Chương 837: Loạn chiến
Chương 837: Loạn chiếnChương 837: Loạn chiến
Kiếm khí lợi hại xông tận mây xanh, như muốn tuyên cáo cả thiên hạ, một kiếm này là Kiếm Tông ra mắt.
Bạch y như tuyết, nhanh như tia chớp.
Như một đại hiệp tay cầm trường kiếm, đạp sóng mà đến. Trong khoảnh khắc kiếm khí chặt đứt gậy trúc, con cá phát quang bay lên.
Cơ hội trôi qua tức thì, bạch y nhân che mặt, thân ảnh như hạc, một tay bắt được con cá, nhịn không được cất tiếng cười to:
- Rốt cuộc thì cũng đắc thủ.
- Người đâu? Bắt hắn lại.
Lan thúc nhất thời rống to, mười đạo thân ảnh từ các chiến thuyền xung quanh lập tức lao đến. Quang mang thuộc tính bắt đầu chớp động.
Thuộc tính giả của Thiên Tử Các.
- Ngăn hắn lại.
- Mau để thần binh thông linh lại.
Vù.
Tại khu rừng xung quanh hồ Tam Vân, đệ tử Thần Tiên Môn và Lưu Tinh tông nhịn không được đều cấp tốc lao ra, cố gắng chặn bạch y nhân che mặt lại.
- Không ổn rồi, có biến.
Bạch y nhân chính là Tiêu Dương.
Vèo, vèo, vèo.
Roi ảnh và búa tạ đầy trời đan vào nhau, hình thành một tấm lưới kín không kẽ hở, bao phủ bạch y nhân.
- Kiếm Tôn nhất mạch, người của Kiếm Tông ra tay.
Trong màn đêm tối đen, kiếm quang bạch y nhân chợt hiện, một thoáng sau đã bức lui các thuộc tính giả của Thiên Tử Các.
- Không được để hắn chạy thoát.
Máu tươi văng lên.
Lúc này, bạch y nhân đã đột phá vòng vây của Thiên Tử Các, chạy về phía khu rừng.
- Giết.
- Nhất thiểm như điện.
Không hề có chút do dự, trước mặt đệ tử hai tông, sát khí trong mắt Tiêu Dương chuyển động, kiếm quang như tia chớp vẽ một đường, trong khoảnh khắc đã có mấy đạo thân ảnh ngã xuống.
- Có tận mắt nhìn thấy không?
- Cái gì? Đã tìm được thần binh thông linh.
Vũ Văn Hiên Thân đứng lên. Nhưng sự chờ mong trong mắt của y lại rất đậm. Thần binh thông linh vốn là người có duyên mới tìm được. Cho dù bọn họ có mò cả năm cũng chưa chắc có thu hoạch.
- Mau thông báo cho trưởng lão. - Bất luận là thật hay giả, nhất định phải đến đó xem qua một chút.
- Bắt hắn lại.
- Cái gì?
- Không ổn rồi, thân binh thông linh đã bị Kiếm Tông cướp đi.
Vũ Văn Hiên Thần cất bước tiến ra khỏi phòng. Lúc này, một thân ảnh vội vã chạy đến, mang theo sự bối rối:
Tiếng rống to vang vọng cả bầu trời.
- Báo cáo, các huynh đệ tận mắt nhìn thấy con cá phát quang.
Lời nói của gã đệ tử vừa dứt, ánh mắt đám người Vũ Văn Hiên Thần trở nên nóng bỏng.
Con cá phát quang.
Cổ trưởng lão ngồi phắt dậy, ánh mắt sáng lên:
- Ý của hai người là có... gian trá?
Hoàng Sư Tôn Tọa cau mày nói.
- Đệ tử hai tông chúng ta tập trung lực lượng tìm một ngày một đêm cũng không có kết quả. Nhưng tại sao bọn họ lại có thể tìm được trong thời gian ngắn như thế?
Trong khoảnh khắc một tiếng rống vang lên.
- Mau toàn lực chặn lại.
- Thần binh thông linh tuyệt đối không thể để rơi vào tay Kiếm Tôn nhất mạch được.
Lúc này, bạch y nhân cướp con cá phát quang đã biến mất.
Không ít tin tức liên tiếp truyền đến.
- Hắn chạy về phía đông.
- Không, phía tây, phía tây có kim quang xuất hiện.
- Chia thành hai đường, nhanh lên.
Tin tức thần binh thông linh xuất hiện quá đột ngột, trước khi đám người Cổ trưởng lão chạy đến, Thần Tiên Môn và Lưu Tinh tông đã rối loạn trận cước.
- Giết, báo thù cho Lục muội và Bát đệ.
