Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 845 - Chương 850: Lão Tặc Phủ Tông

Chương 850: Lão tặc Phủ Tông Chương 850: Lão tặc Phủ TôngChương 850: Lão tặc Phủ Tông

Ánh mắt Vũ Văn Hiên Thần mang theo sự phẫn nộ không cam lòng. Cho dù ngọn lửa đã bốc lên trước mắt, nhưng đối với y, Kiếm Tông chưa bị diệt hoàn toàn, chứng tỏ y đã thất bại.

Sát khí tràn ngập, chỉ có thể đập phá nhà cửa để hả giận.

Sau khi đập xong, bắt đầu phóng hỏa đốt nhà.

Trong đêm đen, ngọn lửa xông thẳng trời cao, chiếu vào khuôn mặt lạnh lùng của Vũ Văn Hiên Thần.

- Bổn công tử không tin, Kiếm tông có thể thần không biết quỷ không hay mà biến mất như vậy.

Vũ Văn Hiên Thần nói:

- Bọn họ nhất định là còn ở gần đây. Phải lục soát cho kỹ.

Vù vù vù.

- Hãy ra mà xem, bài vị tổ tiên Kiếm Tông các người đã bị bổn công tử thiêu cháy. Haha, con rùa rụt đầu Kiếm Tông, có ngon thì ló đầu ra đây, mạo hiểm nói một chữ "không" với bổn công tử?

Thanh âm vang vọng bát phương.

- Con rùa rụt đầu kia, thời gian trôi qua trăm năm, đệ nhất hộ long thế gia các người đã biến thành một con rùa rút đầu sao? Haha.

Vũ Văn Hiên Thần cho rằng Kiếm Tông nhất định sẽ có người nghe thấy thanh âm của y. Y đang muốn khích tướng Kiếm Tông, nhưng cũng muốn xả nỗi hận trong lòng.

Đột nhiên, Vũ Văn Hiên Thần nhảy lên, thanh âm vang vọng cả khu rừng.

Khoảnh khắc nổ tung.

Thân ảnh đệ tử Phủ Tông phân tán bốn phương tám hướng, tìm kiếm dấu vết Kiếm Tông.

Bên trong không gian Thượng cổ hồng hoang, thanh âm này đúng là rất vang vọng.

Nghe vô cùng chói tai.

- Con rùa rụt đầu Kiếm Tông.

Tư thái ngang ngược, ngạo nghễ giữa bầu trời đêm.

Nắm chặt nắm đấm, phát ra tiếng răng rắc.

Thanh âm cuồng tiếu vang vọng:

Cố nén hận ý trong lòng.

Trong phút chốc, sắc mặt đệ tử Kiếm Tông liền thay đổi.

Lửa giận ngập trời.

- Chết cũng phải tìm một cái đệm lưng.

Mái tóc Xích Kiếm Tôn Tọa phồng lên.

- Đứng lại hết cho ta. Bình tĩnh.

Giết chết.

- Nhẫn.

Nghiến răng nghiến lợi, mọi người mở to mắt đến đỏ bừng, hận không thể ra ngoài hung hăng đập cho địch nhân một trận.

La Thiên Tôn Tọa trịnh trọng nói:

- Các huynh đệ.

Chữ "nhẫn" khắc sâu vào xương cốt của mọi người, mãi mãi không thể tiêu tan.

- Ta muốn giết chết đám tạp chủng đó.

Lúc này, lửa giận của La Thiên Tôn Tọa cũng không hề thua kém mọi người. Nhưng hiện tại ông đang là người đứng đầu Kiếm Tông, không thể xúc động giống như mọi người được. Địch nhân là có chuẩn bị mà đến. Nghe giọng, La Thiên Tôn Tọa càng thêm rõ ràng thân phận của kẻ địch, chính là gã công tử đêm qua của Phủ Tông, thực lực không phải Kiếm tông có thể địch nổi.

- Nhẫn.

- Nhẫn.

- Ra ngoài liêu mạng với bọn chúng.

Không thể kiểm soát.

Đệ tử Kiếm Tông gầm lên, cố gắng áp chế sát khí ngập trời trong lòng.

- Giết hết.

- Đừng quên, trên vai chúng ta đang gánh vác hy vọng phục tông. Tuyệt đối không thể vì nóng giận nhất thời mà phạm sai lầm. Không sai, đêm nay, đối phương đã sỉ nhục tôn nghiêm của chúng ta. Nhưng cho dù là vậy, chúng ta cũng phải cắn răng nuốt vào trong bụng.

Ánh mắt La Thiên Tôn Tọa đỏ lên:

- Ta thề, địch nhân tổn hại tôn nghiêm của chúng ta, trong tương lai, chúng ta sẽ trả lại gấp trăm lần.

Tất cả đệ tử Kiếm Tông đều la to, nắm chặt nắm đấm. Mặc kệ bên ngoài nói những lời nói không lọt tai đến cỡ nào, bọn họ vẫn không di chuyển nửa bước.

Bịch.

