Chương 849: Hỏa thiêu Kiếm Tông
Chương 849: Hỏa thiêu Kiếm TôngChương 849: Hỏa thiêu Kiếm Tông
Kim Xiên nhận chủ.
Nụ cười trên gương mặt Lan thúc cứng lại.
Một khắc trên người Bạch Húc Húc phát ra kim quang, Lan thúc liên tin rằng, đây nhất định là Kim tiên nhận chủ, phù hợp với thuộc tính sức mạnh của Bạch Húc Húc. Nhưng không biết nó lại là một Kim Xiên.
Nửa ngày sau, Lan thúc mới xoa xoa huyệt Thái Dương:
- Kim xiên, haha, Kim xiên cũng không tệ. Phóng điện, ngăn cản, kéo, che, chụp, bới, đào... rất nhiều uy phong.
Nói xong, ánh mắt Lan thúc không khỏi tò mò nhìn bên dưới tiểu chính thái, thầm nghĩ không biết nhị đệ của Bạch Húc Húc có biến thành hình cái xiên hay không.
Bạch Húc Húc sớm có dự phòng, vội dùng tay che lại nhị đệ của mình:
- Là xiên ba.
Mặc dù hai người rất quan tâm đến tình huống của Tiêu Dương, nhưng cũng không biết đi đâu tìm hắn, cho nên quyết định quay về. Dù sao mấy ngày nữa Tiêu Dương cũng phải đến thủ đô để tham gia trận chung kết thi đấu thư họa.
Dù sao cũng phải cắt cái đuổi sắp vểnh lên của tiểu chính thái này.
- Nhóc, thực lực của cậu bây giờ đã tăng vọt, nhất định phải cảm ngộ nó cho tốt. Hơn nữa còn phải làm quen với cái xiên ba của cậu.
Về phần thực lực của Bạch Húc Húc tăng vọt.
Bạch Húc Húc chính thức tuyên bố trả lại hồ Tam Vân cho ngư dân. Hơn nữa, tổn thất mấy ngày qua của ngư dân đã có tập đoàn Thần Phong của Tôn gia bồi thường.
Đây là lần đầu tiên đệ tử Kiếm tông được đến một không gian như thế này. Mặc dù chỉ là tị nạn, nhưng ai nấy cũng đều rất phấn chấn. Bởi vì linh khí ở đây quá mức đầy đủ. Khổ tu một ngày bằng ba ngày bên ngoài. Kiếm Tông đang trong giai đoạn sinh tử tôn vong, không có ai dám trễ nãi tu luyện.
xkkkx
Trong mười tám kiện thần binh thông linh, phẩm chất cũng phân cao thấp. Kim Xiên trong số những thân binh thông linh này cũng không phải đứng trong top đầu. Hơn nữa, sau khi thân binh thông linh nhận chủ, tư chất nhất định sẽ tăng lên rất nhiều.
Lan thúc đi theo Bạch Húc Húc biến mất trong tâm mắt mọi người.
Bên bờ sông Tam Vân truyền đến tiếng vỗ tay như sấm.
Đến lúc đó sẽ gặp mặt ở thủ đô luôn.
Xích Kiếm Tôn Tọa nói.
Trải qua thương lượng, Lan thúc quyết định dẫn Bạch Húc Húc về thủ đô.
Lúc này, mọi người cũng đang lo lắng như ông.
Kiếm tông, không gian Thượng cổ hồng hoang.
- Nghễ Trần Tôn Tọa vẫn chưa tỉnh lại. Không biết còn phải mất bao lâu nữa.
Lê Thiên Tôn Tọa nói. - Nếu không, để muội đi tìm Cửu đệ ở đâu.
Ánh mắt La Thiên Tôn Tọa chậm rãi đảo qua mọi người:
- Đại ca, chúng ta cứ ở đây chờ mãi sao?
Tiêu Dương còn có thể trở về sao?
