Chương 841: Đường lui
Chương 841: Đường luiChương 841: Đường lui
Thanh âm như sấm bên tai, ầm ầm vang vọng cả bầu trời đêm. Quang mang kim sắc bắn thẳng trời cao, như muốn phá vỡ cả đêm tối.
Vàèo.
Một tia chớp kim sắc tan vỡ giữa bầu trời bao la, quang mang sắc bén chấn nhiếp cả mặt đất.
Thần binh thông linh màu vàng.
Kim phủ.
Một khắc này, Vũ Văn Hiên Thần hoàn toàn chấn động, ánh mắt gắt gao nhìn Kim phủ, không thể che giấu được dục vọng.
Đó chính là Kim phủ.
Vũ Văn Hiên Thần mừng rỡ như điên, hai mắt phát ra luông ánh sáng cực nóng, cả người run rẩy:
Vù.
- Giao Kim phủ ra đây.
Bắt đầu từ giờ phút này, ánh mắt đỏ bừng của Vũ Văn Hiên Thần trở nên kiên định, thậm chí là tham lam.
Cùng với Vũ Văn Hiên Thần hình thành thế vây kẹp trước sau. Đối với bọn họ lúc này, không có chuyện gì quan trọng bằng Kim phủ.
Vũ Văn Hiên Thân nằm mơ cũng không ngờ đến y lại có thể tận mắt nhìn thấy Kim phủ. Quả thật rất khó tin.
- Công tử Phủ tông muốn lấy Kim phủ, Tiêu mỗ chỉ là một đệ tử Kiếm tông hiển nhiên không dám từ chối. Nhưng tại hạ có một yêu cầu nho nhỏ.
- Kim phủ, chính là Kim phủ.
Thanh âm Vũ Văn Hiên Thần vang vọng, cường thế uy áp đánh sâu vào Tiêu Dương. Nhưng cơ thể Tiêu Dương lúc này giống như được một luồng sức mạnh vô hình chống đỡ, khiến cho Vũ Văn Hiên Thần có chút kinh ngạc.
- Nhất định phải có được nó.
Đối với đệ tử Phủ tông mà nói, còn có kiện thần binh thông linh nào có thể so với Kim phủ?
Lúc này, Tả Cừu Tôn Tọa cũng chạy đến, rơi xuống đằng sau Tiêu Dương.
- Ngươi có tư cách gì mà bàn điều kiện với bổn công tử?
Thân ảnh dừng lại giữa không trung, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiêu Dương.
Ánh sáng phát ra từ Kim phủ trong tay Tiêu Dương tăng lên vài phần:
Tiêu Dương tay cầm Kim phủ, giống như Vũ Hoàng tái thế, sừng sững trong thiên địa, cất giọng cười to:
Vũ Văn Hiên Thần cười lạnh:
Tiêu Dương đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, ẩn chứa mùi châm chọc đậm đặc, chấn triệt bầu trời đêm, khiến cho Vũ Văn Hiên Thần có cảm giác không thoải mái, cau mày nhìn hắn.
- Ngươi cho rằng ngươi có thể ngăn cản bổn công tử cướp đoạt sao?
Thần binh thông linh là vật ký gửi trong cơ thể người. Tiêu Dương nhìn thẳng vào Vũ Văn Hiên Thần.
Nhưng y cũng không cho phép một con kiến hôi dám đặt điều kiện trước mặt của mình.
- Chỉ bằng nó, chẳng lẽ công tử không muốn nó.
- Giao Kim phủ ra đây.
Thực lực hai người kém nhau rất lớn.
Vũ Văn Hiên Thần hừ nhẹ một tiếng, thân ảnh đột nhiên biến mất, trong chớp mắt lẩn vào trong đám người Kiếm tông, bóp chặt cổ một người đẩy ra ngoài, chính là Xích Kiếm Tôn Tọa.
