Chương 851: Quỳ mà chết!
Chương 851: Quỳ mà chết!Chương 851: Quỳ mà chết!
xi —
Tiếng sầm gầm vang như muốn nổ tan mặt đất!
Âm thanh từ trên trời rọi xuống, chấn động khắp bốn phương trong đêm tối, như tiếng sấm gầm, vang vọng bên tai mọi người.
Âm thanh cuồn cuộn không dứt, lập tức vang vọng khắp phạm vi mười mấy dặm.
Trong Thượng Cổ Hồng Hoang, La Thiên Tôn Tọa và những người khác mặt kinh hãi biến sắc.
- Là Tiêu Dương!
- Thanh Liên Tôn Tọa trở về rồi!
- Sao Tiêu Dương lại trở vê vào lúc này, không phải chứ!
Đi ra ngoài tử chiến!
Nhưng Tiêu Dương là thiên tài tuyệt đỉnh nghìn năm có một của Kiếm Tông. Dù thế nào, dù La Thiên phải liều mạng, cũng muốn cứu Tiêu Dương về.
Giờ đây, La Thiên Tôn Tọa đã hạ quyết tâm.
Sau khi Tông Môn bị thiêu và đập phá, còn có thể xây lại được.
Mặt La Thiên Tôn Tọa hơi thay đổi, mắt lóe lên một tia sáng đỏ, rồi châm chậm nhìn từng vị Tôn Tọa, nói:
- Đại ca, tôi coi Tiêu Dương như em trai ruột, tôi không thể trơ mắt nhìn cậu ấy chết.
Soạt soạt soạtI
- Tôi không ở lại!
- Phải có một người ở lại, thống lĩnh Kiếm Tông.
Tất cả mọi người đều nhìn sang La Thiên Tôn tọa.
Tiêu Dương trở về. Giờ đây biết rằng Tiêu Dương đang ở ngoài, La Thiên không thể ngồi yên được nữa.
- Lần trước khi Kiếm Tông đứng trước bờ vực sống còn, tôi không thể tham gia cùng mọi người, lần này, tôi thê chết cũng phải giết địch!
Không nhịn nhục nữal
Hồng Đào Tôn Tọa như thét lên.
Hồng Đào Tôn Tọa và những người còn lại gân như cùng bước ra, âm thanh vang lên, ánh mắt rất quả quyết.
Hồng Lăng Tôn Tọa vội nói.
Không thể nhịn nhục được nữal
Một chữ "nhịn" đã khiến kẻ địch giãm đạp nên sự tôn nghiêm của Kiếm Tông.
Đúng lúc này, cường giả các nước đứng đầu là Ba Uy cũng bước ra.
Xích Kiếm Tôn Tọa mắt đỏ sọc.
Nghe vậy, Giang Phong Tôn Tọa và Xích Kiếm Tôn Tọa cùng kinh ngạc, họ chau mày, vội nói:
- Tôi chỉ muốn... giết sạch bọn chúng! La Thiên Tôn Tọa lạnh lùng nói, rồi phất tay áo:
- Đây là mệnh lệnh!
- Đại ca...
Đêm nay, họ đã nhịn quá mức.
Vì Tử Mẫu Liên, nếu Tiêu Dương chết, họ cũng sẽ diệt vong.
La Thiên Tôn Tọa nhìn qua mọi người rồi nói:
- Tam đệ, thất đệ, hai người ở lại đây.
Họ không trách Tiêu Dương trở về lúc này, có lẽ chính vì sự trở lại của Tiêu Dương, mới khiến tất cả mọi người trong Kiếm Tông trở nên quyết tâm, thề giết địch.
- La Thiên Tôn Tọa, Tiêu Dương thiếu gia gặp nạn, chúng ta phải ra ngoài trợ giúp.
- Tôi đi
- Để tôi đi giết chúng!
- Mọi người không phải nói nhiều nữa!
Lập tức, La Thiên nhìn sang Ba Uy, trâm giọng nói:
- Mọi người chuẩn bị một lát, chúng ta sẽ xuất phát ngay lập tức!
