Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 838 - Chương 843: Hung Trận

Chương 843: Hung trận Chương 843: Hung trậnChương 843: Hung trận

- Chị Diệp Tang.

Tiêu Nhu Y cả kinh, vội vàng đỡ Diệp Tang, cau mày nói:

- Chị nóng lòng tìm Nghễ Trần Tôn Tọa như vậy, chẳng lẽ đã có chuyện gì sao?

- Không còn kịp rồi, không còn kịp rồi.

Diệp Tang thì thào, giọng nói mang theo sự tuyệt vọng.

Lâu thì ba ngày, nhanh thì một ngày.

Nhưng địch nhân có cho Tiêu Dương thời gian dài như vậy không?

Nước mắt Diệp Tang rơi như mưa.

Tiêu Nhu Y cả kinh:

Tiêu Nhu Y cau mày:

- Anh ấy... vì cứu Kiếm tông mà ở lại đối địch một mình.

Diệp Tang đem những chuyện mình biết nói ra một lần.

- Có phải đã xảy ra chuyện gì với Tiêu Dương rồi không?

Diệp Tang lúc này đã gấp đến loạn cả đầu. Phải biết rằng, thực lực của Tiêu Nhu Y còn dưới cả Tiêu Dương.

- Chị Diệp Tang, bình tính lại nào.

- Với thực lực Hóa Tượng của Tiêu Dương, căn bản không thể nào ngăn cản được công kích của Vũ Văn Hiên Thần Phủ tông.

Diệp Tang cắn chặt môi đến bật máu, giọng nói mang theo sự bi thương tuyệt vọng:

Hai tay Tiêu Nhu Y cầm tay Diệp Tang, hỏi:

- Chị mau nói đi, chuyện gì xảy ra?

Tiêu Nhu Y cúi đầu, lấy từ trong túi ra một cái bình sứ, giao cho Diệp Tang:

- Cái gì?

- Thuốc trong bình sứ này, cứ cách hai giờ, chị cho Nghễ Trân Tôn Tọa uống một viên, cho đến khi ông ấy tỉnh lại.

- Tiêu cô nương, hãy mau nghĩ biện pháp cứu Tiêu Dương đi.

- Tiêu Dương đã đồng ý truyên thụ Long Vũ Cửu Thiên Thần Châm cho tôi, anh ấy không thể chết nhanh như vậy.

xin

Diệp Tang thừ người ra, rất nhanh Vạn Pháp và một số đệ tử Kiếm Tông đã chạy đến.

- Bổn công tử muốn nhìn xem, ngươi còn có thể kiên trì bao lâu.

- Nơi này không an toàn. Kiếm tông của các người còn có đường lui, vậy cô hãy mau mang Nghễ Trần Tôn Tọa rời đi trước.

Lúc này, Vũ Văn Hiên Thần hận không thể bâầm thây Tiêu Dương thành vạn đoạn. Dứt lời, Tiêu Nhu Y xoay người tiến vào trong sơn động, giải trận pháp xung quanh người ông rồi ra ngoài:

- Xem ra, Nghễ Trần Tôn Tọa không thể khôi phục thực lực nhanh như vậy rồi.

Nhưng chỉ sợ cũng không kiên trì được bao lâu.

Tiêu Dương không nói lời nào, cả người đầy máu. Trên thực tế, hắn đã không còn dư lực để lên tiếng, dựa vào thân pháp tinh diệu để tránh né công kích của hai đại cường giả. Nếu không phải đối phương không thể dùng khí cơ khóa trụ hắn, hắn đã sớm bị giết không còn manh giáp nào rồi.

Tiêu Nhu Y đúng là một nhân vật lôi lệ phong hành. Sau khi dặn dò xong, thân ảnh thoáng một cái đã biến mất trong đêm tối.

Vũ Văn Hiên Thần nhe răng cười, ánh mắt hiện lên sự điên cuồng.

Y đã tức giận.

Hai cường giả liên thủ, mặc dù đã làm cho đối phương không có năng lực phản kháng, nhưng vẫn không giãm chết được con kiến hôi này.

- Mọi người cẩn thận, không được kinh động đến Nghề Trần tiền bối.

Công kích của Vũ Văn Hiên Thần và Tả Cừu Tôn Tọa càng lúc càng mạnh. Cây cối xung quanh sơn cốc bay sạch không còn. Thân ảnh Tiêu Dương bị bức lui đến gần vách núi.

- Chấn sơn thức.

- Khai thiên tích địa phủ.

Tiêu Dương thầm nghĩ, ánh mắt lạnh như băng vẫn duy trì lý trí tuyệt đối.

Hắn đau khổ chống đỡ, chỉ dựa vào hy vọng phản kích cuối cùng là Nghễ Trần Tôn Tọa chạy đến.

Tính thời gian, đám người La Thiên Tôn Tọa đã trở vê Kiếm Tông. Nếu Nghễ Trần Tôn Tọa đã khôi phục thực lực, nhất định sẽ chạy đến cứu hắn.

Nhưng bây giờ, hy vọng này đã tan biến.

Chỉ có thể dựa vào bản thân mà chạy trốn.