Trận pháp, người ẩn núp, tất cả đều là một kích trí mạng. Thậm chí còn có khói độc, tranh thủ tiêu diệt kẻ địch trong thời gian ngắn nhất.
Xung quanh đều có mai phục của Kiếm Tôn nhất mạch.
Hành động đêm nay, Kim Du Uyển cũng cố tình tham gia.
Khổng Tước Kiếm của Kim Du Uyển.
Thanh âm thanh thúy như tiếng Khổng Tước kêu lên.
Trong bóng đêm, một bóng người thần sắc lạnh như băng cầm kiếm xuất hiện. Là sát thủ Vạn Pháp.
Y phụ trách trận pháp hàn băng trong khu rừng này.
- Giết sạch bọn chúng.
Sát khí tràn ngập ánh mắt Vạn Pháp, lợi kiếm trong tay vũ động như thần. Vù.
- Hắn ở bên kia.
Một đạo bạch y chợt lóe lên rồi biến mất, ngay lập tức thu hút sự chú ý của hơn hai mươi đệ tử Lưu Tinh tông.
Âm ầm.
Cây cối xung quanh đổ xuống, rơi xuống người đám đệ tử Lưu Tinh tông.
Một đạo máu tươi bắn ra, lời còn chưa nói xong, thân ảnh đã ngã xuống.
Phụt.
- Trận pháp hàn băng, mọi người cẩn thận.
Một cổ hàn khí lạnh như băng trong khoảnh khắc lan tràn.
Hơn mười đệ tử Thần Tiên Môn đã vọt vào trong khu rừng.
Vù vù vù.
Ánh mắt Hồng Đào Tôn Tọa đỏ bừng, sát khí đằng đằng, nhắm thẳng một gã Tôn Tọa của Lưu Tinh tông.
Kiếm khí như hồng.
- Trúng mai phục rồi.
- Kiếm Tôn nhất mạch đã mai phục xung quanh, mau lui lại.
Tiếng kêu rên vang trời, đan vào trong kiếm khí.
Liên tiếp vang lên thanh âm thảm thiết.
- Haha, thật sảng khoái. Lão tử chưa bao giờ được sảng khoái như đêm nay.
- Đến đây đi, đến đây đi.
Đệ tử Kiếm Tông giết đến đỏ mắt. Trong cuộc chiến đại quy mô như thế này, thương vong là không thể tránh. Nhất là sau khi Hoàng Sư Tôn Tọa và Cổ trưởng lão chạy đến, đệ tử Thần Tiên Môn và Lưu Tinh tông dần ổn định trận cước. Đương nhiên, bọn họ cũng đã chịu thương vong cực kỳ thê thảm.
Cuộc chiến đêm nay, chiến trường trọng điểm chia thành năm sáu chỗ. Đại bộ phận đều bị vây trong rừng, nhờ bóng đêm che giấu máu tươi.
Tiêu Dương cầm con cá phát sáng trong tay, cười nhẹ:
- Ngụy trang của Lan thúc giống y như thật.
Con cá này chỉ là một con cá giả. Bên trong bất quá chỉ là một cái bóng đèn mà thôi.
- Đáng tiếc bọn chúng vĩnh viễn không bao giờ biết được.
Tiêu Dương ném con cá lên, dùng kiếm chém nát, khóe miệng nhếch lên. Hành động đêm nay, thứ nhất, chính là trong khoảng thời gian ngắn khiến cho Thần Tiên Môn và Lưu Tinh tông bị thương vong thảm trọng. Thứ hai, để cho bọn họ hiểu lầm thần binh thông linh đã rơi vào tay Kiếm Tông, sẽ không tập trung lực chú ý tại hô Tam Vân nữa. Sau cuộc đại chiến này, âm thầm tìm kiếm thần binh thông linh cũng không muộn.
- Đánh lén đã xong, kế tiếp, chính là mặt đối mặt.
Tiêu Dương cười to:
- Thực lực Kiếm Tông chẳng lẽ còn không bằng một cứ điểm của hai tông phái tại Vân Nam?
Tiêu Dương ngự kiếm mà đi, đâm thẳng vào một đội ngũ do một Tôn Tọa của Thần Tiên Môn suất lĩnh. Thực lực của gã Tôn Tọa này ước chừng Hóa Tượng năm trăm biến.
- Bắt hắn.
Tiếng cười vang vọng.
- Không biết tự lượng sức mình.
Ánh mắt Tiêu Dương lạnh lại, cánh tay huy động, trong khoảnh khắc kiếm quang hoa mỹ xông tận trời cao, hơn mười Thiên Hoàng Kiếm phá không mà ra.
Vèo.
Kiếm quang vẽ một cái, dễ dàng giết chết gã Tôn Tọa.
