Chương 852: Lấy mày để tế tông!
Chương 852: Lấy mày để tế tông!Chương 852: Lấy mày để tế tông!
Ngước mắt nhìn những gương mặt thân quen, lòng Tiêu Dương ngập tràn sự ấm áp.
Nguyên nhân La Thiên dẫn mọi người xuất hiện vào lúc này, Tiêu Dương biết rất rõ. Sơn Môn Kiếm Tông bị đốt, bị người khác chà đạp lên tôn nghiêm, La Thiên Tôn Tọa phải nhịn nhục vì đại cục. Nhưng giờ, vì hắn xuất hiện, nên ông phải mạo hiểm dẫn mọi người ra. Từ ánh mắt của La Thiên, có thể cảm nhận được sự quyết đoán.
La Thiên Tôn Tọa và những người khác không biết rằng Tiêu Dương đã đột phá.
"Đêm nay không giống với trước đó, chúng ta giết địch, nhưng không cần phải liều mạng."
Tiêu Dương thâm nghĩ, ánh mắt đầy sự tự tin.
Người của Kiếm Tông mạo hiểm lao ra đây để cứu hắn, hắn càng phải bảo toàn tính mạng cho họ.
- Đại ca, mọi người không cần phải ra tay.
Tiêu Dương chầm chậm giơ mũi kiếm lên, vẻ mặt rất nghiêm nghị, điềm đạm nói:
Tay cầm Khai Thiên Phủ, Vũ Văn Hiên Thần cảm thấy tràn đầy sức mạnh.
Vùi
- Hừ, đồ ngạo mạn.
Vũ Văn Hiên Thần hét lên.
Đã là hậu họa do mình gây ra, thì hãy để hắn tự giải quyết.
Grào! Grào!
- Một mình em sẽ giải quyết Phủ Tông đêm nay.
Tỏa Lập Tôn Tọa đứng bên cạnh y lao ra trước tiên, chiếc rìu giống như đang khơi dậy dòng xoáy dưới biển sâu, sóng biển nổi lên, kéo theo con sóng cao đến mấy trượng.
Càng huống hồ, giờ Tiêu Dương cũng muốn biết, lần lột xác này, hắn... mạnh đến đâu!
Phủ Tông đánh chiếm với quy mô lớn, là vì Vũ Văn Hiên Thân dòm ngó Kim Phủ của hắn, nên gây ra họa lớn.
- Không được để sót tên nào!
Chúng đều hiểu ý chủ nhân.
Vũ Văn Hiên Thần cũng châm chậm giơ chiếc rìu khổng lồ trong tay lên. Đây là một Linh Phủ đã nhận chủ, Vũ Văn Hiên Thần cũng đặt cho nó một cái tên rất oách, Khai Thiên!
Chủ nhân đã không muốn La Thiên Tôn Tọa và những người khác ra tay, vậy thì, những tên lâu la này, sẽ do chúng giải quyết.
Cùng lúc đó, ba trăm đệ tử Phủ Tông phía sau cũng giơ rìu trong tay lên, ánh sáng bạc lóe lên trên bầu trời đêm, cơ thể lao như tên bắn về phía đám người tiêu Dương.
Ba con thú khổng lồ phía sau Tiêu Dương gầm lên, chưa đợi Tiêu Dương ra lệnh, chúng đã chủ động tấn công.
Chim Cù Như dang rộng cánh, che mất bầu trời đêm, ba chân thành một cái móng vuốt, chộp lấy đầu của hai tên đệ tử Phủ Tông. Hai người kêu lên thảm thiết, mặt xuất hiện vô số vết máu. Chiếc rìu trong tay cũng rơi xuống đất, cơ thể bị Cù Như đáp mạnh xuống nền đất, hai chân quỳ xuống. Sau đó, một chiếc móng vuốt khác của Chim Cù Như xet qua yết hầu của hai người.
Mỗi người trong Phủ Tông đều phải quỳ mà chết!
Mãnh hổ quy sơn, vô cùng dũng mãnh, gào thét lao về phía một người, chiếc đuôi quật ra, khiến người đó bị quăng lên cao, khi hai chân quỳ xuống đất, hàm răng nhọn của mãnh hổ xé bay yết hầu của đối phương.