Sau khi biết được Nghễ Trần Tôn Tọa có khả năng khôi phục thực lực, hiển nhiên ai nấy đều phấn chấn. Nhưng Tiêu Dương sinh tử chưa biết, khiến cho mọi người cảm giác bất an. Tâm trạng mâu thuẫn cùng xuất hiện, khiến cho bọn họ có chút không biết phải làm sao.
- Nói không chừng còn có cơ sở ngầm ẩn núp. Trụ sở Kiếm Tông chúng ta đã không an toàn. Mấy ngày nay nhất định phải đề cao cảnh giác, không được rời khỏi đây nửa bước.
Thần sắc La Thiên Tôn Tọa ngưng trọng:
- Hộ long thế gia xuất hiện ở đây, ngoại trừ Thần Tiên Môn và Lưu Tinh Tông, còn có Phủ tông.
Hồng Lăng Tôn Tọa cắn môi, nói:
- Các người biết, vì sự an toàn của mọi người, Tiêu Dương đã dùng bản thân mình để đổi lấy. Nếu các người tùy tiện ra ngoài, có chuyện gì không hay xảy ra, một khi Tiêu Dương trở về, ta làm sao mà ăn nói với cậu ấy.
Tất cả mọi người đều im lặng cúi đầu.
Tiêu Dương trở về...
- Không sai, cứ chờ hoài như vậy cũng không có biện pháp. Chúng ta phải ra ngoài tìm hiểu tình huống.
- Ngoại trừ các đệ tử ra ngoài mua sắm, còn lại không ai được rời khỏi đây nửa bước.
La Thiên Tôn Tọa khoát tay ngăn cản:
- Không được.
Xa xa, mấy đạo quang mang lóe lên.
Vù vù vù.
Mọi người đều nhìn xem, mong chờ một thân ảnh xuất hiện nhưng không có.
Người trở về là Ninh Cốc, phụ trách dẫn một số người ra ngoài mua thức ăn.
- Ninh Cốc, có phát hiện gì không?
La Thiên Tôn Tọa hỏi Ninh Cốc.
Sắc mặt Ninh Cốc vô cùng khó coi, hạ thấp giọng nói:
- Đệ tử phát hiện tối hôm qua gã công tử Phủ tông xuất hiện tại một khách sạn trong thị trấn, cũng không rời đi. Nhưng vẫn không thấy tin tức của Tiêu Dương.
Tất cả đều trầm xuống.
Cũng may là có tảng đá che lấp bên ngoài. Nếu không ánh sáng phát ra, sợ rằng Tiêu Dương sẽ bị bại lộ.
Bên trong Kim Phủ, tam lão kích động ngừng hô hấp. Trong thời khắc mấu chốt, không ai dám lên tiếng quấy rầy.
- Nhân họa đắc phúc, nhân họa đắc phúc.
Hiện tại, Kim Thương đang có dấu hiệu muốn nhận chủ.
Kim Thương so với Kim Xiên của Bạch Húc Húc còn muốn lóng lánh hơn gấp mấy lần. Uy lực hiển hách.
Diệp Tang cảm giác trước mắt tối sầm, ngã quy xuống.
- Diệp Tang.
Hồng Lăng Tôn Tọa xông lên ôm lấy Diệp Tang, lắc đầu thở dài.
Hoàng hôn.
Hơn mười mấy tiếng trôi qua, ba con dã thú hông hoang vẫn quỳ trước tảng đá. Lúc này, bên trên tảng đá mơ hồ có kim quang xuất hiện.
Thân ảnh vết máu loang lổ giờ phút này đang được kim quang bao phủ. Kim quang giống như hồi xuân thánh dược, tu bổ cơ thể Tiêu Dương.
Phía đan điền, Kim thương kịch liệt chớp động. Ánh sáng phát ra từ nó bao phủ cả người Tiêu Dương.
Kim Thương.
