Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 831 - Chương 836: Cá Phát Sáng

Chương 836: Cá phát sáng Chương 836: Cá phát sángChương 836: Cá phát sáng

Quả nhiên họ Tiêu.

Trong lòng Tiêu Dương đã khẳng định mười phần cô gái tên Tiêu Nhu Y này là đệ tử Tiêu gia, một trong tứ đại gia tộc của Thiên Tử Các.

- Ban đầu, Tiêu tiên nhân tiện tay ném ra Sinh Linh đan, hiện tại Tiêu Nhu Y thi triển tạo nghệ luyện đan xuất thần nhập hóa, hơn nữa còn luyện chế Hồng Trần Tối Hồn Đan.

Ánh mắt Tiêu Dương mở thật to:

- Sinh Linh đan và Hồng Trân Tối Hồn Đan đều là đan dược do Dược Cốc luyện chế ra được ghi trên điển tịch. Mà Dược Cốc đã biến mất một cách thần bí mấy trăm năm.

Tiêu Dương thâm nghĩ, đồng thời hít một hơi thật sâu:

- Chẳng lẽ Tiêu gia có liên quan đến Dược cốc...

Tiêu Dương nhất thời thất thần.

Hai mắt vốn đã mờ của Nghễ Trần Tôn Tọa bắt đầu trong suốt.

Khẩn trương, chờ mong.

Trong lúc ông đã đánh mất hy vọng, nhưng cô gái trước mắt lại mang đến ánh rạng đông cho ông.

Diệp Tang tiến lên nắm chặt tay Nghễ Trần Tôn Tọa.

Nói xong, hai tay Tiêu Nhu Y nhanh chóng chụp xuống, từng đạo tử quang thần bí thỉnh thoảng đánh vào phía trên đỉnh Thần Nông.

- Chỉ cần thành công luyện chế Hồng Trân Tối Hồn Đan, thương thế của tiền bối nhất định sẽ được hồi phục như cũ. Nhưng đan dược cũng không phải nhất thời mà thành được, ít nhất cũng phải tốn mấy canh giờ. Mọi người phải kiên nhẫn chờ.

Tiêu Nhu Y mỉm cười:

- Chị ơi, chị cứ yên tâm đi.

Lúc này, cả người Nghễ Trần Tôn Tọa không khống chế được sự run rẩy.

- Đừng vội, tôi còn phải luyện chế Hồng Trần Tối Hồn Đan. Hơn nữa, khi vị tiên bối này hoàn toàn khôi phục, tôi mới được xem là chiến thắng. Đến lúc đó anh dạy tôi Long Vũ Cửu Thiên Thần Châm cũng không muộn.

- Cha.

Chỉ mấy canh giờ mà thôi.

Bên trong màn đêm, một ánh sáng đã xeẹt qua.

Diệp Tang và Nghễ Trần Tôn Tọa thì có thể chờ, nhưng Tiêu Dương thì không thể.

Ánh mắt Tiêu Nhu Y vô cùng tự tin:

Diệp Tang gật đầu.

Tiêu Dương cười lãnh đạm:

Khi đẩy cửa tiến vào, Bạch Húc Húc nhảy dựng lên, đánh giá trên dưới Tiêu Dương:

- Tiểu công chúa này chẳng xứng với hai chữ "đáng yêu". Sau khi ở cùng với đám người Diệp Tang hơn một tiếng, lúc này đã là giữa trưa.

- Không chỉ là người của Tiêu gia, mà còn là cháu gái bảo bối của gia chủ Tiêu gia, có thể nói là thiên tài kinh khủng của Tiêu gia. Nghe nói, thực lực của cô ta đã vượt qua rất nhiều tiền bối.

Hắn còn nhiệm vụ và kế hoạch nữa.

Tiêu Dương hiếu kỳ hỏi.

- Tại sao cậu lại sợ cô ta như vậy?

Cả người Bạch Húc Húc run lên.