Bụp bụp bụp!
Uy lực của Thượng Cổ Hung Thú lần đầu tiên thể hiện trong trận đấu này.
Một luồng kiếm quang xeẹt qua như điện!
Hồng Lăng Tôn Tọa rất kinh ngạc, thật khó tin.
- Đây là con thỏ nhỏ trên người Diệp Tang trước đó sao?
La Thiên Tôn Tọa và những người khác ngây người, vô cùng kinh ngạc.
Tiêu Dương cắt đứt gân chân của mười tên đệ tử Phủ Tông. Cơ thể của chúng gập về phía biển lửa rồi quỳ xuống, còn chưa kịp kêu lên hối hận đã bị một đường kiếm khác kết liễu mạng sống.
Sức chiến đấu của Con thỏ tinh càng có lực sát thương hơn.
Soạt soạt soạt.
Nước rơi đầy trời. Không ai ngờ rằng nó mang theo khả năng ăn mòn mạnh mẽ, ngay lập tức gây nên những âm thanh kêu than khủng khiếp. Cơ thể Thỏ Tử Tinh lao vào đám người, bộp bộp bộp, từng bóng người quỳ về phía biển lừa, rồi lập tức chết dưới móng vuốt của nó.
Quỳ về phía biển lửa.
- Gràol
Hung thú bên cạnh Tiêu Dương cũng quán triệt hoàn toàn mệnh lệnh của hắn.
Mặt quay về phía biển lửa, quỳ mà chất.
Tất cả mọi người giờ đều hiểu ra.
Tiêu Dương không để mọi người ra tay, không phải vì hắn muốn gồng lên, mà vì hắn có chỗ dựa thật sự.
Thực lực của Tiêu Dương tăng mạnh, thực lực của hung thú mà hắn sáng tạo nên, cũng tăng lên rất nhiều. Nếu cứ theo đà này, giết hết ba trăm đệ tử Phủ Tông chỉ còn là vấn đề thời gian.
VùiI
Giống như một ngọn sóng lớn lao tới, La Thiên Tôn Tọa lập tức tạo ra một chướng ngại vật vô hình, khiến luông tấn công này bị chặn ở ngoài.
Tả Lập Tôn Tọa dù là Lôi Tâm Ngũ Kiếp, nhưng trong trận đấu đêm qua đã bị thương dưới quyền của La Thiên Tôn Tọa, đến giờ vẫn chưa hồi phục hẳn. Chỉ là, điều khiến y rất kinh ngạc là, tên oắt con chỉ mới Hóa Tượng hơn bốn trăm đêm qua, chỉ sau một ngày giờ đã trở nên không thể đoán định nổi.
Giờ mặc dù sức tấn công của y có mạnh, nhưng Tả Lập Tôn Tọa biết rõ rằng, mỗi chiêu thức của y dường như đều bị đối phương biết trước. Tránh được nó là điều rất dễ dàng, giống như đi dạo vậy. Ngược lại, mỗi lần Tiêu Dương xuất kiếm, kiếm ý trong đó đều khiến Tả Lập Tôn Tọa cảm thấy run sợ.
Vũ Văn Hiên Thần chau mày, nhìn chằm chằm vào trận đấu giữa Tiêu Dương và Tả Lập Tôn Tọa.
Người y chú ý là Tiêu Dương.
- Công tử hãy cẩn thận với... Mắt Tiêu Dương ánh lên sự tự tin. Ngay lập tức, hắn đâm xuyên qua Hư Phủ trong óc Tả Lập Tôn Tọa, đánh đạo lực của y tụt xuống mấy cảnh giới. Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, thanh kiếm của Tiêu Dương đập mạnh lên vai Tả Lập Tôn Tọa, khiến cơ thể y rơi nhanh xuống dưới, rầm một tiếng, hai đầu gối y quỳ xuống trước biển lửa.
Hám Đạo Thuật, thiên hạ vô địch!
Mặc dù là Tâm Lôi Ngũ Kiếp, nhưng cảm ngộ đạo lực của Tả Lập Tôn Tọa cũng chỉ nằm ở hậu kỳ Đạo Phong Mang. Cảnh giới này kém hơn Tiêu Dương hiện tại.