Nếu Vũ Văn Hiên Thần biết được suy nghĩ của Tiêu Dương lúc này, xác định không thể phản kích nên tính toán độn thổ trốn đi, sợ rằng sẽ tức giận đến thổ huyết mất. Thực lực của Tiêu Dương quả thật không quan trọng trong mắt Vũ Văn Hiên Thần. Bây giờ còn muốn độn thổ trốn đi, đúng là si tâm vọng tưởng mà.

Huống chỉ, ngoại trừ Vũ Văn Hiên Thần, còn có Tả Cừu Tôn Tọa, thực lực hoàn toàn không thua kém Vũ Văn Hiên Thần.

Vùi! Vùi! Vùi

Tiêu Dương khó khăn tránh né công kích lần thứ bao nhiêu cũng không nhớ, nhưng vẫn bị một búa của Vũ Văn Hiên Thần xẹt qua sau lưng. Cảm giác nóng bỏng lan tràn toàn thân.

Lúc này, Tiêu Dương huyễn hóa hơn ba trăm, cũng đủ để khiến cho người khác phải rúng động.

Cảnh giới cao nhất của Thiên Thu Giai Nhân là có thể biến ảo thành hàng ngàn tàn ảnh giống như đúc trong nháy mắt, không thể phân biệt được bằng mắt thường.

Trong khoảnh khắc, tàn ảnh Tiêu Dương trải rộng hơn ba trăm.

Một hóa hai, hai hóa bốn, bốn hóa tám.

Một khắc này, vốn đã bị bức đến tuyệt lộ, Tiêu Dương đột nhiên hóa ra từng đạo hư ảnh. - Thiên thu giai nhân.

Vũ Văn Hiên Thần kinh ngạc, không khỏi giễu cợt:

- Điện Diêm Vương chắc phải chờ bổn công tử mấy trăm năm nữa.

Vù vù vù.

Lực trùng kích mạnh mã.

Tiêu Dương cũng không lên tiếng nữa, để dành chút sức lực cuối cùng.

Một lát sau, trong lòng Tiêu Dương thầm mặc niệm:

- Dựa vào các ngươi đấy.

Âm.

Hai thanh búa lớn hung hăng đập vào vách núi, thân ảnh Tiêu Dương đột nhiên biến mất.

Tiêu Dương chưa bao giờ bị người bức bách đến mức chật vật như vậy.

- Ngày sau, ta sẽ trả gấp trăm lần.

Ánh mắt Tiêu Dương lạnh như băng đảo qua Vũ Văn Hiên Thần:

- Phủ tông.

Hít một hơi khí lạnh, cắn răng nhịn đau.

Chỉ cần chậm nửa giây, Tiêu Dương sợ rằng đã bị Vũ Văn Hiên Thần xẻ người.

- Hừ, ngươi đã cùng đường mạt lộ rồi.

Tinh mang bắn ra từ trong mắt Vũ Văn Hiên Thần. Phủ tông là chủ lực trong việc diệt sát Kiếm Tông trăm năm trước, hiển nhiên đã rất quen thuộc với Thiên Thu Giai Nhân. Lúc này, Tả Cừu Tôn Tọa lập tức vung búa mang theo cuồng phong vô tận. Tàn ảnh Tiêu Dương giữa không trung liền biến mất.

Tiêu Dương đã sớm có dự liệu.

Thực lực của đối phương cao hơn hắn rất nhiều. Bất luận hắn vận dụng kỹ xảo nào cũng bị đối phương quét ngang.

Thi triển Thiên Thu Giai Nhân bất quá chỉ là tạo thời gian giảm xóc cho hắn mà thôi.

Chuẩn bị cho thủ đoạn cuối cùng.

Lúc này, cánh tay Tiêu Dương đột nhiên xuất hiện mấy đạo quang mang.

Rống! !

Rống! !

Cù Như.

Tiếng kêu vang trời.

Ba bóng dáng rơi xuống đất, nhanh chóng trải rộng.

Mãnh hổ, vua của muôn thú, hình thể cao lớn, khoảng ba thước, vượt xa mãnh hổ bình thường, khiến kẻ khác phải kinh hãi.

Mãnh thú thời thượng cổ.

Một con thỏ phủ phục dưới đất, hai mắt đỏ bừng, lộ ra răng nanh, mang theo khí tức dày đặc.

Trên đỉnh đầu của nó là một con chim ba chân mặt người, đang giang rộng đôi cánh, quang mang lạnh như băng của mãnh thú dũng mãnh tiến ra.

Là ba con mãnh thú được sinh ra sớm nhất trong Thượng cổ hồng hoang.

Thực lực của bọn chúng không giây phút nào là không tăng trưởng. Ngay cả Tiêu Dương cũng không biết được thực lực chính xác của ba con thú này.

Khi Tiêu Dương lâm vào khốn cảnh, thỏ Tử Tinh đã truyền cho Tiêu Dương một tín hiệu. Chúng có thể tạm thời ngăn cản công kích của hai người kia.

Tiêu Dương cần nhất bây giờ là một tấm chắn để chạy trốn.

