Chương 840: Thần binh thông linh ở đây
Chương 840: Thần binh thông linh ở đâyChương 840: Thần binh thông linh ở đây
Cảnh tượng vô cùng quỷ dị.
Cục diện trước mắt, thực lực bên phía Vũ Văn Hiên Thần mạnh hơn, nhưng y lựa chọn án binh bất động.
Tiêu Dương vừa mới thi triển Hám Đạo Thuật, đang trong giai đoạn hồi phục, lại càng không dám vọng động.
Cuộc chiến đã gần kết thúc. Trận đánh tối nay, Kiếm Tông đã toàn thắng. Hai đầu lĩnh của hai đại tông phái Thần Tiên Môn và Lưu Tinh Tông đã bỏ mình. Chín mươi phần trăm đệ tử hai tông phái đến Vân Nam đã bị diệt sát. Đương nhiên, bên phía Kiếm Tông cũng có chút thương vong.
- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Đồng tử La Thiên Tôn Tọa toát ra nghi hoặc. Ông cũng nhận ra trước khi Cổ trưởng lão nhận một quyền của ông, đã bị một công kích thần bí nào đó.
Tiêu Dương vận dụng Hám Đạo Thuật, vô ảnh vô hình, không ai phát hiện.
Ánh mắt La Thiên Tôn Tọa nhìn chằm chằm đám người Vũ Văn Hiên Thần.
- Không nghĩ đến Kiếm Tông trăm năm lại có được thực lực này, bổn công tử bội phục.
Chẳng qua thực lực của Vũ Văn Hiên Thần không bằng cường giả thần bí kia.
- Đắc tội ông ta, ta tuyệt đối không có khả năng rời khỏi sơn cốc này. Nếu thần binh thông linh rơi vào tay Kiếm Tông, như vậy... còn nhiều thời gian.
Phủ Tông là một trong cừu địch không chết không ngớt của Kiếm Tông nhất mạch.
- Không đáng.
Bạch tiền bối?
Uy hiếp cuối cùng chính là người này.
- Thay tôi chuyển lời hỏi thăm Bạch tiền bối.
Vũ Văn Hiên Thần thâm thở ra một hơi, suy nghĩ:
Thần sắc Vũ Văn Hiên Thần vẫn âm trầm, tự định giá chuyện được mất trước mắt.
La Thiên Tôn Tọa cau mày, lạnh lùng nhìn Vũ Văn Hiên Thần.
Sát khí trong mắt Vũ Văn Hiên Thần lóe ra.
Vũ Văn Hiên Thần rất nhanh đưa ra quyết định, lui từng bước về phía sau, một lần nữa nở nụ cười tao nhã, chắp tay với La Thiên Tôn Tọa:
Nếu La Thiên Tôn Tọa không biết sự tồn tại của Bạch tiền bối, vậy thì y đã lo lắng quá nhiều rồi.
Vũ Văn Hiên Thần mỉm cười chắp tay, ánh mắt nhìn chăm chú La Thiên Tôn Tọa.
La Thiên Tôn Tọa sửng sốt.
La Thiên Tôn Tọa mỉm cười. Mặc dù ông chưa từng gặp mặt vị tiền bối thần bí kia, nhưng đêm nay vẫn có thể giả hổ ăn thịt heo một lần.
Trong đầu La Thiên Tôn Tọa nhớ đến một thanh âm thân bí.
Tiêu Dương đứng bên cạnh La Thiên Tôn Tọa, trong lòng cũng đổ mồ hôi lạnh.
La Thiên Tôn Tọa đột nhiên mở to hai mắt, thần sắc chợt hiểu. Yên tĩnh, không một tiếng động.
Suy nghĩ như điện quang xẹt qua.
Khí tức áp lực tràn ngập sơn cốc rốt cuộc đã biến mất.
Vũ Văn Hiên Thần mỉm cười nhàn nhạt, chắp tay tượng trưng, sau đó xoay người rời khỏi sơn cốc.
Một lát sau.
- Chẳng lẽ...