Tiêu Dương trở lại khách sạn đã hẹn với Bạch Húc Húc.

- Là người của Tiêu gia?

Tiêu Dương hỏi.

Bạch Húc Húc chần chừ một chút rồi gật đầu:

- Lão đại, anh rể, không sao chứ?

Cả người Bạch Húc Húc run rẩy, da gà da vịt nổi lên sạch, nhìn ngoài cửa vài lần, sau đó đóng cửa lại, run run nói:

- Đáng yêu?

- Cậu dường như rất lo lắng cho tôi? Chẳng lẽ cậu không lo lắng cho cô gái đáng yêu kia à?

- Không chỉ có em, người nào ở cái lứa tuổi của em mà chẳng sợ cô ta.

Ánh mắt Bạch Húc Húc trở nên thống khổ:

- Năm sinh nhật tám tuổi của tiểu công chúa, em theo ông đến dự sinh nhật. Lúc đó, mấy chục tên gia hỏa của các đại gia tộc trong giới quân đội đều bị vị tiểu công chúa này thần không biết quỷ không hay hạ độc. Không người nào tránh thoát được.

- Bắt đầu từ lúc đó, người nào mà nhìn thấy tiểu công chúa, chẳng khác nào nhìn thấy cơn ác mộng.

Bạch Húc Húc đau khổ nói:

- Anh rể, cô ta có làm khó anh không?

Tiêu Dương mỉm cười lắc đầu.

Thiên phú của tiểu công chúa có yêu nghiệt đến cỡ nào cũng không bằng Tiêu Dương. Tiêu Dương có Hỏa Hoàng chí cương hộ thể, trên cơ bản không cần sợ hãi bất cứ loại độc nào. Cho dù Tiểu công chúa có muốn làm khó Tiêu Dương cũng chẳng phải chuyện dễ dàng. Huống chi, cô ta còn có chuyện cần nhờ Tiêu Dương.

Trải qua thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, Tiêu Dương cảm thấy Tiêu Nhu Y không phải là người có tâm địa độc ác, thích hạ độc người khác chẳng qua chỉ là trò đùa dai mà thôi.

Tiêu Dương mỉm cười:

- Vậy lại càng tốt.

- Bây giờ bốn phía hồ Tam Vân, cứ ba bước lại có một tốp, năm bước là có một trạm gác. Nước cũng không lọt ra được chứ đừng nói người. Đám người Lưu Tinh tông và Thần Tiên Môn không dám công nhiên đối kháng quân đội, chỉ có thể lựa chọn quan sát từ xa. Nhưng cậu đoán không sai, bọn họ như thế nào cũng không chịu rời đi, phân bố lực lượng ba mặt trong rừng.

Ngừng một chút liền nói tiếp: - A thúc làm việc, cậu cứ yên tâm.

Cửa phòng bị đẩy ra, Lan thúc mỉm cười bước vào, vỗ ngực nói:

- Nói như vậy, sau này sẽ không yên ổn sống qua ngày nữa rồi.

Tiêu Dương nghi hoặc nhìn Bạch Húc Húc.

Bạch Húc Húc sầu mi khổ kiếm nói:

- Em còn định sau khi xuất sư sẽ đi theo lão đại. Bây giờ anh còn phải truyền thụ cái gì là Long Vũ Cửu Thiên Thần Châm cho cô ta, phỏng chừng cô ta sẽ ở bên cạnh anh một thời gian dài. Nếu em cũng đi theo, chẳng phải sẽ không có cuộc sống tốt đẹp sao?

Tiêu Dương mỉm cười lắc đầu:

- Nói không chừng tiểu công chúa chỉ là nhất thời cao hứng muốn chơi đùa mà thôi. Qua vài ngày nữa cảm giác mới mẻ không còn thì sẽ trở vê. Mà thôi, đừng đề cập đến cô ấy nữa, nói chuyện chính đi.