Xích Kiếm Tôn Tọa khoanh chân ngồi xuống, phong bế thính giác của mình.

Không nghe thì sẽ tính.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, không ít đệ tử Kiếm Tông đều làm theo.

Đương nhiên cũng có một số người ghi tạc từng câu từng chữ bên ngoài. Bọn họ sẽ khiến cho đối phương trả gấp trăm lần.

- Phản Vũ tiền kỳ! Đã đột phá đến Phản Vũ tiền kỳ rồi.

Tiêu Dương vận khí cảm nhận một lúc, ánh mắt tròn xoe, thừ người ra.

- Thực lực của mình?

Tiêu Dương mở to hai mắt. Nếu như ví kinh mạch lúc trước của hắn giống như mạng nhện thì bây giờ chính là dây thép, cứng rắn vô cùng, cả người giống như thoát thai hoán cốt. Hơn nữa quá trình còn đang duy trì liên tục.

- Cơ thể của mình giống như được gột rửa vô số lần. Kinh mạch...

Tiêu Dương chấn động, bắt đầu cảm giác được sự khác biệt trong cơ thể.

xxk*k** Ánh trăng rơi vào tảng đá bên dưới. Lúc này, cả tảng đá cũng bị bao phủ bởi quang mang màu vàng, xông thẳng trời cao. Cũng may thân hình chim Cù Như khổng lồ, khi giang rộng hai cánh cũng có thể che giấu được kim quang, không phát ra ngoài.

Bên dưới tảng đá, thân thức Tiêu Dương dần dần khôi phục lại.

- Nơi này là nơi nào?

Hé mở hai mắt, trước mắt là một vâng sáng màu vàng.

Sau đó, trong đầu Tiêu Dương bắt đầu nhớ lại từng chuyện.

- Mình còn chưa chết sao?

Lúc này, Tiêu Dương có cảm giác mình như được sinh ra, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào tảng đá lạnh như băng, cảm nhận được sự kỳ dị.

- Chuyện gì xảy ra?

Ánh mắt Vũ Văn Hiên Thần lạnh như băng, chắp tay mà đứng, tư thái kiêu ngạo.

Từng đạo thân ảnh tuân lệnh lao đi.

Vũ Văn Hiên Thần chỉ về phía trước, hướng mà đêm hôm trước đã có người độ kiếp.

- Đẩy phạm vi hơn một ngàn thước.

Đệ tử Phủ Tông quay lại báo cáo, cũng không phát hiện hành tung của Kiếm Tông.

Sau một lúc quát to, cũng không có bất cứ động tĩnh gì.

Tiêu Dương trợn mắt. Hơn nữa, hắn có thể cảm nhận được trong cơ thể mình vẫn còn đang đột phá, còn chưa dừng lại.

Đầu óc bắt đầu chuyển động.

Có một loại tình huống đã xuất hiện.

Đối với Tiêu Dương lúc này, duy nhất chỉ có thể là...

- Thần binh thông linh nhận chủ?

Ánh mắt Tiêu Dương hiện lên sự phấn chấn. Ngoại trừ Kim kiếm tạm thời đang ở Thượng cổ hồng hoang, ba thần binh thông linh còn lại đều là thần binh nằm trong top đầu. Để chúng có thể nhận chủ lại càng thêm khó khăn. Không nghĩ đến, trong tình huống cửu tử nhất sinh, lại có thần binh thông linh nhận chủ.

- Trời không diệt Tiêu Dương ta sao?

Sư tôn của Tiêu Dương, Thanh Liên Tôn Tọa đã từng được sáu kiện thần binh thông linh nhận chủ. Tiêu Dương nhận được truyền thừa cách một thế hệ, trong đầu cũng có lưu lại tư liệu từng loại thần binh thông linh.

Thần binh thông linh thứ nhất nhận chủ, có tác dụng cải tạo cơ thể, đoạt thiên tạo hóa. Cụ thể là phải xem tư chất của người đó có hợp với thân binh hay không.

Nếu có thần binh thông linh thứ hai nhận chủ, đối với miêu tả cơ thể ngược lại không nói nhiều. Bởi vì cơ thể đã được cải tạo. Kế tiếp nữa, nếu như có thần binh thông linh nhận chủ, thần binh thông linh sẽ mang đến cho người đó một võ học tuyệt thế, đối ứng với mỗi loại thần binh. Cơ duyên có thể nói là nghịch thiên.

- Nếu có thể đột phá đến Tâm Lôi kiếp, mình có thể bù đắp được sự chênh lệch rồi.

Tiêu Dương không ức chế được sự vui mừng. Dùng Hóa Tượng hơn bốn trăm biến của hắn đối phó với cường giả Tâm Lôi tam kiếp, hắn sẽ dựa vào Hám Đạo Thuật nghịch thiên.

Nếu thực lực đối phương không sai biệt với hắn, khi sử dụng thủ đoạn này, hiệu quả lại càng thêm kinh khủng.

Thái tử Dịch Hàn, Vũ Văn Hiên Thần.

