Chương 847: Hổ thẹn
Chương 847: Hổ thẹnChương 847: Hổ thẹn
- Dừng tay.
Từ xa, một cô gái mặc áo màu tím nhanh chóng lao từ trên vách núi xuống.
Tiêu Nhu Y.
Rốt cuộc cô cũng đã đuổi đến trong lúc Vũ Văn Hiên Thần đang phát tiết, từ xa đã nghe được tiếng rít gào của Vũ Văn Hiên Thân, trong đầu còn cho rằng Vũ Văn Hiên Thần đang muốn hạ sát Tiêu Dương, liền vội vàng quát lớn.
Cánh tay đang vung lên của Vũ Văn Hiên Thần liên dừng lại, ánh mắt như điện đảo qua.
Quần áo màu tím theo gió tung bay. Cô gái đáp xuống trên một tảng đá cách Vũ Văn Hiên Thần không xa, ánh mắt nhìn theo hướng búa Vũ Văn Hiên Thần bổ xuống, không khỏi giật mình.
Không có tung tích của Tiêu Dương.
Nhưng, hai người này không biết, bởi vì tiếng hét của Tiêu Nhu Y, Vũ Văn Hiên Thần đã ngừng động tác trong tay, khiến cho cái mạng nhỏ của Tiêu Dương bên dưới tảng đá mới có thể bảo toàn.
Vũ Văn Hiên Thần nhe răng cười:
- Anh đã giết chết hắn?
Tiêu Nhu Y nhướng mắt nhìn Vũ Văn Hiên Thần:
Lời nói vừa dứt, Tiêu Nhu Y nhất thời cả kinh, ánh mắt giận dữ:
Sát khí hiện lên trong mắt Vũ Văn Hiên Thần.
- Một con kiến hôi nho nhỏ mà cũng dám khiêu khích bổn công tử. Nhận lấy kết quả đó cũng là chuyện bình thường thôi.
- Là cô?
- Tan xương nát thịt.
- Chính là bổn cô nương.
Ban ngày Vũ Văn Hiên Thần đã gặp qua Tiêu Nhu Y ở hồ Tam Vân. Chính cô là người đã phá hỏng chuyện tốt của y.
- Xuống địa ngục mà tìm hắn đi.
- Haha, yên tâm đi, rất nhanh cô cũng sẽ tiếp bước hắn thôi.
- Tiêu Dương ở đâu?
Vũ Văn Hiên Thần cười ha hả, búa lớn vung lên, kéo theo một trận cuồng phong, quét đến Tiêu Nhu Y.
Khóe miệng Vũ Văn Hiên Thần nhếch lên:
Ánh mắt Tiêu Nhu Y lúc này thậm chí đã có sát khí.
- Cô là đệ tử Tiêu gia?
- Bộ pháp Phân Hoa Phi Diệp.
Tiêu tiểu công chúa.
Bộ pháp tinh diệu vô cùng. Khuôn mặt Tiêu Nhu Y bất thiện, nói:
Thân ảnh Tiêu Nhu Y giống như chuồn chuồn lướt nước bay lên theo gió, phiêu dật tự nhiên, dường như phong mang đầy trời không chút tổn thương đến cô.
Tiêu Dương chết dưới tay Vũ Văn Hiên Thần, lúc này sát khí hiện lên trong mắt Tiêu Nhu Y. Đánh cuộc giữa cô và Tiêu Dương còn chưa chấm dứt mà.
Nói xong, Tiêu Nhu Y phất áo, tử quang lóe ra, bắt đầu công kích Vũ Văn Hiên Thần.
- Ra tay rồi hãy nói.
Như một phiêu linh.
Từ phong cách hành sự đến thực lực bày ra, sợ rằng đó chính là Tiêu tiểu công chúa.
Vũ Văn Hiên Thần hơi chắp tay với Tiêu Nhu Y, một lần nữa khôi phục nụ cười nho nhã:
- Tại hạ Vũ Văn Hiên Thần của Phủ tông, vừa rồi mạo phạm tiểu công chúa, thành thật xin lỗi.
Một khắc này, Vũ Văn Hiên Thần thu hồi thần thái cuồng tiếu, sắc mặt đột nhiên trâm xuống, nhìn chằm chằm Tiêu Nhu Y, thân ảnh lui vê sau mấy bước:
Phủ tông bài danh thứ ba trong hộ long thế gia. Thực lực và địa vị không nhỏ. Với địa vị của Vũ Văn Hiên Thần, hiển nhiên không cần e ngại một đệ tử của Tiêu gia. Nhưng cô gái áo tím trước mặt khiến cho y nghĩ đến một người không thể trêu chọc ở Tiêu gia.
- Tại sao? Không dám đánh à?
