trên cao.
Tiêu Dương mỉm cười, nhảy xuống nhẹ nhàng như lá rụng.
- Hảo khinh công.
Cô gái áo tím gật đầu.
- Anh rể lớn...
Giọng nói Bạch Húc Húc run rẩy. Thời gian Thất tức đoạn trường phấn phát tác rất nhanh. Hơn nữa, một khi phát tác sẽ mất mạng ngay.
- Cậu trúng độc?
Tiêu Dương nhìn Bạch Húc Húc, sau đó mỉm cười lắc đầu:
- Mấy phút trước quả thật cậu có dấu hiệu trúng độc. Nhưng cô gái này đã giải độc cho cậu rồi.
- Tỷ thí cái gì?
Tiêu Dương giật mình, khó hiểu nhìn cô gái:
- Tỷ thí?
- Tôi chỉ muốn tỷ thí với anh.
Cô gái áo tím nói:
- Không biết Tiểu Tiểu cô nương có chỉ giáo gì hay không?
Ánh mắt Tiêu Dương có chút nghi hoặc nhìn Bạch Húc Húc.
Bạch Húc Húc cười khổ, bất lực nhìn Tiêu Dương.
- Tôi tên Tiểu Tiểu.
Cô gái vỗ vai Bạch Húc Húc, cười hì hì:
- Bạn của Tiểu Bạch ở thủ đô.
- Tiểu Bạch? Tiêu Dương nhìn thoáng qua Bạch Húc Húc. Hắn cảm thấy một tiếng xưng hô "Tiểu Bạch" này ẩn chứa một đoạn lịch sử khắc cốt ghi tâm. Điều này có thể nhìn thấy từ thần thái bi thương của Bạch Húc Húc.
- Tiểu Tiểu cô nương.
Tiêu Dương mỉm cười gật đầu:
- Mặc dù không phải ba đầu sáu tay, nhưng dường như bản lãnh không nhỏ.
Cô gái áo tím tiến lên, đánh giá Tiêu Dương vài lần:
- Anh được xưng là tuyệt thế thần y Tiêu Dương? Quả nhiên ánh mắt rất độc. Đúng là danh bất hư truyền.
Bạch Húc Húc sửng sốt quay đầu nhìn cô gái áo tím. Nhìn thấy ánh mắt giảo hoạt của cô, Bạch Húc Húc chỉ cảm thấy lưng đổ đầy mồ hôi. Cho nên, tiểu công chúa này tuyệt đối không thể đến gần.
- Giải rồi?
Hạ độc giải độc cũng vô thanh vô tức.
- Cứu người.
Cô gái áo tím nói:
- Anh không phải được xưng là tuyệt thế thân y sao? Tôi sẽ tỷ thí cứu người với anh.
- Lão đại.
Bạch Húc Húc vội vàng nhìn Tiêu Dương, nhưng lập tức bị cô gái áo tím trừng mắt, liền nhu thuận đứng khoanh tay một bên.
Tiêu Dương thản nhiên cười. Mặc dù khuôn mặt cô gái vẫn còn non nớt, nhưng khí chất bất phàm. Hơn nữa có thể làm cho tiểu chính thái Bạch Húc Húc tâm phục khẩu phục, thân phận tuyệt đối không đơn giản.
Trâm ngâm một lát, Tiêu Dương nói:
- Tiểu Tiểu cô nương đường xa mà đến, cũng không phải chỉ thuần túy tỷ thí với tôi chứ?
- Đương nhiên không phải.
Ánh mắt cô gái chuyển động vài cái, nói:
- Nếu đã tỷ thí, đương nhiên phải có điều kiện thắng thua.
Tiêu Dương khoát tay:
- Nói đi.
- Nếu tôi thắng, tôi muốn học Long Vũ Cửu Thiên Thần Châm.
Cô gái áo tím đi thẳng vào vấn đề. Nhìn thấy ánh mắt Tiêu Dương chợt nhướng lên, cô gái liền giơ tay:
- Tôi có thể thê, tuyệt không truyên Long Vũ Cửu Thiên Thần Châm ra ngoài.
Long Vũ Cửu Thiên, đứng đầu Cửu Đại Thần Châm.
Thủ lĩnh giới y thuật.
Tiêu Dương nhìn chằm chằm cô gái. Cô gái vẫn mở to mắt nhìn hắn, không hề nhúc nhích, chờ hắn trả lời.
Một lát sau.
- Cô rất tự tin?
Tiêu Dương lên tiếng: - Nhưng nếu cô thua?
- Nếu tôi thua...
Cô gái áo tím dường như không nghĩ đến vấn đề này, cúi đầu suy nghĩ một hồi, liền ngẩng đầu nói:
- Tôi đảm bảo Kiếm Tông ở Vân Nam sẽ bình yên vô sự.
Âm.
Khí thế Tiêu Dương đột nhiên kích phát, trong nháy mắt bao phủ cô gái áo tím.
Kiếm Tông.
Ngay cả Bạch Húc Húc cũng không biết hắn có liên quan đến Kiếm Tông, cũng như ân oán giữa các hộ long thế gia.
Một câu nói này của cô gái, nói rõ, cô rất hiểu tình huống của Kiếm Tông bây giờ.
Nếu lời Bạch Húc Húc nói không sai, đến từ thủ đô cũng không phải là nói dối. Nhưng tại sao cô ta lại biết tình huống của Kiếm Tông?