Xếp hạng chỉ thấp hơn Kim kiếm và Kim đao trong mười tám thông linh thần binh.
- Anh ấy sẽ không có việc gì.
Diệp Tang vọt tới, hai mắt đỏ bừng nhìn Ninh Cốc, đột nhiên nắm lấy hai tay Ninh Cốc, tâm trạng có chút mất khống chế.
- Không sao đâu. Tiêu Dương nhất định sẽ không có việc gì.
Tất cả đều không muốn nghĩ đến tình huống xấu nhất. Nhưng tình huống của Tiêu Dương lúc này đúng là lành ít dữ nhiều.
Nếu hắn không có việc gì, hẳn nên quay về Kiếm Tông rồi chứ. Nhưng...
Đối phương đã trở về, nhưng còn Tiêu Dương đâu?
Lúc này, khí lực tam thú bên ngoài cũng lập tức tăng lên gấp chục lần, dùng cơ thể to lớn của mình mà thủ hộ.
Có cải tử hồi sinh, thoát thai hoán cốt hay không còn phải chờ xem.
Kim Thương trong đan điền của Tiêu Dương đột nhiên run lên, tiến vào trong hư kiếm, chiếu sáng cơ thể Tiêu Dương.
Kim Thương nhận chủ.
Bên ngoài một khu rừng, Vũ Văn Hiên Thần đứng chắp tay, ánh mắt bình tĩnh nhìn phía trước.
Y kết luận, Kiếm Tông nhất định là ở chỗ đó.
Phía sau, Tả Lập Tôn Tọa khoanh tay đứng nhìn, quần áo bị gió núi thổi phất phơ.
- Đến rồi.
Vũ Văn Hiên Thần đột nhiên xoay người, hướng sang một bên.
Vù vù vù.
Rất nhiều bóng người được huấn luyện bài bản bay vút đến.
Đệ tử Phủ Tông.
Cầm đầu là một người đàn ông trung niên mặc áo choàng đen.
Phủ Tông, Nhai Phong Tôn Tọa, Tâm Lôi nhị kiếp. Thực lực của Vũ Văn Hiên Thần và Tả Lập Tôn Tọa đều là Tâm Lôi ngũ kiếp. Đối với Vũ Văn Hiên Thần mà nói, đối phó với thế lực nhị lưu Kiếm Tông kia, không cần phái đến cường giả.
- Nhai Phong cùng ba trăm đệ tử Phủ Tông, xin ra mắt Tam công tử.
Nhai Phong Tôn Tọa quỳ xuống, thần sắc trịnh trọng hành lễ với Vũ Văn Hiên Thần.
Ba trăm đệ tử Phủ tông cũng quỳ xuống.
Vũ Văn Hiên Thần bình tĩnh khoát tay, ý bảo mọi người đứng dậy, lãnh đạm nói.
- Hôm nay gọi mọi người đến đây, tin rằng tất cả mọi người đã hiểu là mục đích gì.
- Tiêu diệt Kiếm Tông.
Thanh âm rung trời, ngữ khí kiên định.
Phủ Tông, bài danh thứ ba trong số các hộ long thế gia.
Nếu để Vũ Văn Hiên Thần suất lĩnh đội ngũ tiêu diệt một tông môn đã xuống cấp, chẳng phải sẽ bị người ta chê cười sao?
Vũ Văn Hiên Thân mỉm cười, chỉ vê một hướng:
- Xuất phát.
Một thân ảnh như gió lướt đến.
- Báo cáo, phía trước phát hiện một sơn cốc.
Trải qua gần một tiếng tìm kiếm, rất nhanh đệ tử Phủ Tông đã tìm được sơn cốc của Kiếm Tông.
- Có không ít dấu chân lộn xộn, chắc đêm qua lưu lại.