Tâm thần của Tả Lập Tôn Tọa biến hóa hàng nghìn hàng vạn lần trong chớp mắt, đồng tử lộ vẻ kinh hãi. Hư Phủ quay nhanh, như muốn chống lại sự tấn công của luồng sức mạnh kỳ dị đó.
Từ cổ chí kim, chưa từng xuất hiện cách tấn công đạo lực, đây là ác mộng đối với mỗi người tu hành.
Trong cuộc kịch chiến, tiếng của Tiêu Dương bỗng vang lên.
- Gì cơ?
Tả Lập Tôn Tọa lập tức giận mình, nắm chặt tay lại.
Ngay lập tức, Tả Lập Tôn Tọa cảm nhận được một luông sức mạnh kỳ dị như đang đè xuống đầu y từ trên trời. Nó giống như một mũi nhọn, xuyên qua lớp phòng ngự trên đầu y. Y không kịp vận khí chống lại, luồng sức mạnh kỳ lạ đó đã đập thẳng vào chiếc rìu trong đầu y.
Tấn công đạo lực.
Tả Lập Tôn Tọa bàng hoàng thất sắc, y chưa từng thấy cách tấn công như vậy bao giờ.
Dù là người có thuộc tính tinh thần, có sức mạnh tinh thân mạnh mẽ, cũng chỉ tấn công được biển ý thức, chứ không thể tấn công được "đạo!
Đạo là điểm nòng cốt của mỗi người tu hành.
Muốn thành tiên, phải vấn đạo.
- Đến lúc kết thúc rồi.
Y không thể tin được rằng, Tiêu Dương lột xác chỉ trong vòng một đêm.
Tiêu Dương đã có thực lực như vậy, đêm qua tại sao lại bị y truy sát không còn đường trốn?
Có một vấn đề khiến Vũ Văn Hiên Thần không hiểu.
Chỉ cần giết chết Tiêu Dương, tiêu diệt Kiếm Tông, hy sinh ba trăm đệ tử có đáng qì.
Y chẳng mấy quan tâm đến sự sống cái chết của ba trăm đệ tử Phủ Tông.
Tiếng nói im bặt.
Giữa trán Tả Lập Tôn Tọa, đã bị đâm một mũi kiếm.
Trước khi chết, Tả Lập Tôn Tọa đã nếm trải sự khủng khiếp của Hám Đạo Thuật của Tiêu Dương. Chỉ là, y chưa kịp nói ra, chưa kịp nói những điều mình biết, đã chết dưới kiếm Tiêu Dương.
Hám Đạo Thuật là đòn mạnh nhất để Tiêu Dương giết địch. Hắn đương nhiên không thể để một người sắp chết tiết lộ điều đó.
Mặc dù Tiêu Dương tự tin rằng Hám Đạo Thuật của hắn rất mạnh, nhưng vạn vật đều có quy luật tương khắc tương sinh. Nếu đối phương biết lợi khí giết địch này của hắn, có chuẩn bị từ trước, thì sẽ không đạt được hiệu quả kỳ diệu khi sử dụng nữa.
Ánh lửa ngút trời, thi thể Tả Lập Tôn Tọa quỳ cứng ngắc trên mặt đất rồi đổ xuống. Thiên Hoàng Kiếm không dính chút máu, toát ra ánh sáng chói lòa.
Áo trắng tung bay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vũ Văn Hiên Thần.
Cơ thể cao giống như một thanh kiếm ra khỏi vỏ, chiếu rọi màn đêm.
Bịch!
Vũ Văn Hiên Thần bỗng lùi ra sau một bước, nheo mắt, Khai Thiên Phủ trong tay tỏa ánh sáng lạnh lùng.
Giờ đây, trận chiến xung quanh đã đến hồi kết.
Uy lực tấn công của ba con hung thú quá khủng khiếp. Ba con thú giết ba trăm người mà không dùng đến một tuân nhang. Và ba trăm người này đều có cùng một tư thế... Quỳ về phía biển lửa. Chết không nhắm mắt.