Ba mãnh thú xuất hiện, khiến cho hai người Vũ Văn Hiên Thần phải chấn động.

Mặc cho bọn họ có kiến thức rộng đến cỡ nào, cũng không nhận ra được đây là mãnh thú thời thượng cổ. Bởi vì chưa từng ai có thể nghĩ đến mãnh thú thời hồng hoang lại có thể xuất hiện vào lúc này.

Thừa dịp công kích của hai người ngừng lại, Tiêu Dương lập tức ra lệnh cho ba con thú.

Thượng cổ mãnh thú trận.

Tiểu Thất tiền bối từng nói qua, vận dụng Thượng cổ mãnh thú trận đến mức tận cùng có thể biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Hiện tại chỉ có ba mãnh thú, chỉ có thể bày ra Tam hung trận trong Hung thú trận thời thượng cổ.

Tam hung trận.

Tiêu Dương hét lớn.

Ba mãnh thú hình thể thật lớn từ trên trời dưới đất đánh sâu vào Vũ Văn Hiên Thần và Tả Cừu Tôn Tọa.

Đồng thời truyền cảm ứng đến bên tai Tiêu Dương.

- Chủ nhân mau chạy đi.

Tiêu Dương nhìn chằm chằm phía trước, cắn răng quay đầu chạy gấp vê một hướng.

Ngược hướng với Kiếm Tông.

Tiêu Dương không dám đem tai nạn về Kiếm Tông.

Âm ầm.

Khí tức hung sát phô thiên cái địa. Tam Hung trận quả thật đã kích thích sức mạnh mãnh thú mạnh gấp mấy lần. Trong phút chốc đã chặn lại được hai người Vũ Văn Hiên Thần. Nhưng hai người này thật sự quá mạnh. Sau một khoảnh khắc chấn động ngắn ngủi, lập tức phát động công kích điên cuồng.

Nhất là Vũ Văn Hiên Thần, phát hiện Tiêu Dương đã trốn, càng thêm nộ không thể át.

- Công tử, người đuổi theo trước đi.

Tả Cừu Tôn Tọa ra sức chống đỡ, chỉ một thoáng đã tạo được một thông đạo. Vũ Văn Hiên Thần không chút do dự, thân ảnh chớp động, phóng vút theo hướng Tiêu Dương đã trốn đi, sát khí chớp động trong mắt:

- Ngươi trốn không thoát lòng bàn tay của bổn công tử đâu.

Âm.

Mặc dù sức mạnh của ba con mãnh thú không thể ngăn Tả Cừu Tôn Tọa hoàn toàn, nhưng vẫn có không ít những thủ đoạn mà loài người không có khiến cho Tả Cừu Tôn Tọa khó lòng phòng bị. Vũ Văn Hiên Thần đã đuổi theo Tiêu Dương, Tả Cừu Tôn Tọa cũng không vội phá trận, đơn giản giằng co với ba con mãnh thú.

Rống, rống. Thỏ Tử Tinh bắt đầu phóng ra thứ nước ăn mòn. Thủ đoạn này khiến cho Tả Cừu Tôn Tọa kinh hãi không thôi, thậm chí không nỡ xuống tay.

- Trên thế gian vẫn còn kỳ thú như vậy sao? Nếu có thể để Phủ tông sử dụng...

Tả Cừu Tôn Tọa sinh ra suy nghĩ muốn hàng phục ba con mãnh thú này.

Lúc này, thân ảnh Tiêu Nhu Y đã lặng yên lướt đến, đứng từ xa nhìn ba con thú chiến đấu với một người, ánh mắt không khỏi xẹt qua một tia kinh ngạc:

- Đó là mãnh thú thượng cổ?

Nếu Tiêu Dương nghe được, chỉ sợ cũng phải giật mình. Tiêu Nhu Y liếc mắt một cái đã có thể nhận ra được thượng cổ mãnh thú.

- Tiêu Dương không có ở chỗ này?

Tiêu Nhu Y đảo mắt tìm kiếm, không phát hiện thi thể Tiêu Dương, lại càng kinh ngạc hơn:

- Mấy con mãnh thú này chẳng lẽ là đến trợ giúp cho Tiêu Dương?

Tiêu Dương trong lòng Tiêu Nhu Y lại càng thêm thần bí.

- Hừ Phủ tông, dám đến phá hư chuyện tốt của bổn cô nương.

Tiêu Nhu Y nhìn Tả Cừu Tôn Tọa đang kịch chiến, gương mặt bất thiện. Đánh cược giữa cô và Tiêu Dương chưa chính thức chấm dứt, Tiêu Dương đã đáp ứng truyền thụ Long Vũ Cửu Thiên Thân Châm cho cô còn chưa thực hiện, nhưng sinh tử của hắn giờ vẫn chưa biết.

- Hãy xem bổn cô nương giáo huấn ông như thế nào.

Cảnh giới của Tiêu Nhu Y chỉ là Hóa Tượng mấy trăm biến, nhưng Tiêu Nhu Y vẫn bay người về phía trước, ánh mắt mang theo lãnh ý.
Bình Luận (0)
Comment