Chương 844: Sinh tử trối chết
Chương 844: Sinh tử trối chếtChương 844: Sinh tử trối chết
Khách không mời mà đến tất nhiên đã khiến Tả Cừu Tôn Tọa chú ý. Nhưng thực lực của đối phương lại không bằng Tiêu Dương. Tả Cừu Tôn Tọa hiển nhiên không để vào mắt, tiếp tục đối phó với ba con mãnh thú.
Với khả năng thông linh của thỏ Tử Tinh, đương nhiên nhận ra thân phận của Tiêu Nhu Y.
Khi cô gái mặc áo tím bay đến gân, thỏ Tử Tinh liền hướng cô gầm nhẹ một tiếng, dường như muốn nhắc nhở cô rời xa chỗ này.
- Hì hì, thì ra con thỏ này có khả năng thông linh.
Tiêu Nhu Y đột nhiên nhảy lên, thân ảnh vượt qua ba con mãnh thú, ngọc chưởng đánh xuống đầu Tả Cừu Tôn Tọa.
Dùng cấp bậc Hóa Tượng đối phó Tâm Lôi ngũ kiếp.
Hành động này chính là tìm chết.
Ngay cả Tiêu Dương cũng không dám đối mặt với Tả Cừu Tôn Tọa như vậy.
Song chưởng đụng vào nhau, sức mạnh Tả Cừu Tôn Tọa quán dũng ra ngoài.
Ánh mắt Tả Cừu Tôn Tọa hiện lên sự hoảng sợ:
- Ai mới là không biết tự lượng sức mình?
- Cái gì?
- Đúng là không biết tự lượng sức mình.
Lòng bàn tay biến thành màu đen.
Nhưng Tiêu Nhu Y dường như không quan tâm đến đối phương cường đại ra sao, chỉ mỉm cười đánh ra ngọc chưởng.
- Tiên khí hộ thể?
Chưởng phong hùng hậu đánh ra, sợi tóc Tiêu Nhu Y bay bay, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không tắt, ánh mắt hiện lên vài phân giảo hoạt:
Cánh tay phải của Tả Cừu Tôn Tọa đánh sâu vào tam thú, còn tay phải vung lên, nghênh đón ngọc chưởng của Tiêu Nhu Y, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh:
Nhưng không hề xuất hiện cảnh tượng Tiêu Nhu Y bị đẩy lui. Lúc này, kim quang cả người Tiêu Nhu Y nổi lên, một luồng tiên khí bao phủ, trong khoảnh khắc đánh tan uy lực công kích của Tả Cừu Tôn Tọa.
Âm.
Bịch.
Tả Cừu Tôn Tọa cuống quýt lui về sau hai bước.
Hơn thế, Tả Cừu Tôn Tọa cảm giác cánh tay của mình truyền đến một cơn đau kịch liệt, vội vàng đưa lên xem, sắc mặt liền biến đổi.
Âm.
Rống.
Một khắc này, Tả Cừu Tôn Tọa rốt cuộc đã cảm nhận được cái gì gọi là lật thuyên trong mương. Hoàn toàn ngã xuống.
Trong nháy mắt, ông ta cảm nhận được một loại chất độc vô cùng mạnh mẽ xông vào ngũ tạng lục phủ, trong khoảnh khắc trải rộng.
- Các ngươi có biết Tiêu Dương ở đâu không?
Khuôn mặt hoảng sợ nhìn chằm chằm Tiêu Nhu Y, ánh mắt hiện lên sự tuyệt vọng.
- Chậc chậc, đáng tiếc cho một cường giả Tâm Lôi ngũ kiếp, lại bị chết một cách nghẹn khuất như vậy.
Lúc này, một thanh âm cuồng tiếu vang lên. Mấy đạo thân ảnh che mặt xuất hiện, bao vây Tiêu Nhu Y lại.
- Haha, thật không hổ danh Tiểu công chúa thiên tài, đệ nhất luyện dược ngàn năm qua của Tiêu gia. Thủ đoạn dụng độc quả nhiên khiến kẻ khác khó lòng phòng bị.
- Ngươi...
Cô gái áo tím bay xuống, hừ mũi:
- Hừ, đáng đời dám xem thường bổn cô nương.
Tiêu Nhu Y quay sang nhìn ba con mãnh thú, hỏi:
Với thực lực của ông ta, căn bản không sợ công kích cấp bậc Hóa Tượng. Cho dù đối phương có dụng độc, chân khí hộ thể của ông ta có thể trải rộng cả người. Nhưng Tả Cừu Tôn Tọa vạn lần cũng không nghĩ ra, cô gái mặc áo tím thi triển kịch độc có thể vô thanh vô tức xuyên qua hộ thể của mình, dung nhập vào máu.
Tiếng kêu thảm thiết của Tả Cừu Tôn Tọa vang lên. Ngay lập tức bị tan xương nát thịt, phá thành mảnh nhỏ.