Tiêu Dương nghiêm mặt nói.

- Tình huống bên phía hồ Tam Vân thế nào rồi?

- Hết thảy đều dựa theo kế hoạch mà tiến hành.

Bạch Húc Húc nổi giận đập bàn:

- Xong rồi, xong hết rồi.

Tiêu Dương trực tiếp trả lời.

- Tôi thua rồi.

Bạch Húc Húc tò mò hỏi.

- Tỷ thí giữa hai người kết thúc rồi ư?

- Không ai quen thuộc khu rừng này bằng đệ tử Kiếm Tông. Đêm nay chính là lúc thế lực Thần Tiên Môn và Lưu Tinh tông sẽ sụp đổ ở Vân Nam.

- Lão đại, trận chiến này không được thiếu em đâu đấy nhé.

Bạch Húc Húc chờ mong nhìn Tiêu Dương.

- Chính xác là thiếu cậu đấy.

Tiêu Dương quyết đoán lắc đầu:

- Cậu cũng đã nói, hôm nay Thần Tiên Môn có thể mời Tôn gia ở thủ đô làm hậu thuẫn, quan hệ giữa bọn họ tuyệt đối không tâm thường. Trận đánh đêm nay là cuộc chiến với hộ long thế gia, còn cậu lại đại diện cho Thiên Tử Các, không thể tùy tiện hành động cùng, tránh rước lấy họa.

Bạch Húc Húc muốn nói gì nhưng lại bị Tiêu Dương ngăn lại.

- Lan thúc, thứ đồ cháu nhờ đã chuẩn bị xong chưa?

Tiêu Dương hỏi Lan thúc.

- A thúc làm việc, cậu cứ yên tâm.

Lan thúc đĩnh đạc vỗ ngực.

- Tốt.

Tiêu Dương gật đầu, ánh mắt mang theo sự chờ mong. Đêm nay sẽ là một cuộc huyết chiến.

Thủ đô, trong một trang viên mang phong cách cổ điển, gió nhẹ lướt qua làm mặt hồ lay động.

Tại một lương đình giữa hồ, một bóng người mặc trường bào đứng thẳng nhìn về phía xa, khí tức phảng phất dung nhập nước lạnh trong hồ.

Từ xa, tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến.

Là một người đàn ông trung niên nho nhã.

- Đại ca, đã có tin tức của Tịnh nhi.

Người đàn ông trung niên nói:

- Sáng nay nó xuất hiện tại Vân Nam, hơn nữa còn nhúng tay vào chuyện của Tôn gia.

- Con bé này.

Người đàn ông mặc trường bào là con trưởng của gia chủ Tiêu gia, cũng chính là cha của Tiêu Nhu Y. Người bên cạnh là nhị thúc của cô, Tiêu Chánh Bang. Lúc này, khuôn mặt nghiêm túc lại lộ ra nét cưng chiều:

- Chạy qua chạy lại cũng chạy đến Vân Nam.

Nghe lời nói của Tiêu Chánh Bang, dường như không quan tâm đến chuyện Tiêu Nhu Y nhúng tay vào chuyện của Tôn gia.

- Đại ca, bên phía Tôn gia khả năng sẽ có động tác.

Tiêu Chánh Bang lại do dự lên tiếng.

Tiêu Chánh Trung cười lạnh:

- Ác giả ác báo.

Sau khi nói xong liền cất bước rời khỏi lương đình, đồng thời để lại vài câu:

- Phái vài người đến đó sớm đón con bé vê.

Tiêu Chánh Băng nhìn theo Tiêu Chánh Trung, nhẹ gật đầu:

- Em biết rồi.

Trong cùng một thời gian.

Tôn gia, mấy đạo thân ảnh thần bí xuất động.

- Tiểu công chúa Tiêu gia xuất hiện tại Vân Nam. Đúng là một cơ hội tuyệt hảo.