Vũ Văn Hiên Thần hừ lạnh một tiếng, khóe miệng nhếch lên nụ cười khinh miệt:
Nhưng, trước khi nhận chủ, ngoại trừ kí chủ có thể sử dụng, không người nào có thể điều khiển được thân binh thông linh. Trừ phi ký chủ chịu giao ra Kim phủ, nếu không, một khi ký chủ chết đi, thần binh thông linh cũng sẽ biến mất. Mặc dù nó sẽ xuất hiện trong cơ thể một vật nào đó cách đó không xa, nhưng cụ thể là cái gì, ở đâu thì không ai có thể xác định được.
Vũ Văn Hiên Thần tuyệt đối không cho phép Kim phủ biến mất trước mặt mình.
Y không muốn trong quá trình cướp Kim phủ lại xảy ra bất cứ điều gì ngoài ý muốn.
- Haha.
- Anh hãy thử giết tôi đi, để xem Kim phủ có xuất hiện trong cơ thể của anh hay không.
Tiêu Dương cười lạnh:
- Giỏi cho một công tử Phủ tông.
Vũ Văn Hiên Thần lạnh như băng:
- Nếu không, đám người Kiếm tông này sẽ chết thảm trước mặt của ngươi.
Khuôn mặt Xích Kiếm Tôn Tọa đỏ lên, liều mạng giãy giụa, nhưng không cách nào thoát khỏi.
Sát khí bao trùm.
- Anh dám?
Mặt Tiêu Dương đỏ lên vì giận, một luồng ánh sáng đỏ kích thích ra, bắn thẳng về phía Vũ Văn Hiên Thần:
- Tiêu Dương ta thề với trời, nếu anh dám giết một người của Kiếm tông ta, ta sẽ cho các người vĩnh viễn không bao giờ chiếm được Kim phủ.
Khí thế Tiêu Dương phát ra như cuồng ma tái thế.
Vũ Văn Hiên Thần không khỏi chấn động. Mặc dù rất xem thường Tiêu Dương, nhưng vẫn bị khí thế phát ra từ hắn làm cho kinh ngạc.
- Đến đây đi. Giết đi. Kiếm tông không có huynh đệ sợ chết.
Tiêu Dương cũng không kiêng nể gì:
- Nếu Kiếm tông không thể bảo toàn, cùng lắm thì cá chết lưới rách thôi.
- Trừ phi anh có thể giết tất cả chúng tôi trong nháy mắt, nếu không, tôi sẽ tống xuất Kim phủ đi, để người tiếp ứng bên ngoài cướp lấy. Tôi không ngại nói cho anh biết, lấy tôi làm trung tâm, trong phạm vị xung quanh đều có một cường giả Tâm Lôi nhất kiếp. Cách bọn họ cũng có đệ tử Kiếm tông tiếp ứng. Tôi muốn nhìn xem các người có thể giết sạch bọn họ hay không. Ánh mắt Tiêu Dương trở nên lợi hại:
- Bọn họ không cần ngăn cản anh.
Vũ Văn Hiên Thần nổi giận ngăn Tiêu Dương ngừng lại.
Tiêu Dương quét mắt nhìn lướt qua Vũ Văn Hiên Thần, châm chọc:
- Anh cho rằng anh là chúa tể nơi này?
Nói xong, cánh tay Tiêu Dương vung lên, một tín hiệu bắn thẳng trời cao, ầm ầm nổ mạnh.
Âm! Âm! Ầm!
Mấy đạo khí tức bao trùm bốn phương tám hướng.
Thần sắc Vũ Văn Hiên Thần trâm xuống, nhìn Tiêu Dương, nói:
- Ngươi cho rằng chỉ dựa vào mấy tên Tâm Lôi nhất kiếp đó là có thể ngăn cản được ta?
Tiêu Dương cười to:
- Câm miệng.
Tiếng cười này càng khiến cho Vũ Văn Hiên Thần bối rối hơn.