Nếu nói về thực lực giờ đây thế lực mạnh nhất trong Kiếm Tông đương nhiên là cường giả các nước đứng đầu là Ba Uy mà Tiêu Dương dẫn về.
Cửu đại Tâm Lôi Nhất Kiếp và rất nhiều cường giả ít nhất ở cấp Hóa Tượng mấy trăm biến trở lên.
Mắt Giang Phong và Xích Mộc đỏ sọc, người run rẩy, nghiến răng không lên tiếng. Nhưng có thể nhận ra rằng, họ không cam tâm.
Lần này đi, nhất định sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, cửu tử nhất sinh.
Thà người phải chết là họI
- Đại cal
Giờ đây, nhà của hắn đã nằm trong biển lửa...
Nơi đây là nhà của hắn.
Tiêu Dương lạnh lùng lên tiếng, quay đầu nhìn Kiếm Tông Sơn Môn giờ đang trong biến lửa, sự phẫn nộ trong lòng trào lên.
- Ngươi chưa chết thì ta sao dám chết trước chứ.
Vũ Văn Hiên Thần sâm mặt, ánh mắt lấp lánh manh lùng đầy sát khí.
- Ngươi vẫn chưa chết!
Phía sau hắn, ba con Hồng Hoang Dã Thú cao hơn ba mét đang gầm rú, lao nhanh theo Tiêu Dương.
Âm thanh chấn động trời đất, vang vọng khắp nơi.
Sự hung hãn lạnh lùng khiến người ta phải run rẩy.
VùiI
Tiêu Dương cưỡi kiếm đứng sừng sững trong không trung, ánh mắt lạnh như đao đang nhìn đám người Phủ Tông. Cuối cùng hắn nhìn vào Vũ Văn Hiên Thần. Vũ Văn Hiên Thần kinh ngạc.
- Là ngươi?
Y có nằm mơ cũng không tưởng tượng nổi, thằng nhãi Kiếm Tông đêm qua vừa bị y truy sát không còn đường chạy, mà đêm nay lại dám xuất hiện trước mắt y với thái độ như vậy.
Y càng không ngờ rằng, đối phương không những không chết, mà giờ đây khí tức của hắn còn mạnh mẽ hơn gấp bội, thần sắc sáng láng, không hề có dấu vết trọng thương.
Grào!
Những vết máu trên chiếc áo trắng đã khô, trông rất thê lương. Gương mặt cương nghị lạnh lùng, hai mắt như kiếm, ánh mắt lạnh lùng toát ra. Sát khí như kiếm, phá đến tận trời.
Một người đạp trên Thiên Hoàng Thần Kiếm đang bay nhanh tới.
Giờ đây, bên ngoài Kiếm Tôn Sơn Môn đang cháy bùng bùng, ở một nơi xa, một đường sáng màu bạc như sao chổi xet tới.
La Thiên Tôn Tọa xua tay.
Hai người cùng cất lời.
Điều khiến Tiêu Dương cảm thấy may mắn là, giờ hắn chưa phát hiện ra bất kỳ một thi thể nào của đệ tử Kiếm Tông. Điều này cho thấy trước khi Vũ Văn Hiên Thần đến, Kiếm Tông đã rời đi rồi. Tiêu Dương hơi yên tâm hơn. Trước đó khi nhìn thấy màn lửa này ở phía xa, Tiêu Dương cảm thấy rất sợ hãi.
Hắn sợ nhìn thấy cảnh tượng khắp nơi là thi thể của huynh đệ tỷ muội...
- Phủ Tông!
Tiếng của Tiêu Dương lạnh như băng, lòng đầy phân nộ, châm chậm nhìn qua mỗi người của Phủ Tông trước mặt, như muốn nhìn thấu tâm can họ.
- Dùng mạng sống của các ngươi, để bồi thường cho tất cả việc này!
Sát khí ngút trời!
Grào
Ba con thú phía sau Tiêu Dương cũng gào rú.
Ngay lập tức, khiến không ít đệ tử Phủ Tông mặt biến sắc, ánh mắt họ nhìn Tiêu Dương, một nỗi sợ không tên trào lên.
