Chương 848: Nhận chủ
Chương 848: Nhận chủChương 848: Nhận chủ
Tiểu chính thái lòng dạ lạnh như băng, nằm tuyệt vọng ở đầu thuyền, hai hàng nước mắt rơi xuống.
Cậu ta là người thứ nhất trên thế gian này bị cá "cưỡng hiếp".
Tiểu chính thái đã quyết định, sau khi con kim ngư này phát tiết hết thú tính, cậu sẽ như Khuất Nguyên, đâm đầu xuống sông, không chừng sau này hậu nhân còn ném cho cậu mấy cái bánh tro.
Nhưng, sau khi cảm giác không thấy Nhị đệ có chút đau nhức nào, lại còn mát lạnh, tinh thân Bạch Húc Húc mới dần dần thả lỏng, khó khăn ngẩng đầu lên, nhìn thấy cái đuôi con cá vẫn còn ngoe nguẩy, tiết tấu rất mạnh mẽ.
Lan thúc đang hứng thú ngồi bên cạnh chỉ chỉ trỏ trỏ, không ngừng đưa ra ý kiến.
- Tuy rằng hơi cầm thú một chút, nhưng cũng được xem là một sáng kiến, dám làm việc người bình thường không dám làm. Nhóc, đúng là không tệ. Đáng tiếc chỉ có một tư thế mà thôi.
Bạch Húc Húc lại càng rơi lệ nhiều hơn.
Cậu cúi đầu nhìn kỹ con kim ngư đang lắc lư, không ngừng truyên đến cảm giác mát lạnh cho phần dưới. Đột nhiên, ánh mắt Bạch Húc Húc mở to vài phần, hoảng sợ hô lên.
Quả nhiên, kim quang trên người kim ngư rút đi. Ánh sáng màu vàng giống như có ống dẫn chảy vào bên trong nhị đệ của Bạch Húc Húc.
- Đừng, đừng bắn ở bên trong. Tôi không muốn mang thai tiểu kim ngư.
- Không phải tôi, mà là nó bắn.
Bạch Húc Húc cả người co rúm. Nhìn ánh mắt hèn mọn của Lan thúc, Bạch Húc Húc không ngừng kêu lên:
- Thiểm điện chiến? Thì ra cậu còn trẻ nhưng lại yếu như vậy.
Bạch Húc Húc u oán nói:
- Cái gì? Bắn, bắn.
Khi Kim ngư ngậm lấy mệnh căn của cậu, cậu đã không dám vọng động, chỉ có thể yên lặng cầu khẩn. Nhưng lúc này, nội tâm từ thống khổ chuyển sang bình tĩnh, cuối cùng ánh mắt nhìn kim ngư trở nên vô cùng ôn nhu. Nói như thế nào thì một đêm cũng là tình nghĩa vợ chồng.
Bạch Húc Húc chỉ vào kim ngư, khóc không ra nước mắt:
Lan thúc sửng sốt, ánh mắt hèn mọn nhìn Bạch Húc Húc:
- Đừng, đừng.
Bùm.
Lan thúc chuyển ánh mắt sang kim ngư.
Lan thúc ở một bên rơi xuống nước.
- Mày nhất định phải chịu trách nhiệm với tao.
- Nhất định phải đối tốt với tao đấy.
- Cá... chàng ơil
- Nó chết rồi. - Lan thúc, đừng nói chú cũng muốn... muốn...
- Rốt cuộc cũng mềm rồi sao?
Lan thúc khinh thường nhìn Bạch Húc Húc:
Quang mang kim sắc trên người kim ngư giống như thủy triều lao thẳng đến nhị đệ của Bạch Húc Húc. Sau khi Bạch Húc Húc giật mình một cái, một lân nữa cúi xuống, lúc này cả người kim ngư đã trở nên ảm đạm, cái đuôi cũng ngừng lắc lư, ngả sang một bên.
- Trở lại chuyện chính đi, nhóc, chẳng lẽ cậu không phát hiện trên người cậu xảy ra biến hóa gì sao?
Tiểu chính thái:...
- Khẩu vị của A thúc không nặng như vậy. Nói gì thì con cá này cũng tốt hơn cậu nhiều. Nói không chính xác, nó là một con cá cái.
Tiểu chính thái gật đầu tỏ vẻ rất hiểu.
Tiểu chính thái bi phẫn ngửa đầu:
- Dù sao cũng đã thất thân một lần, thêm lần nữa cũng không sao.
- Phì.
Lan thúc chật vật bò từ dưới nước lên, một tay cầm con cá đang ngậm nhị đệ của Bạch Húc Húc, dùng sức rút ra. Quả nhiên, con cá đã không còn nhúc nhích, đã chết hoàn toàn.
Bạch Húc Húc phát hiện Lan thúc đang nhìn chăm chằm nhị đệ của mình, ánh mắt khiến người ta phải nổi cả da gà:
Nhưng tiếng khóc rất nhanh dừng lại.