Tiêu Nhu Y nhìn thẳng Vũ Văn Hiên Thần:
Thấy Tiêu Nhu Y hung hăng như vậy, Vũ Văn Hiên Thần nhớ đến không ít lời đồn về tiểu công chúa của Tiêu gia, trong lòng run lên, không dám đến gần, thân ảnh lui vê sau, nhưng vẫn không mất phong độ, chắp tay về phía trước:
- Cáo từ.
Dứt lời, Vũ Văn Hiên Thần lập tức hóa thành một đạo lưu quang biến mất từ xa.
- Muốn chạy?
Tiêu Nhu Y nhướng mày định đuổi theo, nhưng vừa mới chạy được trăm thước liền dừng lại, cau mày nhìn qua bên kia, nói thâm một tiếng:
- Đúng là âm hồn không tan mà.
Tiêu Nhu Y rất nhanh chạy sang chỗ khác, sau đó biến mất trong màn đêm. Lúc này có hai gã hắc y chạy đến chỗ Tiêu Nhu Y đứng lúc trước.
- Đến chậm một bước rồi. Mau đuổi theo, không được để mất dấu cô ta. ...
Màn đêm hiu quạnh, khói đặc bốc lên rốt cuộc đã ngừng lại. Khu rừng đã khôi phục sự yên tĩnh vốn có của nó.
- Chỉ sợ là...
- Đệ có cảm giác, nếu ngọn lửa này lớn hơn nữa, ngay cả Thần Tâm của đệ cũng sẽ bị đốt cháy.
Sắc mặt Tiểu Thất trắng bệch:
- Tại sao ngọn lửa quỷ dị này lại có thể tôn tại trong người Tiêu Dương?
- Ngọn lửa này có ý thức tự chủ. Nó đang cố gắng chinh phục Kim phủ. Tiểu Cửu nói:
- Làm sao bây giờ? Ba thần binh thông linh đều đang chuyển động, Tiêu Dương sợ rằng...
Sắc mặt Tiểu Ngũ trâm xuống, không dám nói gì thêm.
Lúc này, ba người cũng không còn biện pháp nào khác. Mặc dù Kim phủ đang nằm trong cơ thể Tiêu Dương, nhưng lại không có bất kỳ biện pháp nào để can thiệp.
Bên trong cơ thể của hắn chỉ có một ngọn Hỏa Hoàng đang chảy xuôi, bảo toàn đường sinh cơ cuối cùng cho hắn.
Thời điểm mấu chốt, vẫn là Hỏa Hoàng cứu chủ.
Hỏa Hoàng giống như đang chậm rãi chữa thương cho Tiêu Dương. Một ngọn lửa màu tím dũng mãnh tiến vào trong đan điền.
Trong phút chốc đã tập hợp ba kiện thần binh thông linh.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Tam lão bên trong Kim phủ biến đổi sắc mặt.
- Không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì. Tiêu Dương đem chúng ta vào đan điền, căn bản không thể biết được tình huống bên ngoài.
- Tại sao Tiêu Dương lại không có động tính?
Trong Kim phủ, tam lão lo lắng vô cùng.
Thậm chí thần binh thông linh bên trong đan điền cũng bắt đầu lung lay, tùy thời có khả năng rời khỏi cơ thể Tiêu Dương.
Tính mạng Tiêu Dương đã đến gân tình trạng diệt vong.
Trong một cái lỗ nhỏ, một thân hình máu me khắp người đang nằm bất động, mặt không chút máu, thậm chí ngay cả hô hấp cũng ngừng lại. Nếu không phải ngũ tạng lục phủ được một ngọn lửa màu xanh tím bao phủ, sợ rằng người này đã đi đời nhà ma rồi.
Tiểu Ngũ trâm giọng nói:
- Tiêu Dương lúc này đang nằm ở ranh giới sinh tử rồi.
- Ngọn lửa quỷ dị này tồn tại trong cơ thể Tiêu Dương, có được linh tính. Nó quyết định hộ chủ.
Tiểu Ngũ nói:
- Chẳng qua chỉ là làm theo bản năng, cố gắng chinh phục thần binh thông linh. Nếu có thể làm cho thần binh thông linh nhận chủ, có được thần binh giả, sẽ có được cơ hội thoát thai hoán cốt. Không chỉ thực lực được khôi phục trong thời ngắn, mà còn có thể khôi phục được bất kỳ thương thế gì. Mười tám thần binh thông linh chính là chí bảo trong lòng các võ giả.
- Chỉ bằng ngọn lửa này, có thể trợ giúp Tiêu Dương chinh phục thần binh thông linh?