- Hừ, tên bại tướng mà còn dám mạnh mồm ư.
Vũ Văn Hiên Thần cố gắng gạt bỏ nỗi bất an đang trỗi dậy trong lòng, lạnh lùng nhìn Tiêu Dương rồi cười nói:
- Bổn công tử có thể giết ngươi một lần, thì cũng có thể giết thêm lân nữa! Ta muốn xem xem, có phải ngươi có chín mạng hay không!
Cơ thể Tiêu Dương lơ lửng trong không trung, nhìn xuống Vũ Văn Hiên Thần. Nghe vậy, Tiêu Dương nhoẻn miệng cười, ánh mắt không giấu nổi sự khinh miệt.
Ánh mắt này khiến Vũ Văn Hiên Thần phải run sợ.
Không biết tại sao, đối mặt với tên bại tướng dưới tay mình đêm qua, nói cho đúng hơn nữa là, là một người chẳng đủ tư cách trở thành đối thủ của mình, giờ đây bỗng nhiên y có cảm giác run sợ. Ánh mắt của đối phương có nghĩa gì? Khinh miệt? Hắn dám khinh miệt bổn công tử! Vũ Văn Hiên Thần nắm chặt tay, hét lớn:
- Giết hắn!
Vừa dứt lời, người lao ra đầu tiên là Nhai Phong Tôn Tọa.
Tâm Lôi Nhất Kiếp.
VùiI
Một chiếc rìu khổng lồ màu bạc rạch qua nền trời, xẹt một đường cong lóa mắt, chặt thẳng vào đầu Tiêu Dương.
Một chiêu mà mang theo ít nhất mười sự biến hóa, phong tỏa tất cả đường lùi của Tiêu Dương.
Chiếc rìu khổng lồ như gió, tấn công về phía Tiêu Dương.
Điện quang hỏa thạch.
Ánh mắt Tiêu Dương liếc qua, đột nhiên, Thiên Hoàng Kiếm dưới chân tỏa ra một luồng sáng chói lòa, rồi rơi vào trong tay Tiêu Dương, kiếm quang lóe lên, giống như một trận tuyết đang rơi xuống.
- Thần Kiếm như tuyết!
Kiếm hoa như những bông tuyết màu bạc rơi xuống, tuyết mùa đông rơi dày đặc, mang theo nét đẹp yêu dị.
Nhai Phong Tôn Tọa không dám coi thường cảnh đẹp trước mắt. Càng là những thứ đẹp đế, càng ngâm chứa sát khí không để chống đỡ nổi.
Còn Vũ Văn Hiên Thần Và Tả Lập Tôn Tọa bên cạnh đã biến sắc khi nhìn Tiêu Dương vung kiếm lên.
Kiếm ý chứa trong đường kiếm này, dù là họ, cũng cảm nhận được sự lạnh lùng như băng.
Thế thứ ba Phong Kiếm, Thần Kiếm Như Tuyết!
Keng! Keng! Kengl!
Từ khi chiếc rìu khổng lô chạm phải kiếm hoa, sắc mặt Nhai Phong Tôn Tọa mới biến đổi lớn.
Một áp lực như cắn xé, đang muốn đánh bật y trong chốc lát. Ánh kiếm dị thường khiến phòng ngự của y bị phá vỡ trong phút chốc.
Mỗi đường kiếm rợp trời đều mang theo sức mạnh của vạn quân.
Âm!
Chỉ mới đỡ được vào nhịp thở, chiếc rìu khổng lồ của Nhai Phong đã vỡ nát.
Vùi! VùiI
Soạt!
Sau một tiếng kêu thảm thiết, một đường sáng lóe lên trong đêm khuya, cánh tay phải của Nhai Phong Tôn Tọa bị một đường kiếm chặt đứt. Cùng lúc đó, khắp nơi trên cơ thể cũng bị thương, máu ứa ra.
- Quỳ xuống!
Tiêu Dương hạ kiếm xuống, âm thanh mang theo sự lạnh lùng và uy nghiêm!
Âm!