-A.
Ba con mãnh thú nhận thấy đây là một cơ hội phản kích tuyệt hảo, trong thời gian ngắn lập tức phát ra công kích cuồng bạo.
Hắc y nhân che mặt nhìn Tiêu Nhu Y, nhẹ nhàng bước đến gần.
- Thủ đoạn dụng độc?
Tiêu Nhu Y hồn nhiên không phát hiện nguy cơ đang phủ xuống, mỉm cười nhìn gã hắc y nhân dẫn đầu:
- Bổn cô nương còn có thủ đoạn lợi hại, khiến người khác khó lòng phòng bị hơn. Ngươi có muốn thử không?
Dứt lời, gã hắc y nhân liền dừng lại, ánh mắt hiện lên sự kiêng ky.
Gã phụng mạng giết chết Tiêu Nhu Y, sớm đã có sự phòng bị đối với thủ đoạn dụng độc của Tiêu Nhu Y. Vừa rồi nhìn thấy Tiêu Nhu Y không cần tốn nhiều sức vẫn có thể hạ độc một cường giả Tâm Lôi ngũ kiếp, gã hắc y nhân quả thật không dám vọng động, nhìn chằm chằm Tiêu Nhu Y:
- Thủ đoạn gì?
Tiêu Nhu Y cười hì hì, đột nhiên giơ một ngón tay chỉ lên trên.
- Mọi người cẩn thận.
Không giết người này, y không thể xả được hận.
Đó cũng chính là nguyên nhân Vũ Văn Hiên Thần thở hổn hển như thế.
Bên tai truyền đến âm thanh chói tai. Sau khi hiểu được Phong Kiếm, tốc độ của Tiêu Dương tăng lên trước nay chưa từng có. Giờ phút này toàn lực thi triển, chẳng phân biệt được trên trời dưới đất với Vũ Văn Hiên Thần. Hắn không thể thoát khỏi Vũ Văn Hiên Thần, mà Vũ Văn Hiên Thần cũng không đuổi kịp hắn.
Nhanh như điện chớp.
Từ lúc Tiêu Dương nhận được tín hiệu cảm ứng thỏ Tử Tinh truyền đến, hắn đã hoàn toàn không chút do dự, chạy xa khỏi khu vực Kiếm Tông.
Trong đầu Tiêu Dương chỉ có duy nhất một ý niệm này.
Núi rừng hoang dã là nơi giết chóc lý tưởng nhất.
Màn đêm bao phủ, sát khí tứ phía.
Âm ầm.
Một tiếng nổ vang trời khiến cho cây cối phía trước bị nhấc lên. Đá vụn, vụn gỗ bay tán loạn.
Lúc này, trong đám bụi mù, một thân ảnh bạch y xông ra ngoài, xông thẳng vào sâu trong khu rừng.
Chính là Tiêu Dương.
Đuổi sát đằng sau tất nhiên là Vũ Văn Hiên Thần.
Lúc này, khuôn mặt tao nhã của Vũ Văn Hiên Thần đã biến mất khỏi chín tâng mây, tràn đầy nét dữ tợn, giận dữ rống lên. Búa lớn trong tay ẩn chứa uy thế vô tận, không ngừng phát ra công kích cuồng bạo phía sau Tiêu Dương, khiến Tiêu Dương chật vật không thôi. Nhưng nhờ vào khí tức hộ thể bên ngoài của ba vị tiên bối, Tiêu Dương nhiều lần tránh thoát được công kích của Vũ Văn Hiên Thần, chạy trối chết vào trong rừng sâu.
Trốn.
- Mau đuổi theo, tuyệt đối không được để cho ả ta chạy ra khỏi thâm sơn này.
Khi khói màu vàng biến mất, gã thủ lĩnh che mặt sẵng giọng quát lớn:
Khi Tiêu Nhu Y quay đầu lại chuẩn bị nhắc nhở ba con mãnh thú trốn đi, chúng đã sớm biến mất vô tung vô ảnh. Lúc này, thân ảnh Tiêu Nhu Y thoáng một cái, chiếc áo màu tím nhẹ tung bay, biến mất ngay tại chỗ.
Ngay lập tức, lấy thân thể Tiêu Nhu Y làm trung tâm, bốn phía xuất hiện khói màu vàng.
- Thủ đoạn chạy trốn.
Gã hắc y nhân che mặt hét lớn, dẫn đầu thối lui, lúc này bên tai truyền đến tiếng cười của Tiêu Nhu Y:
Vũ Văn Hiên Thần nổi giận huy búa, trong phút chốc hình thành một đạo thiểm điện bổ đến phía sau Tiêu Dương.
Vù.
Trong khoảnh khắc chỉ mành treo chuông, thân ảnh Tiêu Dương xoay mạnh sang bên trái, trong nháy mắt lọt vào một bụi rậm.