Thanh âm cuồng tiếu mang theo sự mỉa mai vô tận.
Khuôn mặt Tiêu Dương vẫn lạnh lùng, nhìn chằm chằm Vũ Văn Hiên Thần, nửa ngày sau bật cười to.
- Ngươi mà cũng dám uy hiếp ta? Hừ, tối nay bổn công tử sẽ giết sạch người ở nơi này. Ta muốn nhìn xem, Kim phủ có thể rơi xuống người của ai.
Cánh tay Vũ Văn Hiên Thần hơi thả lỏng một chút, nhưng lập tức tỉnh táo lại, kêm chặt cổ Xích Kiếm Tôn Tọa hơn vài phần, lạnh nhạt nói:
- Giết đi.
- Haha, chết thì chết. Đêm nay giết cũng thống khoái rồi.
- Chúng ta cùng sống cùng chết với Kiếm Tông.
Những đệ tử chưa kịp rời đi bước nhanh đến, cười lên sang sảng.
Không sợ sinh tử.
Ngay cả chết cũng không sợ, còn có thể sợ bất cứ uy hiếp gì.
Tiêu Dương đã muốn cá chết lưới rách, Kiếm Tông có diệt, cũng không cho Vũ Văn Hiên Thần lấy được Kim phủ.
Đây chính là một sự đánh cuộc.
Trước hành động đêm nay, Tiêu Dương đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Trận đánh ở Cung Trúc Tự lần trước, Kiếm Tông đã chịu tổn thương rất nhiều. Tiêu Dương tuyệt đối không cho phép lịch sử tái diễn. Hết thảy phải cẩn thận hơn nữa.
Trong tay Tiêu Dương còn có cường giả chín nước. Nếu tối nay phát sinh biến cố, nói rõ đối phương còn che giấu cường giả đến cả La Thiên Tôn Tọa cũng không đối phó được. Cường giả chín nước đều là Tâm Lôi nhất kiếp. Cho dù bọn họ hiện thân, cũng không cách nào thay đổi được chiến cuộc. Cho nên, Tiêu Dương đã an bài bọn họ tại một nơi bí mật, trở thành quân cờ viện trợ cuối cùng.
Và bây giờ họ đang đóng vai trò quan trọng khiến Vũ Văn Hiên Thần sợ ném chuột vỡ bình.
Tiêu Dương đã bày ra một con đường lui cho Kiếm Tông. Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.
Bây giờ quân cờ này ngược lại lại có hiệu quả.
Thần sắc Vũ Văn Hiên Thần trong nháy mắt trầm xuống, nhìn chằm chằm Tiêu Dương, hận không thể ăn thịt uống máu của hắn.
Nhưng cánh tay của y không tự chủ được mà chùng xuống.
Y không dám đánh cuộc. Kim phủ đã mất tích từ rất lâu, bây giờ lại xuất hiện. Nếu như để nó biến mất lần nữa, lại phải chờ bao lâu mới có thể nhìn thấy nó?
Trong suy nghĩ của Vũ Văn Hiên Thần, không có gì quan trọng hơn so với Kim phủ.
Bây giờ tha cho Kiếm tông, ngày sau sẽ đến diệt nó cũng không muộn.
Ngay cả cường giả có thể vượt qua được tiểu tiên kiếp ở Kiếm Tông cũng không có. Thậm chí gọi là thế lực nhị lưu cũng chẳng sai. Chẳng có gì phải sợ.
Vũ Văn Hiên Thần khó chịu chính là, bản thân y lại bị một tên chíp hôi uy hiếp. Hơn nữa còn không có sự lựa chọn nào khác.
Nghĩ đến Kim phủ, tất cả sẽ đi vào khuôn khổ.
Hô.
Vũ Văn Hiên Thần đẩy Xích Kiếm Tôn Tọa ra ngoài, La Thiên Tôn Tọa nhanh tay đỡ lấy.