- Giết Tiêu Nhu Y, nhận được thánh điển, cướp luôn Thần Nông đỉnh.

Bóng đêm, không khí âm trầm.

Ánh trăng chiếu xuống hồ Tam Vân phát ra hào quang. Đèn dầu xung quanh hồ cũng đã tắt hơn phân nửa, chỉ để lại vài cái thưa thớt.

Trên mặt hồ, đội thuyền lần lượt trải rộng, trên mỗi chiến thuyền đều có người quăng lưới bắt cá. Nhưng khác trước, người đội thuyền này bắt được tôm cá cũng không giết đi mà bỏ vào trong một thùng nước trên thuyền.

- Hừ, quả nhiên muốn nhân dịp này ăn trọn thân binh thông linh.

Tại một chỗ tối, sắc mặt Cổ trưởng lão xanh lại, ánh mắt toát ra hận ý, nắm chặt nắm tay:

- Nếu để cho các người tìm được thần binh thông linh, sao có thể để các người dễ dàng mang đi được chứ?

- Cổ trưởng lão, chúng ta trở về báo cho Vũ Văn công tử biết tình huống hiện nay.

Hoàng Sư Tôn Tọa nói.

- Nơi này đã có người giám sát, tùy thời báo cáo lại tình huống.

Hai người biến mất trong đêm tối.

Không ai biết, tại nơi dừng chân của Kiếm Tông, từng thân ảnh nương theo bóng đêm lao vút đi.

- Hồng Đào, đệ suất lĩnh năm mươi Cừu Ưng, mười Tôn Tọa, mai phục phía đông.

- Xích Kiếm, Lê Thiên, hai người phụ trách phía tây. ...

- Hết thảy theo kế hoạch mà tiến hành, không được chậm trễ.

Vù vù vù vù.

Từng đạo thân ảnh rất nhanh biến mất trong đêm đen, lẻn vào khu rừng, không một tiếng động.

Hồ nước gợn sóng, trăng sáng vẫn chiếu xuống. Một tiếng trống vang lên khiến ánh trăng dưới nước vỡ vụn.

- Lạc hoa mãn thiên tế nguyệt quang, tá nhất bôi phụ tiến phượng thai thượng...

Thanh âm hèn mọn của Lan thúc quanh quẩn trong gió, khiến cho đám người trên thuyền lung lay như muốn ngã.

Lan thúc nắm gậy trúc, thỉnh thoảng lại phe phẩy hồ nước. Bỗng nhiên, cây gậy nhỏ đột nhiên đâm thẳng xuống mặt hồ.

Tõm.

Bọt nước văng lên, một con cá xuất hiện.

Trong bóng đêm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ con cá.

Kim quang từ trong bụng con cá thẩm thấu ra ngoài, đập vào mắt mọi người.

- Đây là cái gì?

Tiếng kinh hô chung quanh vang lên.

- Là một con cá phát sáng.

- Con cá phát sáng?

Thanh âm liên tiếp vang lên.

Bốp.

Cây gậy trúc trong tay Lan thúc lại vỗ xuống, muốn chụp con cá phát sáng kia về phía mình.

Đệ tử Thần Tiên Môn và Lưu Tỉnh tông đang mai phục trong chỗ tối cũng sôi trào lên.

Ánh mắt cực kỳ nóng bỏng.

- Con cá phát sáng? Nhất định là thân binh thông linh.

- Mau báo lại cho trưởng lão.

- Chuẩn bị ra tay, cướp lấy thần binh thông linh.

Trên chiếc thuyền chính giữa, con cá phát sáng mắt thấy sắp sửa rơi vào tay Lan thúc.

Lúc này, tại một khu vực tối tăm trong rừng, một bạch y nhân đột nhiên xuất hiện. Lướt sóng lao đến.

Vèo.

Kiếm quang vung lên, ánh sáng sắc bén. Là dấu hiệu của Kiếm Tông.
Bình Luận (0)
Comment