Hành động tối nay của Kiếm Tông, tính sót duy nhất chính là ba cường giả Phủ Tông này. Trước đó, Kiếm Tông căn bản không biết sự tồn tại của bọn họ.
Nếu Vũ Văn Hiên Thần không để ý mà ra tay, Kiếm Tông chỉ dựa vào một La Thiên Tôn Tọa Tâm Lôi tứ kiếp, căn bản không thể đối kháng. Một kích vừa rồi của hắn tấn công Cổ trưởng lão, sức mạnh đã tiêu hao bảy tám phần, muốn trong khoảng thời gian này, muốn đối phó hai người kia là không thể.
Huống chi, trước mắt đám người Vũ Văn Hiên Thần, nếu bọn họ có Tâm Lôi ngũ kiếp, Hám Đạo Thuật của Tiêu Dương cũng không cách nào rung chuyển.
Người đã âm thâm chỉ điểm cho ông.
Ánh mắt Vũ Văn Hiên Thần dừng lại trên người La Thiên Tôn Tọa thật lâu, cả sơn cốc lâm vào tĩnh mịch.
- Nhất định.
La Thiên Tôn Tọa không phải người hồ đồ. Sau khi Vũ Văn Hiên Thần lựa chọn thoái nhượng, La Thiên Tôn Tọa liên chắp tay về phía Vũ Văn Hiên Thần:
Tiêu Dương cảm giác lưng của mình đã ướt đẫm mồ hôi.
Vũ Văn Hiên Thần nhìn qua rất nho nhã, thực lực sợ rằng không thua kém Tà Vương Tâm Lôi ngũ kiếp của tổ chức Huyết Dạ.
Nhất định là tuyệt thế thiên tài trong mười tám hộ long thế gia đương thời.
- Thống kê số lượng thương vong của các huynh đệ.
Sau khi La Thiên Tôn Tọa xác định đám người Vũ Văn Hiên Thần đã đi xa, liền thở ra một hơi, lập tức khoát tay, nhanh chóng ra lệnh.
Rất nhanh, các nơi đã thống kê xong.
- Trận đánh đêm nay, chúng ta đã tiêu diệt gân như toàn bộ thế lực của Lưu Tinh Tông và Thần Tiên Môn ở Vân Nam. Đệ tử hạch tâm Kiếm Tông chết hai mươi ba người, Cừu Ưng tổn thất ba mươi bảy người.
Ánh mắt Hồng Đào Tôn Tọa đỏ bừng, cả người run rẩy, không biết là kích động, bi thương hay là cả hai.
Con đường báo thù nhất định phải có máu tươi, phải có huynh đệ rời đi.
- Tả Cừu Tôn Tọa, mau chữa thương cho Tả Lập Tôn Tọa.
Đêm khuya yên tĩnh, ngã tư đường của thị trấn nhỏ cũng đặc biệt quạnh quẽ.
Lúc này, Vũ Văn Hiên Thần đã xuất hiện tại một thị trấn nhỏ cách đó mười dặm.
Đại hỏa tận trời.
Hơn nữa lại còn trải qua trận đánh tối nay.
Hơn nữa, không biết bắt đầu từ lúc nào, hai phe tồn tại trước kia đã bắt đầu dung hợp.
Từng đạo lợi kiếm được phóng lên trời, giống như muốn chiếu sáng con đường đi xuống hoàng tuyên. Cây đuốc được quăng lên, tạo thành một đường vòng cung đẹp mắt, rơi xuống đống củi.
Lửa bùng lên.
- La Thiên xin hứa với các huynh đệ, Kiếm Tông nhất định sẽ bất bại.
La Thiên Tôn Tọa quỳ xuống trước đống lửa, dập đầu một cái:
- Các anh em, đi đường bình yên.
- Đi đường bình yên.
Tiếng quỳ xuống đất vang lên.
Kiếm Tông lúc này không còn phân biệt hai phe cánh nữa. Cho dù ý kiến khác nhau, nhưng không thể phủ nhận một mục tiêu chung, vì Kiếm Tông mà phục hưng.