- Thất đệ, đệ không sao chứ?
Xích Kiếm Tôn Tọa ho khan vài tiếng, gật đầu ý bảo mình không có việc gì, giương mắt nhìn Tiêu Dương.
Ánh mắt tất cả đệ tử Kiếm Tông đều nhìn Tiêu Dương.
Đêm nay, nếu không có Tiêu Dương, tuyệt đại bộ phận của Kiếm tông sợ rằng sẽ phải sụp đổ.
Nhưng, Kim phủ là cơ hội duy nhất để mọi người rời đi, duy độc chỉ có Tiêu Dương là lưu lại.
- Không ai được phép ở đây. Cút ngay cho bổn công tử.
Vũ Văn Hiên Thần một bụng tức, quát lạnh.
Y không thể không lựa chọn tạm thời khuất phục.
Ánh mắt gắt gao nhìn Tiêu Dương, sát khí bắt đầu khởi động.
Có thể tưởng tượng, chỉ cần lấy được Kim phủ, Vũ Văn Hiên Thần tuyệt đối không có khả năng bỏ qua cho Tiêu Dương.
- Tiêu Dương.
Lúc này, La Thiên Tôn Tọa bước đến, nói:
- Mau giao Kim phủ cho huynh. Đệ mang mọi người rời khỏi...
- Im.
Tiêu Dương lăng không bay lên, quát lớn:
- Đại ca, không được hồ đồ, hãy mang các huynh đệ rời xa chỗ này.
- Cửu đệ.
- Tiêu Dương.
- Thanh Liên Tôn Tọa. Mọi người đỏ bừng mắt nhìn Tiêu Dương, không ai chịu di chuyển.
Bọn họ biết, người nào lưu lại, người đó sẽ chết.
Tiêu Dương đã bày ra con đường lui cuối cùng, chính là muốn dùng tính mạng của mình để đánh cuộc.
- Ý của tôi đã quyết.
Tiêu Dương bình tĩnh, nói:
- Đại ca, nếu các người không đi, từ nay về sau, huynh đệ chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt.
Thanh âm như sấm.
Cả người La Thiên Tôn Tọa kịch liệt run rẩy.
Nội tâm không che giấu được sự phẫn nộ thật lớn.
Hai tay nắm chặt, xoay sang Vũ Văn Hiên Thần, rít lên:
- Nếu cậu dám giết huynh đệ của tôi, kiếp này, La Thiên tôi với các người không chết không dứt.
Thanh âm giận dữ quanh quẩn bên trong sơn cốc.
Ánh mắt Vũ Văn Hiên Thần lạnh lại, hừ nhẹ.
Buông tha cho Tiêu Dương? Quả thật si tâm vọng tưởng?
La Thiên Tôn Tọa giơ tay, một lát sau liền hạ xuống.
- Rút lui.
Tất cả đệ tử kiếm Tông đều nhìn Tiêu Dương, giống như muốn khắc sâu hình ảnh bạch y vào trong lòng.
Từng thân ảnh rất nhanh biến mất khỏi sơn cốc.
Ước chừng hơn mười phút đồng hồ, Tiêu Dương lại phát ra một tín hiệu, khí tức xung quanh lập tức rút đi.
Sơn cốc chìm vào trong bóng đêm, hoàn toàn yên tĩnh.
Vũ Văn Hiên Thần lạnh như băng nhìn chằm chằm Tiêu Dương:
- Giao Kim phủ ra đây, sau đó, chết.
Trăng rơi xuống, chiếu sáng cả người Tiêu Dương.
Gương mặt lạnh lùng cương nghị lúc này ngửa đầu cười to.
Một đạo kiếm quang từ trên người hắn bắn ra, thắp sáng bầu trời đêm. Thần Hoàng Kiếm trong tay trực chỉ Vũ Văn Hiên Thần.