Cơ thể Nhai Phong Tôn Tọa bị trấn áp đến nỗi hai đầu gối quỳ hẳn về phía biển lửa. Giờ đây, y như một tên tội nhân thiên cổ đang quỳ xuống sám hối về những tội ác của mình.
Quỳ xuống như vậy gần như khiến xương đầu gối của Nhai Phong Tôn Tọa gần như vỡ nát. Nhưng y không dám gục xuống, bởi lẽ mũi kiếm của Tiêu Dương đã chỉ vào yết hầu của y.
- Dừng tay!
Vũ Văn Hiên Thần gầm lên, ánh mắt nhìn tiêu Dương không thể tin nổi.
Y không thể tin được, chỉ trong vòng hai mươi tư tiếng đồng hồ, Tiêu Dương đã hoàn toàn lột xác.
Cường giả Tâm Lôi Nhất Kiếp, vậy mà không đỡ nổi một chiêu.
Gió lạnh thổi qua. Cơ thể của Tiêu Dương đứng thẳng, tay phải cầm kiếm, cách yết hầu Nhai Phong Tôn Tọa chưa đầy 1cm. Lưỡi kiếm lạnh thấu xương khiến Nhai Phong Tôn Tọa phải cố chịu sự đau đớn, cơ thể y run rẩy.
Nhai Phong Tôn Tọa quỳ về phía biển lửa. Tiêu Dương đứng quay lưng lại đó, ánh mắt vẫn sắc bén như dao, nhìn về phía Vũ Văn Hiên Thần, hắn nói rành rọt từng chữ một:
- Đêm nay, tất cả người của Phủ Tông, đều phải quỳ mà chết! Để xin lỗi Kiếm Tông taI
Quỳ mà chết!
Vừa dứt lời, Tiêu Dương giơ mạnh tay, một đường kiếm xẹt qua.
Một tiếng hự vang lên, máu phun ra, rơi về phía biển lửa.
Nhai Phong Tôn Tọa đã chết!
Vừa rồi Tiêu Dương dừng tay trong phút chốc, không phải vì Vũ Văn Hiên Thần hét lớn, mà vì... hắn muốn nói cho Vũ Văn Hiên Thần, đêm nay, y sẽ phải chết thế nào.
Dường như một ngọn lửa địa ngục đang bùng cháy, sát khí khắp người Tiêu Dương trỗi dậy, Thiên Hoàng Kiếm nhuốm máu, càng trở nên chói lòa hơn.
Đồng tử Vũ Văn Hiên Thần co rụt lại. Ánh sáng bạc lóe lên trong tay, y nắm chiếc rìu khổng lồ trong tay. Cảm nhận được sự lạnh lùng nặng nề của vũ khí, sự khiếp sợ vô hình trong lòng Vũ Văn Hiên Thần mới tan biến. Gương mặt y lại đầy tự tin.
Đêm nay, bổn công tử mới là chúa tết
Âm!
Thi thể Nhai Phong Tôn Tọa rơi gục xuống, mắt mở to, trong mắt vẫn ánh lên ánh lửa.
- Cửu đệ, chúng ta đến giúp đệ!
Phía đằng xa, một âm thanh vang vọng phá không lan tới.
Vùi! Vùi! Vùi
Đứng đầu là La Thiên Tôn Tọa, dẫn theo Hồng Đào, Lê Thiên, Hồng Lăng và những cường giả các nước. Mấy chục thân hình vượt qua biển lửa, dừng lại bên cạnh Tiêu Dương.
Nếu tính cả La Thiên, có khoảng mười vị cường giả Lôi Tâm.
Đây là chiến lực mạnh nhất của mạch Kiếm Tông.
Bỏ mặc mọi thứ, lao tới đây.
Đêm nay, chỉ quyết tử chiến với Phủ Tông!
Nhìn về phía chủ điện Kiếm Tông đang cháy rừng rực, ánh mắt La Thiên Tôn Tọa trở nên sắc bén, mái tóc đỏ bay lồng lộng.
Giết! Giờ đây, trong lòng chỉ còn lại một chữ duy nhất. †r