Tiêu Dương thậm chí có tâm tư muốn giết người diệt khẩu.
Liên quan đến Kiếm Tông, hắn không thể không mẫn cảm.
Khí thế hùng hậu áp xuống, mái tóc cô gái phiêu động, nhưng thân ảnh vẫn không nhúc nhích, sắc mặt bình thường, còn mở to mắt gật đầu tán thưởng:
- Quả nhiên lợi hại. Khó trách ngay cả Thái tử Dịch Hàn của Dịch giả cũng phải phục anh.
Mắt to đen thùi, không hề lẫn tạp chất, nhìn chằm chằm Tiêu Dương.
Khí thế Tiêu Dương rất nhanh thu lại, cảm nhận cô gái áo tím không phải là địch nhân.
Cô biết Kiếm Tông, cũng không thể không biết ân oán giữa Kiếm Tông và hộ long thế gia.
Trong tình huống này, dám can đảm nói thẳng việc bảo vệ Kiếm Tông ở Vân Nam bình yên vô sự, điều này nói rõ thân phận của cô...
Tiểu Tiểu...
Tiêu.
Trong đầu Tiêu Dương nhảy ra một cái họ, là gia tộc thần bí nhất, giàu có nhất, và cường đại nhất của Thiên Tử Các.
- Tiểu Tiểu chỉ sợ không phải tên thật, chỉ là thuận miệng nói ra thôi.
Tiêu Dương thầm nghĩ, cơ hồ có thể xác định được cô gái này nhất định là người của Tiêu gia ở thủ đô.
Tiêu tiên nhân của Tiêu gia có ân cứu mạng hắn. Sau đó còn có Thanh Liễu Tôn Tọa Tiêu Kỳ đề bạt hắn nữa.
Ấn tượng của Tiêu Dương đối với Tiêu gia không tệ.
Sau khi đoán cô gái có khả năng là con cháu Tiêu gia, Tiêu Dương trầm ngâm một lát rồi gật đầu:
- Được, tôi đồng ý với cô.
- Lão đại...
Lời vừa đến cổ họng liền mạnh mẽ nuốt xuống.
- Tốt, rất dứt khoát. Cô gái áo tím mỉm cười:
- Vậy chúng ta bắt đầu tỷ thí.
- Khoan đã.
Bạch Húc Húc căng thẳng nhìn cô gái áo tím:
- Các người muốn tỷ thí cứu người, nhưng nơi này có người nào cho các người cứu?
Cô gái áo tím nhìn Bạch Húc Húc, ánh mắt lanh lợi không ngừng đảo quanh, khiến Bạch Húc Húc nổi cả da gà.
- Anh đánh chết Tiểu Bạch, sau đó tôi sẽ điều trị, rồi ngược lại.
- Không được.
Bạch Húc Húc bi phẫn hét lên, cắt đứt lời nói của cô gái áo tím, ánh mắt bất lực nhìn Tiêu Dương.
- Tỷ thí này có gì khó khăn?
Tiêu Dương mỉm cười lên tiếng.
Ánh mắt cô gái sáng lên:
- Anh nói đi.
Dường như càng khó thì cô gái càng thích.
- Tôi có sẵn một người bệnh.
Tiêu Dương nói thẳng:
- Tôi hoàn toàn thúc thủ vô sách trước bệnh tình của người đó. Nếu Tiểu Tiểu cô nương có thể chữa được, tôi xin nhận thua.
- Anh không trị được?
Cô gái áo tím càng thêm hưng phấn, lập tức gật đầu:
- Tôi đồng ý với anh. Nếu tôi trị không được, tôi xin nhận thua.
Nghe xong, Tiêu Dương nhất thời giật mình.
- Tôi đã nói, người bệnh này tôi không có cách điều trị. Cho dù Tiểu Tiểu cô nương trị không hết, cũng có thể được xem là hòa nhau.
- Trong từ điển của bổn cô nương chỉ có thắng và thua, không có hòa.
Cô gái áo tím khoát tay chặn lại:
- Bớt nói nhảm lại. Trị không hết, tôi thua.
Ánh mắt cô gái lóe lên sự tự tin mãnh liệt.
Ánh mắt này của cô gái, Tiêu Dương rất quen.
Trong lĩnh vực mà mình tuyệt đối nắm trong tay, Tiêu Dương cũng có được sự tự tin như thế này.
Một khi cô gái áo tím trị không hết, xem như Tiêu Dương thắng.
Tỷ thí này, xem ra Tiêu Dương lại chiếm tiện nghi.
Ánh mắt của cô gái khiến cho hảo cảm của Tiêu Dương tăng gấp bội. Trên người của cô gái, hắn dường như nhìn thấy bóng dáng của mình.
- Để tôi dẫn cô đi gặp người bệnh. Tiêu Dương lập tức xoay người, nói:
- Húc Húc, về khách sạn trước đi, tôi sẽ đến đó tìm cậu sau.
Dứt lời, Tiêu Dương lập tức thi triển khinh công, như một làn khói nhẹ biến mất khỏi khu rừng.
Hắn muốn dẫn cô gái áo tím đến gặp cha nuôi của Diệp Tang, Nghễ Trần Tôn Tọa bị phế mất đan điền. Nếu cô gái áo tím có thể trị khỏi cho Nghễ Trần Tôn Tọa, Tiêu Dương xem như tâm phục khẩu phục.