Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 841 - Chương 846: Ranh Giới Sinh Tử

Chương 846: Ranh giới sinh tử Chương 846: Ranh giới sinh tửChương 846: Ranh giới sinh tử

- Đi chết đi.

Vũ Văn Hiên Thần hoàn toàn bạo phát.

Ánh mắt điên cuồng bắn ra bốn phía. Với thân phận vô cùng tôn quý, thực lực vô cùng mạnh mẽ của y, thế nhưng lại bị một con kiến hôi nhiều lần trêu ngươi. Đây quả thật là một sự sỉ nhục đối với Vũ Văn Hiên Thần.

Vù.

Búa lớn trong tay Vũ Văn Hiên Thần hiển nhiên bất phàm. Dưới nội khí cường đại, búa lớn tăng gấp mấy lần, giống như tia chớp khai thiên xẹt qua. Ánh mắt Vũ Văn Hiên Thần đằng đằng sát khí, cánh tay huy động búa lớn bổ xuống.

Xu thế lôi đình, lực như ngàn quân.

Lúc này, một cổ uy thế trực tiếp đè xuống đống loạn thạch bên dưới.

Vũ Văn Hiên Thần mặc kệ. Y không cần biết Tiêu Dương đang núp ở đâu dưới đống loạn thạch kia. Bởi vì phạm vi công kích của y bao gồm hết cả đống loạn thạch.

Tiêu Dương bổ vào vách núi, vốn định buông tay liêu mạng, nhưng không biết Vũ Văn Hiên Thân lại điên cuồng như thế, không tiếc hết thảy mà triển khai một kích điên cuồng.

Hắn thu hồi Kim phủ, bởi vì hắn lo lắng, trong lúc hắn đang ở lằn ranh sinh tử, ba vị tiên bối hiện thân, có lẽ sẽ giúp hắn tiêu diệt Vũ Văn Hiên Thần. Nhưng ba vị tiền bối cũng sẽ bị thiên lôi oanh kích, hôi phi yên diệt.

Tiêu Dương bị vây trong đống loạn thạch, lúc này cũng cảm nhận được sức mạnh nhiếp hồn uy áp, sắc mặt chợt biến.

Nội khí cả người trải rộng, trong phút chốc đem Kim phủ trong mi tâm thu về đan điền. Lúc này, Tiêu Dương không muốn buông tay liều mạng nữa.

Vũ Văn Hiên Thần giống như Chiến thần cầm búa đứng thẳng, quang mang bí mật mang theo khí thế cuồng bạo bổ xuống.

- Tam vị tiền bối, thật sự không được rồi. Sau khi tôi chết, các vị có thể đoạt xá tôi. Năng lực thừa nhận của túi da này cũng không tệ lắm.

- Liệt thiên phủ! Ngoa trịch kình khư. Nổ.

Tiêu Dương không muốn liên lụy người khác, tự bản thân sẽ liều.

Sức mạnh vô cùng cường đại đè xuống Tiêu Dương.

Nổ.

Phạm vi công kích lớn như vậy, Tiêu Dương căn bản không thể né tránh.

- Tiêu Dương.

- Không ổn rồi.

Bên trong Kim phủ, tam lão tiền bối kinh hô lên.

Bản thân liều chính là tử vong.

Tiêu Dương nói một câu cuối cùng. - Chẳng lẽ phải chết sao?

Cũng may bên trên có loạn thạch ngăn cản, Tiêu Dương mới không bị đánh trúng. Nếu không, cơ thể của hắn cũng đã nát theo đống loạn thạch đó rồi.

Không ít loạn thạch đập trúng Tiêu Dương, cả người Tiêu Dương lúc này đã loang lổ vết máu.

Thân ảnh Tiêu Dương lao thẳng xuống. Lúc này, loạn thạch trên đỉnh đầu Tiêu Dương ầm ầm nổ tung, trong khoảnh khắc hóa thành bột phấn.

- Tiêu trạng nguyên ta phải chết như vậy sao?

Vèo.

Bây giờ, thân đang ở trong tuyệt cảnh, cũng nhảy vực lần nữa.

Vận mệnh trêu ngươi. Hắn từ ngàn năm trước xuất hiện tại vùng đất xa lạ này cũng bởi vì bị người ta đuổi giết mà nhảy vực.

Tiêu Dương nhắm hai mắt lại, trong đầu chợt thoáng qua vài hình ảnh.

Đủ để thấy được một kích này của Vũ Văn Hiên Thần kinh khủng đến cỡ nào.

Tâm mắt có chút mơ hồ, nhìn phía dưới, dường như sắp chạm đất.

Bên trên có cường địch, nhưng lúc này Tiêu Dương đã không còn lực chống cự.