Mặc dù cảnh giới của đối phương cao hơn, nhưng đáng tiếc gã đã gặp phải tên yêu nghiệt Tiêu Dương.
Tiêu Dương thoải mái giải quyết địch nhân, sau đó cấp tốc chạy đến một chỗ.
Tại một sơn cốc phía xa, là nơi mà Tiêu Dương và đám người La Thiên Tôn Tọa đã lên kế hoạch quyết chiến. Sau khi phân tán lực lượng của hai tông trong rừng, lực lượng còn thừa lại, bao gôm luôn đám người Cổ trưởng lão sẽ bị dẫn tới sơn cốc này.
- Tiểu nhân khốn kiếp, đáng chết.
Đại sư huynh Ninh Cốc không nhớ trường kiếm trong tay mình đã nhuốm bao nhiêu máu đêm nay. Y chưa bao giờ trải qua sự thống khoái khi giết chóc như vậy.
Giết.
Trận đánh đêm nay là trận đánh mà Kiếm Tông đường đường chính chính đối kháng với hộ long thế gia, quét sạch chướng ngại tại vùng Vân Nam này.
Không thể để mất mát, càng thêm ra tay không nhân nhượng.
Khuôn mặt Ninh Cốc lạnh như băng. Tại sơn cốc này, y suất lĩnh đội ngũ sát thủ Cừu Ưng chiến đấu hăng say. Đội ngũ Cừu Ưng thỉnh thoảng có người ngã xuống, nhưng giây tiếp theo, lập tức có một thành viên khác bổ khuyết vào.
Trước khi địch nhân ngã xuống toàn bộ, cuộc chiến sẽ chưa kết thúc.
- Ông ơi, cháu đã báo thù cho ông rồi.
Trong sơn cốc, một lão giả Kiếm Tông khoảng sáu mươi tuổi ngửa đầu thét dài, nước mắt chảy ra. Dưới kiếm của ông là mấy tên đệ tử Thần Tiên Môn.
Bốp.
Lúc này, phía sau ông, một đạo trường tiên bắn nhanh đến.
Phụt.
Kiếm quang chợt lóe, thân ảnh bạch y đột nhiên xuất hiện, một kiếm đâm xuyên cơ thể người cầm trường tiên.
Lực sinh mệnh của võ giả cao hơn người bình thường. Trong Kiếm Tông, không ít lão giả đã trải qua trận đánh Kiếm Tông bị diệt năm đó. Đêm nay, rất nhiều người đã rơi lệ.
Trăm năm sau, bọn họ rốt cuộc có thể dùng thanh kiếm sắc bén của mình đâm xuyên tim địch nhân.
Thậm chí có những người bị trọng thương, trước khi chết cũng đã ngửa mặt cười to.
Không oán, không hối. - Haha, đến đây đi. Giết.
Trong sơn cốc, một người đi chân trần giết rất cao hứng. Tiếng cười cuồng tiếu chấn triệt sơn cốc.
Xích Kiếm Tôn Tọa.
Loạn chiến trải rộng khắp nơi, máu tươi rải đầy. Ngày mai, khi mặt trời ló dạng, khu vực núi non này nhất định sẽ nhuộm một lớp màu đỏ.
- Đám cướp vặt Kiếm Tông kia, nạp mạng đi.
Bên ngoài sơn cốc, thanh âm nổi giận vang lên. Khí tức cường đại xông đến, thoáng chốc càn quét xung quanh, khiến không ít đệ tử Kiếm Tông hộc máu ngã xuống.
Hoàng Sư Tôn Tọa của Lưu Tinh tông đã đến.
Lúc này, ánh mắt Hoàng Sư Tôn Tọa mang theo sự phẫn nộ vô tận.
Lửa giận ngập trời.
Thương vong của hai tông đêm nay, mặc dù chưa thống kê chính thức, nhưng có thể tưởng tượng, tuyệt đối thảm thiết vô cùng.
Tất cả là tại Kiếm Tông.
Đáng chết!
Đáng chết!
Đáng chết!
Cánh tay Hoàng Sư Tôn Tọa huy động búa tạ, vũ động sinh phong, khí tức cường đại bay thẳng đến sơn cốc.
- Lão tặc, đã chờ ngươi lâu rồi.
Một thân ảnh như ma thần đứng sừng sững trong bóng đêm, cả người tràn ngập khí tức cường đại đến cực điểm.
Là La Thiên Tôn Tọa đã dùng ma nhập đạo.
La Thiên Tôn Tọa tay cầm một thanh lợi kiếm màu đen, lao nhanh trong màn đêm.
Thẳng đến Hoàng Sư Tôn Tọa.
Khí tức cường đại như một ngọn núi cao áp xuống.
Nghiền nát.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