Những thiên tài này đều có danh sư cấp tiên nhân chỉ điểm từ nhỏ, cộng thêm tư chất của bản thân mới có thể đạt đến hoàn cảnh như vậy.

Còn Tiêu Dương, một khắc hắn có được kiếm tiên bí điển, đều một mình khổ tu. Có thể đạt đến trình độ này không cũng phải dễ dàng gì.

Sau khi lột xác xong, thực lực của Tiêu Dương có thể nói là ngang bằng với những thiên tài đó. Không cần dựa vào Hám Đạo Thuật nữa.

Thậm chí còn muốn siêu việt hơn.

Phải biết rằng, Tiêu Dương Hóa Tượng bốn trăm biến, nhưng nói về sức mạnh, chính là ngang bằng với Phản Vũ hậu kỳ. Thực lực của hắn không thể dựa vào cảnh giới ngang bằng mà cân nhắc.

Đây chính là chỗ ưu việt của Thanh Liên nhất mạch.

Nếu không, năm đó Thái Bạch kiếm tiên làm sao có thể trấn áp được mười tám hộ long thế gia.

- Thì ra là Kim Thương nhận chủ.

Tiêu Dương rốt cuộc chú ý đến Kim Thương đang xoay tròn trong đầu, trong lòng phấn chấn hơn nữa.

Kiếm, nhẹ nhàng say mê.

Thương, khí phách.

Trong quá trình thân binh nhận chủ, một khẩu quyết thương pháp cao thâm dũng mãnh tiến vào trong đầu Tiêu Dương, nhanh chóng tiêu hóa.

Tiêu Dương thu hồi tâm tình kích động, lắng lặng cảm ngộ.

Ước chừng qua một nén nhang.

Màn đêm lạnh như băng, kim quang phát ra từ chỗ tảng đá càng lúc càng nhiều.

Vù.

Đột nhiên, ba con thú đồng thời thụt lùi vê sau hơn mười bước.

Một khắc này.

Kim quang bắn ra, xông thẳng trời cao.

Âm.

Tảng đá cao hai thước ầm ầm nổ mạnh giữa không trung, đá vụn bay tán loạn.

Một thân ảnh sừng sững đứng giữa thiên địa, cầm trong tay Kim Thương, vết máu trên người đã khô, khí †ức mênh mông tràn ngập thiên địa.

Kim Thương xẹt qua một đạo hình vòng cung giữa đêm đen.

- Đây chính là lúc đòi nợ.

Tiêu Dương thu hồi Kim Thương trong tay, Thiên Hoàng Kiếm bay lên, rơi xuống dưới chân Tiêu Dương.

Chân đạp Thiên Hoàng Kiếm, thân ảnh Tiêu Dương bay thẳng lên vách núi. Đồng thời rống lên vài tiếng.

Vù vù.

Trên lưng chim Cù Như cõng theo thỏ Tử Tinh và hổ Ban Lan nhanh chóng theo sát Tiêu Dương.

- Huynh đệ, chúng ta một lần sóng vai tác chiến với nhau.

Tiêu Dương quay đầu lại nhìn tam thú, khóe miệng thản nhiên cười, ngay lập tức xông lên vách núi, ngự kiếm bay đi.

- Báo cáo công tử, không có bất cứ thu hoạch gì.

Ngọn lửa bay đến tận trời. Ngọn lửa này cơ hồ đã thiêu Kiếm Tông không còn một mảnh.

Sắc mặt Vũ Văn Hiên Thần âm trâm nghe đám đệ tử Phủ Tông báo cáo lại, thân sắc ẩn chứa sự không cam lòng, nắm chặt nắm tay:

- Chẳng lẽ Kiếm Tông đã thật sự bỏ trốn hết toàn bộ?

Y không cam lòng. Y hận không thể khiến cho đám người Kiếm Tông phải quỳ trước mặt mình cầu xin tha thứ.

Về phần Bạch Phát Ma Tôn bị nhốt, đệ tử Phủ tông cũng không phát hiện được. Điều này cũng nằm trong dự liệu của Vũ Văn Hiên Thần. Tam Xích Thần Minh Điện giam giữ người, sao có thể để cho người ta dễ dàng phát hiện được.

Với thực lực của Vũ Văn Hiên Thần, y cũng không dám mạo phạm Bạch Phát Ma Tôn. Cho dù hiện tại ông ta đang bị giam giữ, nhưng ác danh cũng đủ khiến người ta sợ hãi.

- Đêm nay, Kiếm Tông xem như gặp may.

Ánh mắt Vũ Văn Hiên Thần lóe lên, nhìn chằm chằm sơn môn Kiếm Tông chìm trong biển lửa, dứt khoát ra lệnh:

- Lui.

- Mọi người chuẩn bị lui lại.

Tả Lập Tôn Tọa cao giọng truyên xung quanh.

Đệ tử Phủ Tông nhanh chóng tập trung lại.

Lúc này, một thanh âm như sấm sét giữa trời vang vọng thiên địa.

- Lão tặc Phủ Tông.
Bình Luận (0)
Comment