Âm.
Vị trí lúc trước của Tiêu Dương, đá vụn bay tán loạn.
- Ngươi trốn không thoát đâu.
Vũ Văn Hiên Thần phẫn nộ kêu lên, chuyển sang bụi rậm Tiêu Dương đang trốn vào. Nhưng khi vừa mới tiến vào bụi rậm, Vũ Văn Hiên Thần cảm giác không gian thoáng thay đổi.
- Thì ra là một trận pháp.
Ánh mắt Vũ Văn Hiên Thần toát ra lửa giận, không chút do dự bổ cây búa trong tay xuống. Phá trận.
Vù.
Thân ảnh một lần nữa như lưu tỉnh bắn về phía trước.
Tiêu Dương cứ như vậy không ngừng biến hóa phương hướng, còn lưu lại một trận pháp nho nhỏ. Mặc dù không trông cậy nó có thể vây khốn Vũ Văn Hiên Thần, nhưng có thể ngăn được Vũ Văn Hiên Thần một giây, hắn sẽ có thêm một giây để chạy trốn.
Giải quyết không đến nơi đến chốn khiến Vũ Văn Hiên Thần càng thêm nổi giận. Tiêu Dương chính là đang khiêu khích y.
- Bổn công tử muốn nhìn xem, một Hóa Tượng bốn trăm biến, nội khí có được bao nhiêu.
Sau khi trải qua giai đoạn nổi giận, Vũ Văn Hiên Thần bắt đầu bình tĩnh hơn, ánh mắt lạnh như băng nhìn chăm chằm bóng lưng Tiêu Dương.
Y không vội công kích.
Sau khi tỉnh táo lại, y đã tìm ra được một nhược điểm trí mạng của Tiêu Dương.
Tiêu hao nội khí.
Một cường giả cấp bậc Hóa Tượng, mặc kệ yêu nghiệt bao nhiêu, nội lực tôn trữ không thể so sánh với Tâm Lôi ngũ kiếp.
Tiêu Dương vừa trải qua một phen đại chiến, căn bản không kịp hồi phục đã phải chạy trối chết. Hắn sử dụng tốc độ cao nhất, nội khí tiêu hao là có thể nghĩ.
- Chỉ cần nội lực của ngươi tiêu hao hết, ngươi hãy ngoan ngoãn chịu chết đi.
Vũ Văn Hiên Thần đem sát khí mênh mông ẩn sâu trong mi mắt.
Như hình với bóng.
Tiêu Dương dùng tốc độ nhanh nhất bay thẳng về phía trước, trong lòng không ngừng kêu khổ.
- Cứ như vậy không phải là biện pháp.
Tiêu Dương cắn răng. Hắn hiểu rất rõ tình huống của mình. Người bị thương, căn bản không thể kiên trì quá lâu, nhưng hắn không thể dừng lại. Một khi dừng lại, đối phương sẽ dễ dàng đánh chết hắn.
- Trốn ra bên ngoài, đến chỗ có người.
Tiêu Dương định ra chủ ý, lập tức chuyển hướng sang chỗ khác.
Chỉ cần đến khu vực có người, Vũ Văn Hiên Thần nhất định không dám tùy ý đánh chết hắn.
Đáng tiếc, ý niệm vừa mới nhóm lên trong đầu Tiêu Dương đã bị Vũ Văn Hiên Thần bóp vỡ.
Mỗi một lần Tiêu Dương nhắm hướng nội thành, Vũ Văn Hiên Thần ở phía sau sẽ phát động công kích. Bất đắc dĩ, hắn đành phải chạy sâu vào khu vực núi non.
- Đúng là âm hồn không chịu tan mà.
Tiêu Dương nghiến răng, trong lòng đã sớm mắng mười tám đời tổ tông của Vũ Văn Hiên Thần.
Phía sau là độc xà, không thể không chạy.
Phía trước là một khu rừng lớn, trình độ rậm rạp của nó đủ để che khuất cả bầu trời.
Kiếm quang trong tay Tiêu Dương khẽ vung lên.
- Nhất thiểm như điện. Thi triển một chiêu này, tốc độ Tiêu Dương một lần nữa tăng lên. Đáng tiếc, hắn lại càng tiêu hao thêm nội khí.
Tiêu Dương liêu mạng lần cuối.
Khi chui vào trong khu rừng, thân ảnh giống như linh xà, nhảy lên một nhánh cây vô cùng tốt, ngay lập tức bày ra Thất ẩn trận, ẩn núp khí tức của mình.
Hết thảy chỉ phát sinh trong nháy mắt.
Vù.
Khi Tiêu Dương vừa mới dừng động tác, bên ngoài khu rừng, một thân ảnh lao đến, cách cây đại thụ Tiêu Dương đang ẩn núp chưa đến hai thước, ánh mắt như điện, tỏa ra bốn phía.