Leng keng, leng keng.
- Tống biệt huynh đệ.
La Thiên Tôn Tọa giơ cao cây đuốc, ánh mắt đỏ bừng, ánh lên những hốc mắt đỏ xung quanh.
La Thiên Tôn Tọa cầm một cây đuốc trong tay. Hơn một trăm đệ tử của Kiếm Tông đều lắng lặng đứng vây quanh một đống củi khô, mà trên đống củi đó là các huynh đệ đã hy sinh đêm nay.
- So sánh với đối phương, đêm nay chúng ta đã có được một trận đại thắng.
Không oán không hối.
Trở lại khách sạn, Vũ Văn Hiên Thần lãnh đạm phân phó.
Hai lão giả này là anh em ruột.
Tả Cừu Tôn Tọa liên vận công chữa thương cho Tả Lập Tôn Tọa. Sau khi chữa thương xong, bước ra đại sảnh, liền nhìn thấy Vũ Văn Hiên Thần ngồi trên ghế salon cau mày, không nhịn được liền hỏi:
- Công tử còn đang suy nghĩ chuyện của Bạch Phát Ma Tôn?
- Không sai.
Vũ Văn Hiên Thần đứng lên, nói:
- Trong tông điển có ghi chép, Bạch Phát Ma Tôn đã bị Thần Lệnh đuổi giết trăm năm trước, sau đó thì biến mất. Không nghĩ đến ông ta lại ẩn thế tại một nơi nghèo nàn như thế này. Hơn nữa lại còn quan hệ với Kiếm Tông. Trước khi tra rõ, với thực lực của tôi và ông, căn bản không có khả năng lấy trứng chọi đá.
- Công tử, trước hãy xem những tin tức có liên quan đến Bạch Phát Ma Tôn, hẳn rất nhanh sẽ có được đáp án.
Tả Cừu Tôn Tọa trầm giọng nói.
Vũ Văn Hiên Thần nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt lạnh lùng:
- Tả Cừu, theo hiểu biết của ông, Bạch Phát Ma Tôn là dạng người như thế nào?
Tả Cừu Tôn Tọa ngẩn ra, nửa ngày sau, ánh mắt không tự chủ được mà toát ra sự sợ hãi:
- Một đại ma đầu kinh thế.
- Kinh nghiệm xuất thân của ông ta, không ai biết. Nhưng ác danh của ông ta, năm đó không người nào là không sợ. Thậm chí ngay cả đệ tử hộ long thế gia, ông ta cũng không chút do dự mà đánh chết. Một đại ma đầu hỉ nộ vô thường, trêu chọc ông ta, nhất định chết là không thể nghi ngờ. Sau này, ông ta đắc tội Tam Xích Thần Minh Điện, bị Thần Lệnh đuổi giết, từ đó biến mất vô tung. Tâm mắt Vũ Văn Hiên Thần nheo lại:
- Một đại ma đầu như vậy đã khiến cho chúng ta phải rút lui hai lần.
Nghe xong, đồng tử Tả Cừu Tôn Tọa không khỏi chấn động, dường như nghĩ đến điều gì.
- Ông ta đã biết thân phận của chúng ta. Một khi chúng ta còn sống rời khỏi nơi này, tin tức về ông ta nhất định sẽ truyền đi. Chẳng lẽ ông ta không sợ Thần Lệnh đuổi giết sao?
Vũ Văn Hiên Thần trâm giọng nói:
- Với tính khí cao ngạo của đại ma đầu này, lại cho phép chúng ta ung dung rời khỏi sơn cốc. Rốt cuộc là tại sao? Giết chúng ta để diệt khẩu không phải tốt hơn à?
Ánh mắt Vũ Văn Hiên Thần không ngừng lóe ra hàn băng. Y biết bên trong có nhiều điểm nghi hoặc, nhưng rồi lại không dám lấy thân mạo hiểm.
- Nhất định là có điều kỳ lạ bên trong.