Giờ đây con thỏ tinh vẫn đang kiểm tra hiện trường, dường như đang muốn tìm một ai đó chưa chết hẳn, để bổ sung thêm một đòn nữa
Gió lạnh quạnh hiu.
Dù Phủ Tông chỉ còn lại Vũ Văn Hiên Thần, nhưng khí thế của y vẫn không hề kém cạnh, mà càng ngày càng mạnh hơn. Tay y nắm lấy Khai Thiên Phủ, đứng thẳng lẫm liệt. Hai mắt giống như tia chớp, nhìn đám thi thể xung quanh, rồi lập tức cười lạnh nói:
- Biết bao năm rồi, không có ai dám vô lễ với Phủ Tông. Tiêu Dương, ngươi khiến bổn công tử nhớ tên người rồi đó.
Tư thái kiêu ngạo.
Ý của Vũ Văn Hiên Thần là, nếu như Tiêu Dương chết vào đêm qua, thì y chưa chắc sẽ nhớ đến một con kiến là hắn.
Ánh mắt Vũ Văn Hiên Thần lộ rõ vẻ địch ý.
- Không ngờ, Kiếm Tông còn sót lại vẫn có hậu bối đủ tư cách đánh một trận với bổn công tử. Thật không hổ từng là Hộ Long Thế Gia đệ nhất.
Vũ Văn Hiên Thần cười gian xảo:
- Đáng tiếc rằng, đêm nay, bổn công tử sẽ đích thân xóa bỏ mọi hy vọng của mày.
Tiêu Dương cầm kiếm, đứng lơ lửng trong không trung, lạnh lùng nhìn xuống Vũ Văn Hiên Thần.
Đối diện với sự ngạo mạn của Vũ Văn Hiên Thần, Tiêu Dương không đáp lại nhiều, chỉ châm chậm giơ mũi kiếm lên. Thanh kiếm sắc bén đến cực điểm giống như một hàn tinh trong đêm đen, lấp lánh ánh sáng. Gió thổi qua, thân kiếm hơi rung lên, như đang mang trên mình nó sứ mạng của cả trăm năm.
- Qua đêm nay, mạch Kiếm Tôn, chính thức khai tông!
Tiếng Tiêu Dương vang lên.
Nó giống như một tiếng sấm nổ vang trong óc đám người La Thiên.
Ngay lập tức, xúc động không gì nén nổi, họ nắm chặt tay.
Khai Tông!
Một trăm năm trước, Kiếm Tông tông môn đã diệt vong.
Cả trăm năm nay, những người còn sót lại của Kiếm Tông cố sống, lưu lạc khắp thiên hạ, chịu đủ mọi gian nan. Mặc dù giữ lại huyết mạch cuối cùng của mạch Kiếm Tôn, nhưng, thật ra Kiếm Tông đã biến mất.
Xây dựng lại Kiếm Tông, bước quan trọng đầu tiên, chính là Khai Tông! Không còn phải lén lút nữa, không còn phải ẩn nấp ở nơi thâm sơn hoang dã nữa, quang minh chính đại tuyên bố với thiên hạ rằng, Kiếm Tông đã trở lại.
Đám người La Thiên Tôn Tọa có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng nổi đời mình có thể chứng kiến được ngày này.
Giờ đây, Tiêu Dương nói tới điều này, ngày vốn rất xa vời đó, dường như đang nằm ngay trong tâm tay.
Tất cả mọi người đều nhìn Tiêu Dương, cực kỳ xúc động.
Họ tin rằng, Tiêu Dương nói được, là sẽ làm được.
- Khai Tông?
Vũ Văn Hiên Thần ngạc nhiên. Một lát sau, y cười như điên dại, cười đến nỗi chảy cả nước mắt, ánh mắt liếc qua, cười ha ha nói:
- Dựa vào chút thực lực này cũng dám khai tông ư? Mày không sợ rằng, ngày đầu tiên khai tông, tông môn sẽ bị diệt một lần nữa? Ha hai
Tiêu Dương bình tĩnh nhìn Vũ Văn Hiên Thân đang ưỡn ẹo như một thằng hề, thanh thân kiếm trong tay khẽ phát ra tiếng ngâm khẽ.
- Trước khi khai tông, lấy mày để tế tông!