Tiểu chính thái kêu lên.
Lan thúc hỏi Bạch Húc Húc.
- Biến hóa?
Bạch Húc Húc sửng sốt, nửa ngày sau đột nhiên khóc rống lên:
- Không thể nhanh như vậy mà có con rồi chứ? Con ơi là con, cha của con chết rồi, chỉ còn lại cô nhi quả mẫu chúng ta.
- lm miệng.
Lan thúc hung hăng trừng mắt, dùng ngón tay chỉ vào bên dưới của Bạch Húc Húc:
- Ý là nơi này này.
Bạch Húc Húc gật đầu:
- Có cảm giác lành lạnh. Con trai là tinh hoa của cha nó.
Điều này quá mức đột ngột, khiến Bạch Húc Húc như muốn nằm mộng.
Khi cậu đi tiểu, lại câu được thần binh thông linh.
Vạn lần không nghĩ đến.
Cậu đương nhiên biết, Thần Tiên Môn và Lưu Tinh tông giống trống khua chiêng bao vây hết hồ Tam Vân, chính là vì thân binh thông linh. Lan thúc dẫn cậu đến Vân Nam để lịch lãm, ngẫu nhiên biết được việc này. Đêm nay là vì phối hợp với Tiêu Dương mới tạo ra một thần binh thông linh giả, dẫn dụ đệ tử hai tông rời đi. Đầu óc có chút mất linh hoạt.
- Thần binh thông linh?
- Cha nuôi.
Bạch Húc Húc bi thương rống to lên.
Lúc này, ánh sáng màu vàng chỗ Nhị đệ của Bạch Húc Húc đột nhiên tăng vọt, thoáng chốc chiếu sáng cả bầu trời, nhuộm cả người Bạch Húc Húc thành màu vàng kim.
Tinh thần của Bạch Húc Húc lúc này đã không còn ổn định, sợ soạng bên dưới của mình:
- Nhanh như vậy đã sinh rồi sao?
Lúc này, Lan thúc bò lên từ dưới nước, bu môi nói:
- Nhóc, còn không mau tập trung tinh thần, tiếp nhận thần binh thông linh. Thân binh thông linh muốn nhận chủ đấy.
Bạch Húc Húc há to cái miệng.
Một tay cầm lấy nhị đệ của mình.
Lao xuống hồ nước bên cạnh, bọt nước văng tung tóe.
- Tôi không sống nổi nữa rồi.
Lan thúc nhìn thoáng qua:
- Tôi...
- Chú nguyện ý làm cha nuôi của nó sao?
Bạch Húc Húc nhìn Lan thúc, ánh mắt chờ mong:
Thần binh thông linh, hữu duyên mới có được.
Thần binh thông linh có được linh tính. Hiện tại, nó đang chuẩn bị nhận tiểu chính thái làm chủ.
- Tại sao lại là nó?
Lan thúc có chút không phục:
- Nói vê nhân phẩm, A thúc sống tốt hơn nó mà.
Nhưng nghĩ lại, tiểu chính thái được thần binh thông linh là do kim ngư cắn vào nhị đệ. Nếu thần binh thông linh coi trọng ông, chẳng phải sẽ đâm từ phía sau sao?
Lan thúc giật mình, nội tâm không cam lòng nhất thời biến mất.
Kim quang bao vây cơ thể Bạch Húc Húc, dân dần không còn nhìn thấy gương mặt.
Tinh thần Bạch Húc Húc từ từ đắm chìm vào.
Thần binh thông linh nhận chủ, có được cơ hội thoát thai hoán cốt.
Trong lịch sử, mỗi một chủ nhân của thần binh thông linh, thành tựu cuối cùng có thể đạt được cảnh giới tiên nhân.
Lan thúc tươi cười, không chút đố ky. Ban đầu, vì ông phát hiện thần binh thông linh sắp nhận chủ, nên đã nhảy xuống hồ bố trí trận pháp, che lấp chỗ này đi. Nếu không, bị người ta phát hiện thần binh thông linh đang nhận chủ, khó tránh khỏi có người sinh lòng đố ky đến quấy rối, hậu quả thiết tưởng sẽ không chịu nổi.
Đây chính là cơ duyên nghịch thiên của Bạch Húc Húc. Mặc dù Lan thúc luôn miệng mắng Bạch Húc Húc, nhưng sớm chiều ở chung với nhau, Lan thúc đã sớm xem Bạch Húc Húc như con của mình. - Chỉ cần nhận chủ thành công, Thiên Tử Các sẽ có thêm một cường giả. Hơn nữa tiềm lực còn là vô hạn.
Khuôn mặt Lan thúc thu lại sự hèn mọn, kích động nhìn Bạch Húc Húc đang bị kim quang bao phủ. Tư chất Bạch Húc Húc hơn người, điều này ông đã sớm biết. Chỉ là không nghĩ đến cậu ta có thể được thần binh thông linh nhận chủ.