Vũ Văn Hiên Thần nhìn ra ngoài cửa sổ. Một hắc ảnh bay vút đến, đáp xuống cửa sổ.
Dùng bồ câu đưa tin.
Cho dù đây là thời đại bùng nổ thông tin, nhưng rất nhiều môn phái xa xưa vẫn duy trì cách đưa tin truyền thống này.
Tin tức trên mạng có đôi khi sẽ bị người ta lấy, nhưng dùng bồ câu đưa tin ngược lại sẽ không ai chú ý.
- Có tin tức gì sao?
Tả Cừu Tôn Tọa bước lên, nhanh chóng lấy một tờ giấy từ chân con chim bồ câu, đưa cho Vũ Văn Hiên Thần.
Vũ Văn Hiên Thần mở tờ giấy ra xem, nửa ngày sau, đồng tử đột nhiên mở to.
- Hahah.
Vũ Văn Hiên Thần điên cuồng cười lên, nhất thời làm cho Tả Cừu Tôn Tọa giật mình.
- Thì ra là vậy, thì ra là vậy.
Vũ Văn Hiên Thần bóp nát tờ giấy, quang mang tàn nhãn trong mắt bắn ra, bước nhanh ra ngoài:
- Bạch Phát Ma Tôn đã bị Tam Xích Thần Minh Điện dùng khóa Tiên Liên vây khốn trăm năm trước. Ông ta chỉ là phô trương thanh thế mà thôi. Haha...
Thân ảnh Vũ Văn Hiên Thần rất nhanh biến mất ngoài cửa.
- Kiếm Tông chuẩn bị nghênh đón diệt vong đi.
ky
Bên trong sơn cốc, ngọn lửa thiêu đốt đã dần dần nhỏ đi.
La Thiên Tôn Tọa đứng lên:
- Thu thập tro cốt của các huynh đệ. Chúng ta về nhà.
Hơn trăm đệ tử Kiếm Tông đã nhanh chóng đứng dậy. Sau khi trận chiến kết thúc, Cừu Ưng cũng đã biến mất.
Cừu Ưng là sát thủ trong bóng tối.
Tiêu Dương bình tĩnh nhìn cảnh tượng trước mặt. Mục tiêu trong lòng càng thêm kiên định.
Viết nên lịch sử huy hoàng cho Kiếm Tông. Không, càng thêm huy hoàng hơn so với trước kia.
Đệ tử Kiếm Tông trật tự lui trở về.
Chỉ còn đám người La Thiên Tôn Tọa, Tiêu Dương đứng trước đống cháy.
Bỗng nhiên, thanh âm Tiểu Thất vang vọng bên trong mi tâm.
- Tiêu Dương, có nguy hiểm, phía bắc.
Một khắc này, Tiêu Dương đột nhiên ngẩng đầu:
- Mọi người cẩn thận.
Vù vù vù.
Mọi người nhìn theo hướng tâm mắt của Tiêu Dương.
Không kịp đặt câu hỏi, trong bóng đêm bao phủ, một luồng khí tức cường đại tràn đến.
Thanh âm cuồng tiếu rung trời.
- Lại là bọn họ?
La Thiên Tôn Tọa biến sắc, căn bản không nghĩ đến Vũ Văn Hiên Thần lại đến lần nữa.
Âm.
Thân ảnh Vũ Văn Hiên Thần như tia chớp lao đến. La Thiên Tôn Tọa không chút do dự xông lên. Hai thân ảnh chạm nhau trên không trung.
Tiếng nổ đỉnh tai nhức óc.
Âm.
La Thiên Tôn Tọa bất ngờ bị đẩy lui ra ngoài.
Lúc này, tất cả mọi người của Kiếm Tông đều hoảng sợ.
- Châu chấu đá xe.
Vũ Văn Hiên Thần cười ha hả, muốn thừa dịp tấn công tiếp, lập tức một tiếng quát vang lên.
- Dừng tay.
Một thân ảnh bạch y xông thẳng lên trời.
Cánh tay chấn động, quang mang lóe ra.
- Thần binh thông linh ở đây.