Người đã bị thương trâm trọng, hơi thở mong manh. Trạng thái lúc này, đừng nói là Vũ Văn Hiên Thần, ngay cả người bình thường cũng dễ dàng lấy đi tính mạng Tiêu Dương.

Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, Tiêu Dương đã phun ra vài ngụm máu tươi, nội thương trầm trọng. Trong quá trình rơi xuống, cơ thể hơi bị lung lay, dường như sắp không khống chế được.

Uy lực một búa quá mức kinh khủng.

Nếu không có Hỏa Hoàng hộ thể, sợ rằng hắn đã sớm đi đời nhà ma.

Tiêu Dương cố gắng mở mắt. Nội khí cả người đã bị hắn nghiền ép sử dụng một lần.

- Sau khi ngã xuống, mở mắt ra lần nữa, có phải là được vê nhà hay không?

Tiêu Dương cố gắng mở mắt, khóe mắt có chút ẩm ướt. Bất luận như thế nào, ở sâu trong lòng hắn, hắn bất quá chỉ là một người khách qua đường vội vã ở thế giới này. Ngôi nhà thật sự của hắn là ở Tống triều.

Một gia đình không hiển hách nhưng có tiếng cười, có ấm áp.

Hắn cũng chưa nhìn thấy được vẻ mặt vui mừng của họ sau khi hắn đỗ trạng nguyên.

Hắn cũng không nhìn thấy được vẻ mặt tuyệt vọng của họ sau khi biết hắn bị nhốt vào tử lao, bị rơi xuống vực và mất tích.

Hắn càng thêm không biết, đắc tội hoàng thượng sẽ liên lụy đến người nhà bị tru di cửu tộc.

- Về nhà... vê nhà.

Tầm mắt của Tiêu Dương trở nên mơ hồ, miệng không ngừng phun máu.

- Phía dưới có một cái động?

- Không có hơi thở, người chết rồi sao?

Đây chính là vạn hạnh trong bất hạnh. Nếu không, Vũ Văn Hiên Thần tuyệt đối sẽ phát hiện được hành tung của Tiêu Dương.

Lúc này Tiêu Dương đã không còn bất cứ hơi thở gì. Vốn bản thân đã bị trọng thương, hơi thở mong manh, lại bị kinh sợ, liền trực tiếp hôn mê, bị vây trong trạng thái giả chết.

Đáng tiếc, Vũ Văn Hiên Thần tìm không ra Tiêu Dương.

Ánh mắt Vũ Văn Hiên Thần chậm rãi quét về phía đống loạn thạch, thần thức bao phủ. Chỉ cần Tiêu Dương còn một hơi thở, sẽ không thoát khỏi cảm giác của Vũ Văn Hiên Thần.

Xung quanh không hề có nửa điểm động tĩnh.

Tiêu Dương thân bị trọng thương, cũng vì cú đập này mà ngất đi.

Âm ầm.

Loạn thạch phía trên không ngừng lao xuống. Ngoại trừ cú bổ vừa rồi của Tiêu Dương, công kích của Vũ Văn Hiên Thần cơ hồ đã bổ gần nửa ngọn núi.

Rừng cây bên dưới vách núi, không ít cây đại thụ che trời đã bị loạn thạch đập gãy. Chim bay tán loạn, một mảnh hỗn độn.

Khói đặc trải rộng xung quanh.

Rừng cây trong nháy mắt đã chất đầy đá vụn, tản mát một không khí vô cùng thê lương.

Vù.

Một thân ảnh từ bên trên lao xuống, đứng trên một tảng đá, cầm búa lớn trong tay, mắt lạnh tỏa ra bốn phía.

Một khắc này, đồng tử Vũ Văn Hiên Thần không khỏi co rụt.

Tiêu Dương không có nhìn lầm, bên dưới quả thật có một cái động, nhưng tuyệt đối không phải là sơn động có cất dấu tuyệt thế võ công, nhìn qua chỉ giống như một sơn động do thợ săn đào ra để tránh dã thú. Hơn nữa, sơn động này cũng không sâu. Sau khi cơ thể Tiêu Dương rơi tọt vào trong, loạn thạch thay phiên nhau chắn ngoài cửa động, cách chóp mũi Tiêu Dương không đến hai ly.

Nếu tảng đá này nhỏ hơn một chút, chỉ sợ Tiêu Dương sẽ bị hòn đá này đập cho tan xương nát thịt.

Trong lúc Tiêu Dương còn chưa kịp nghĩ hết, thân ảnh đã rơi vào trong cái động nọ. Đồng thời, loạn thạch phía trên cũng ầm ầm rơi xuống. Một tảng đá to rơi trúng cửa động.

Trên tivi của thế giới này hay chiếu, sau khi rơi xuống vách núi, không có hồ nước thì cũng có sơn động, sau đó học thành tuyệt thế võ công.