Bao nhiêu năm qua chưa từng xuất hiện.
- Thành công, nhất định phải nhận chủ thành công.
Lan thúc nhìn chằm chằm Bạch Húc Húc:
- Sức mạnh thuộc tính của nhóc là nước tiểu, tất nhiên đã được thần binh thông linh tán thành. Chẳng lẽ đây là Kim tiên?
Kiên nhẫn chờ đợi.
Tại một vách núi khác, đêm tối đến nỗi không nhìn thấy rõ năm ngón tay.
Vù vù vù.
Ba bóng dáng từ trong rừng bay ra, là thỏ Tử Tinh, hổ Ban Lan và chim Cù Như.
Mục tiêu của chúng rất chính xác, là một tảng đá trong đống loạn thạch.
Bọn chúng dừng lại bên tảng đá, nhất thời tách ra, hình thành thế tam giác bao vây tảng đá.
Đột nhiên, tam thú liên quỳ xuống về phía cự thạch, tạo nên cảnh tượng quỷ dị.
Ba con thú gầm nhẹ, quỳ trên mặt đất, giống như đang tiến hành nghi thức cầu xin từ thời xa xưa nào đó.
Mặc cho gió lạnh đảo qua, ba con thú vẫn gào thét.
Hiển nhiên, bọn chúng cũng cảm nhận được tình huống của chủ nhân lúc này. Bọn họ không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể cầu xin che chở.
Hơi lạnh bắt đầu tràn ngập không gian.
Bên trong một khách sạn.
Thần sắc Vũ Văn Hiên Thần trâm thấp như nước, đứng bên cạnh chính là Tả Lập Tôn Tọa bị thương lúc trước.
- Tả Cừu Tôn Tọa chết trong tay tiểu công chúa Tiêu gia.
Vũ Văn Hiên Thần bóp nát cái ly trong tay. Y hận nhất là đến giờ vẫn không lấy được kim phủ.
Cả người Tả Lập Tôn Tọa run lên, hận ý lóe ra trong mắt, nhưng không thể không thu liễm.
- Tiểu công chúa Tiêu gia, năng lượng sau lưng rất lớn. Không đến vạn bất đắc dĩ, không nên gây hấn với kẻ địch như vậy.
Vũ Văn Hiên Thần nhẹ giọng nói.
Tả Lập Tôn Tọa cắn răng gật đầu:
- Công tử yên tâm, tôi không có bất kỳ vọng động nào.
- Ừm.
Vũ Văn Hiên Thần gật đầu hài lòng, sau đó đứng lên:
- Chuyện mà ta phân phó, ông làm ra sao rồi?
Tả Lập Tôn Tọa nói: - Đã thăm dò qua chỗ đó, quả thật có không ít dấu vết nhân ảnh hoạt động. Có thể xác định, hang ổ của Kiếm Tông chính là trong vùng này.
Hận ý trong mắt Tả Lập Tôn Tọa chớp động. Không thể tìm tiểu công chúa Tiêu gia báo thù, như vậy chỉ có thể đem tất cả cừu hận đổ lên người Kiếm tông.
- Nhai Phong Tôn Tọa đã suất lĩnh đệ tử Phủ tông chạy đến đây. Có lẽ hoàng hôn sẽ đến nơi.
Tả Lập Tôn Tọa nói.
- Được.
Sát khí cả người Vũ Văn Hiên Thần bao trùm:
- Tôi đã nói qua, nhất định phải khiến cho Kiếm tông bị diệt hoàn toàn. Đêm nay chính là đêm Kiếm Tông sẽ bị tiêu diệt.
Hồ Tam Vân.
Kim sắc quang mang trên người Bạch Húc Húc dần dần ảm đạm.
- Nhận chủ thành công.
Lan thúc vẫn đứng bên cạnh Bạch Húc Húc, ánh sáng trong mắt không ngừng chớp động, hưng phấn không thôi. Quả thật còn muốn cao hứng hơn cả bản thân nhận được thần binh thông linh.
Khi luông ánh sáng cuối cùng biến mất trong cơ thể Bạch Húc Húc, một luông sức mạnh hùng hậu từ trong người Bạch Húc Húc phóng ra.
Âm ầm.
Trận pháp đơn giản bao phủ chung quanh đội thuyền bị phá thành mảnh nhỏ. Đồng thời Lan thúc cũng kêu lên thảm thiết, thân hình bị quăng hơn mười thước, tạo thành một cú lộn mèo bảy trăm hai mươi độ rơi xuống mặt hồ.
Bạch Húc Húc mở mắt, trong người cảm thấy giống như có một luồng sinh cơ mới.
Lan thúc nhảy từ dưới nước lên, không thể chờ đợi được mà kích động hỏi Bạch Húc Húc:
- Có phải là Kim tiên hay không? Là kim tiên nhận chủ?
Bạch Húc Húc quay đầu nhìn Lan thúc, nửa ngày sau mới xấu hổ nói:
- Là Kim xiên.