- Khó nói lắm. Thần binh thông linh là linh vật. Phải xem thiên ý thôi. Không ai có đủ khả năng bắt thân binh thông linh nhận chủ. Hết thảy phải do thần binh thông linh tự nguyện.
Hỏa hoàng lẳng lặng thiêu đốt, rất nhanh từ Kim phủ lui ra, sau đó hướng đến Kim thương.
Tập trung sức mạnh tiến vào Kim thương.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Trong Kim phủ, tam lão cùng ngừng thở, nhìn ngọn lửa Hỏa Hoàng đang cháy. Không biết tình huống bên ngoài, mặc cho tam lão gọi thế nào, ý thức của Tiêu Dương cũng không đáp lại. Hy vọng cuối cùng chỉ có thể tập trung vào Kim thương.
- Nếu có thể thành công làm cho Kim thương nhận chủ. ...
Hồ Tam Vân.
Đội thuyền xung quanh cũng đã rút đi khá nhiều. Lúc này đã nửa đêm canh ba, bốn phía không có ai cả.
Hồ Tam Vân rốt cuộc cũng khôi phục được sự yên tĩnh vốn có của nó.
Chính giữa hồ chỉ còn lại một chiếc thuyền. Lúc này, một gã thiếu niên đang buông câu giữa hồ.
- Lão già chết tiệt, nửa đêm rồi mà còn muốn ăn cá.
Tiểu chính thái Bạch Húc Húc nhịn không được bất mãn nói thầm.
Sau khi kế hoạch thuận lợi tiến hành, mọi người của Thiên Tử Các cũng đã rút lui, chỉ còn để lại Bạch Húc Húc và Lan thúc ở lại chờ Tiêu Dương trở vê.
- Đã lâu như vậy rồi, tại sao anh rể còn chưa giải quyết xong địch nhân?
Bạch Húc Húc lo lắng nhìn thoáng qua màn đêm.
- Nhóc, có câu được không vậy? Câu cá mà cũng phải đến nửa đêm. Chẳng lẽ muốn câu đến sang năm luôn sao?
Giọng nói Lan thúc thúc giục bên tai.
- Cá đều bị chú dọa chạy hết rồi.
Bạch Húc Húc nói thâm một câu, sau đó buông cần câu trong tay, kéo khóa quần xuống:
- Để bổn thiếu gia cho các ngươi vài giọt thức ăn, bảo đảm sẽ có cá cắn câu.
Bạch Húc Húc cười hì hì móc Tiểu đệ ra, bắt đâu phóng xuống hồ nước.
- Nhân sanh đắc ý tu tân hoan, mạc sử nhị đệ không đối nguyệt.
Bạch Húc Húc đột nhiên có cảm xúc, ngửa đầu nhìn trăng tàn trên bầu trời.
Lúc này, dị động chợt xuất hiện.
Tốm.
Bên trong hồ nước bất ngờ có một con cá nhảy lên.
Là Kim ngư.
Bạch Húc Húc nhìn thấy rất rõ ràng, cả người con cá phát ra kim quang.
Chỉ là động tác của nó quá bất nhã. Một khắc nhảy ra khỏi mặt hồ, nó đã mở miệng đớp ngay Nhị đệ của Bạch Húc Húc.
-A.
Bạch Húc Húc kêu thảm một tiếng, trực tiếp hôn mê.
Suy nghĩ duy nhất trước khi hôn mê xẹt qua trong đầu.
Nhị đệ, vĩnh biệt.
Bịch.
Tiểu chính thái ngã xuống đầu thuyền.
- Cá cắn câu rồi sao? Lan thúc nghe được tiếng động lập tức lao đến, liền nhìn thấy một cảnh tượng khó quên trong đời.
Cá quả thật đã cắn câu. Nhưng tư thế cắn câu có chút hung mãnh.
Nhị đệ của Tiểu chính thái đang ngóc đầu cao vút, còn con cá thì há mồm cắn vào, nhìn qua giống như đang mút. Đuôi cá màu vàng không ngừng lắc lư, rất có tiết tấu.
- Mày... cái tên súc sinh này.
Lan thúc rống lên.
- Đúng là không biết xấu hổ mà. Lại đi dùng cá thỏa mãn thú tính của mình. Ác ma háo sắc. Vô sỉ, hèn hạ.
Tiểu chính thái đang bị hôn mê bị Lan thúc mắng đến tỉnh lại, lệ nóng quanh tròng, ủy khuất nói:
- Đều đến mức này rồi, có thể nói chuyện văn minh chút được không?
Nghe xong, Lan thúc giận run, nhưng rồi lập tức trở nên nghiêm túc, chỉ vào Bạch Húc Húc:
- Cậu chính là gia súc, quá xấu xa. Cùng cá song tu, thật là hổ thẹn mà.