Đầu óc Tiêu Dương không khỏi miên man suy nghĩ.

Ánh mắt mơ hồ, Tiêu Dương không biết có phải ảo giác hay không, chỉ nhìn thấy chỗ rơi xuống của mình dường như là một cái động.

Vũ Văn Hiên Thần vẫn luôn tự tin với uy lực công kích vừa rồi của mình. Một kích đó có thể khiến cho Tâm Lôi ngũ kiếp cũng phải tan xương nát thịt huống chỉ là một tên cấp bậc Hóa Tượng. Mặc dù Vũ Văn Hiên Thần không nhìn thấy thi thể, nhưng chung quanh lại không ít vết máu.

Ánh mắt Vũ Văn Hiên Thần hiện lên sự hối hận.

Y bị Tiêu Dương chọc giận, không để ý đến công kích. Hiện tại, Tiêu Dương đã tan xương nát thịt, Kim phủ khả năng đã không còn trên người hắn.

Thần binh thông kinh không ký tồn trên vật chết.

- Kim phủ ở đâu?

Ngực Vũ Văn Hiên Thần phập phồng, ánh mắt như đao nhọn quét qua từng cây cổ thụ một. Rất có khả năng cất giấu thần binh thông linh.

Đáng tiếc, cuối cùng cũng không có bất cứ phát hiện gì.

- Cuối cùng lại chẳng thu hoạch được gì.

Khuôn mặt Vũ Văn Hiên Thần co quắp lại. Cho dù giết chết được Tiêu Dương, căn bản cũng không tiết được mối hận trong lòng.

- Nếu không phải tên tiểu tử Kiếm Tông này...

Vũ Văn Hiên Thần rít gào, nắm chặt nắm đấm, quang mang không ngừng lóe ra từ cây búa:

- Kim phủ vốn đã thuộc về bổn công tử.

Vũ Văn Hiên Thân tức đến muốn bùng nổ. Cảm giác này khiến cho Vũ Văn Hiên Thần nghẹn khuất đến mức hận không thể đem Tiêu Dương từ địa ngục ra để bầm thây vạn đoạn.

- Kiếm Tôn nhất mạch.

Ánh mắt Vũ Văn Hiên Thần đỏ bừng:

- Các người hại bổn công tử mất Kim Phủ, ta sẽ dùng tính mạng của toàn bộ tông môn các người để bù lại.

Âm.

Vũ Văn Hiên Thần bổ xuống, một tảng đá lớn trước mặt liền nát bấy.

Âm

Âm

Âm.

Một khi thông linh thần binh rời khỏi ký chủ, căn bản không biết sẽ xuất hiện ở chỗ nào. Có thể tìm được hay không, tất cả đều nhờ vào vận khí.

Âm ầm.

Vũ Văn Hiên Thần huy động búa trong tay, bổ nát những tảng đá xung quanh.

Phạm vi công kích của y dần dần tiến đến chỗ Tiêu Dương đang hôn mê.

Trong không gian tối đen, cửa động bị tảng đá chặn lại, không có khe hở, thậm chí một chút không khí cũng không có.

Mặc dù Tiêu Dương đang trong trạng thái chết giả, nhưng hoàn cảnh đang ác liệt như vậy, sợ rằng không bao lâu, Tiêu trạng nguyên sẽ từ chết giả chuyển sang chết thật.

Lúc này, Tiêu Dương đã không còn khống chế được tình huống cơ thể. Ý thức của hắn như chìm vào biển lớn, biến mất không thấy tăm hơi. Toàn bộ cơ thể của hắn dựa vào một ngọn lửa màu xanh tím, lưu động trong ngũ tạng lục phủ, bảo vệ một tia hơi thở cuối cùng cho mình.

Hoàng Hỏa hộ thể.

Sau khi Tiêu Dương thức tỉnh được thuộc tính hỏa, mặc dù rất ít sử dụng, nhưng đây lại là ngọn lửa thân bí nhất trong thiên địa. Lúc này, nó đang phát huy sức mạnh hộ chủ, nhẹ nhàng di chuyển trong cơ thể Tiêu Dương.

Bên ngoài.

Vũ Văn Hiên Thần thần sắc dữ tợn, giơ cao búa lớn trong tay. Mục tiêu kế tiếp chính là tảng đá đang che khuất Tiêu Dương. - Ngươi cho rằng mình chết thì có thể bồi thường hết thảy sao? Si tâm vọng tưởng.

Vũ Văn Hiên Thần rít gào:

- Bổn công tử đã nói, Kiếm Tông nhất định phải bị tiêu diệt. Trong vòng một ngày, Kiếm Tông sẽ hoàn toàn diệt vong.

Búa lớn hung hăng đánh xuống.
Bình Luận (0)
Comment