Vũ Văn Hiên Thần mỉm cười, ánh mắt lóe lên hàn ý. Tiêu Dương, bổn công tử đã nói, không chỉ muốn ngươi chết, mà còn khiến cho Kiếm Tông bị diệt chỉ trong một ngày.
- Nhập cốc.
Vũ Văn Hiên Thần vung tay lên, ba trăm người dưới sự lãnh đạo của Nhai Phong Tôn Tọa, lập tức tiến vào trong sơn cốc.
- Chuẩn bị nghênh chiến.
- Thấy một người giết một người, gà chó cũng không để lại.
Sát khí trùng thiên.
Một gian nhà gỗ đơn sơ xuất hiện trong tâm mắt của mọi người, nhưng không xuất hiện đệ tử Kiếm Tông như đã nghĩ.
Yên tĩnh đến cực điểm.
Tả Lập Tôn Tọa phóng lên đằng trước, ánh mắt như điện đảo qua, giơ búa trong tay đánh xuống gian nhà gỗ.
Âm ầm.
Một tiếng nổ, căn nhà gỗ trực tiếp bị đánh thành hai nửa.
Bên trong không một bóng người.
- Không có ai?
Vũ Văn Hiên Thần nhướng mắt, đảo quanh bốn phương tám hướng. - Chẳng lẽ người của Kiếm Tông sớm biết có nguy hiểm nên ẩn nấp rồi.
Vũ Văn Hiên Thần cười lạnh:
- Cuộc sống như chuột chạy qua đường suốt trăm năm. Xem ra, lá gan của Kiếm Tông cũng nhỏ đi rất nhiều.
Âm
Âm.
Tả Lập Tôn Tọa dẫn đầu, rất nhanh tất cả các căn nhà gỗ đều bị bổ, cẩn thận tìm kiếm đệ tử Kiếm Tông.
- Thỏ khôn có ba hang. Bọn họ còn có người già và trẻ nhỏ, nhất định chạy trốn không thoát đâu.
Bên trong Thượng cổ hồng hoang, một đạo quang mang dựng lên.
Hồng Lăng Tôn Tọa.
Ông là người tương đối trầm ổn. La Thiên Tôn Tọa yên tâm giao cho ông ra ngoài điều tra tin tức.
- Đại ca đoán không sai, Phủ Tông quả nhiên đã đến chỗ của chúng ta.
Sắc mặt Hồng Lăng Tôn Tọa trâm xuống:
- Bây giờ đang điên cuồng tìm kiếm chúng ta ở nơi nào.
Nghe xong, gương mặt đám người Xích Kiếm Tôn Tọa cũng lộ ra sự giận dữ.
Bọn họ có thể tưởng tượng, sơn môn Kiếm Tông bị lục soát như vậy, sợ rằng sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.
- Hận không thể giết chết bọn chúng.
Lê Thiên Tôn Tọa nắm chặt nắm đấm, nói.
- Không được vọng động.
La Thiên Tôn Tọa làm sao mà không muốn ra ngoài. Nhưng tình huống hiện tại chỉ có thể ... Nhẫn.
Ra ngoài là chịu chết.
Vù vù vù.
Cơ hồ tất cả các căn nhà gỗ đều bị bổ nát, Vũ Văn Hiên Thần suất lĩnh đệ tử Phủ Tông đến một căn nhà tương đối rộng rãi.
Chủ điện Kiếm Tông.
- Bổ.
Vũ Văn Hiên Thần ra lệnh.
Âm ầm.
Chủ điện to như vậy trực tiếp bị bổ thành hai nửa.
Bảy bức họa bên trong chủ điện đã được mang đi, nhưng vẫn còn lưu lại không ít bài vị tổ tông ở chánh điện.
Vù.
Mặt Vũ Văn Hiên Thần không chút thay đổi, huy động búa lớn, trực tiếp đập vỡ hết toàn bộ bài vị.
Xoay người, hạ lệnh.
- Thiêu rụi toàn bộ nơi này.