Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 854 - Chương 859: Kinh Tiên!

Chương 859: Kinh tiên! Chương 859: Kinh tiên!Chương 859: Kinh tiên!

Chọn Tông Chủi

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, dù trước đó cũng đã dự liệu được lời mà Nghễ Trần Tôn Tọa muốn nói.

- Tôi tin rằng mọi người đều đã suy nghĩ cẩn thận về vấn đề này.

Nghễ Trần Tôn Tọa trầm giọng nói:

- Muốn xây dựng lại Kiếm Tông, nhất định phải có một lá cờ, một trung tâm một linh hồn tinh thần để dẫn dắt Kiếm Tông chúng ta từng bước đi tới huy hoàng. Vì vậy, bản tôn cảm thấy, chọn Tông Chủ là việc quan trọng trước mắt.

Mọi người đều gật đầu.

- Chư vị đều là các Tôn Tọa đức cao vọng trọng trong Kiếm Tông. Bây giờ, xin mời mọi người hãy nói ra ý kiến của mình, nên lập ai làm Tông Chủ.

Nghễ Trần Tôn Tọa giơ tay.

Đúng lúc này, Tiêu Dương ngồi đối diện với La Thiên nhảy dựng dậy, kinh ngạc nhìn những Tôn Tọa khác. Một lát sau, hắn vội xua tay lắc đầu:

Nói thật ra, Tiêu Dương chưa có chuẩn bị tâm lý gì đối với vị trí này.

- Tiêu Dương!

Tiêu Dương nhìn sang La Thiên, thấy ông đang như cười như không nhìn mình, Tiêu Dương lập tức bèn hiểu ra. Hèn gì tất cả mọi người đều đồng ý vô điều kiện đối với những đề nghị của hắn hôm nay. Chắc chắn họ đã ngầm chọn hắn làm Tông Chủ Kiếm Tông rồi.

- Nói đi.

- Tiêu Dương.

Các Tôn tọa nhìn nhau, đột nhiên rồi cùng đứng dậy, nói đều nhau:

Hắn sẽ không ở lại Kiếm Tông mãi, còn rất nhiều việc cần hắn giải quyết. Đương nhiên, nếu Kiếm Tông cần Tiêu Dương làm việc gì, Tiêu Dương sẽ tìm mọi cách để hoàn thành. Nhưng, điều này không có nghĩa là hắn nhắm vào vị trí Tông Chủ.

Nghễ Trần Tôn Tọa nói.

- Chúng tôi đã chọn được một người làm Tông Chủ Kiếm Tông.

- Không được không được, Tiêu Dương còn ít tuổi, chưa đủ kinh nghiệm, không thể đảm nhận được vị trí Tông Chủ Klếm Tông.

- Có câu,nghèo thì chỉ cần lo cho mình, giàu thì phải lo cho thiên hạ". Cậu sinh ra đã có tướng làm đế vương thiên hạ, đừng tự làm uổng phí. Về vị trí Tông Chủ của Kiếm Tông, La Thiên cũng đã từng tuyên bố rồi, sẽ do lớp thanh niên các cậu đảm nhận. Những lão tiền bối như chúng tôi sẽ phụ trách hỗ trợ cho các cậu.

Mọi người cùng lên tiếng.

- Trong số thanh niên Kiếm Tông, nói về thực lực thì Tiêu Dương cậu là người đứng đầu! Nói về phẩm cách, tôi tin rằng, các vị Tôn Tọa ở đây đều đã thấu rõ, cậu đã cống hiến nhiều thế nào cho Kiếm Tông. Nếu nói về uy vọng... Tiêu Dương đã quả quyết lắc đầu ngăn lời mọi người lại.

Nghễ Trần Tôn Tọa nhìn sang Tiêu Dương, mặt nở nụ cười:

Trụ sở Kiếm Tông giờ đây đang ở vào trạng thái kiến tạo lại. Tất cả mọi đệ tử Kiếm Tông phân tán ở khắp nơi, chăm chỉ đắp gỗ xây lại nhà.

Mọi người vội đi theo sau.

- Tôi gọi mọi người tới đây, là có một việc muốn nghe ý kiến của mọi người.

- Mọi người hãy đi ra ngoài cùng tôi.

- Tiêu Dương!

Nghễ Trần Tôn Tọa cười đứng dậy:

- Thanh Liên Tôn Tọal

- Nên là Tiêu Dương!

Đại sư huynh Ninh Cốc nhanh chóng bước lên, ánh mắt sáng trong, dõng dạc nói.

Nghễ Trần Tôn Tọa đi đầu rời khỏi phòng họp được dựng tạm.

Nghễ Trần Tôn Tọa nói dõng dạc:

- Kiếm Tông muốn chọn ra một vị Tông Chủ trong số những thanh niên của Kiếm Tông, để dẫn dắt Kiếm Tông đi tới huy hoàng. Mọi người cảm thấy ai nên đảm nhận vị trí này?

Tất cả mọi người yên lặng một lát.

Giờ đây, Tiêu Dương cũng đành phải đi theo ra ngoài.

Những đệ tử Kiếm Tông ở trụ sở có khoảng chưa quá 2000 người, họ tập trung trên một mảng đất trống.

Nghễ Trần Tôn Tọa ra lệnh.

- Tất cả mọi người tập trung lại.

- Tiêu Dương!

- Tiêu Dương!

- Tiêu Dương!

Âm thanh chấn động, kéo dài không ngớt...

kYNN —

Hoàng hôn, trước hồ nước.

Tiêu Dương, Nghễ Trần Tôn Tọa, La Thiên và những người khác đứng đối diện với hồ nước.

Yên lặng một hồi lâu, Nghễ Trần Tôn Tọa hơi thở dài, nghiêng mặt nói:

- Tiêu Dương, tôi biết cậu là một người không hám muốn quyền lợi, tôi cũng hiểu được nỗi lo lắng của cậu. Nhưng, vị trí này bắt buộc phải có người đứng ra gánh vác. Nếu người đó không phải là cậu thì mọi người còn không phục hơn. Hôm nay cậu cũng thấy rồi đấy, trong số đàn lớp thanh niên, người có thể khiến tất cả đệ tử nể phục chỉ có mình cậu.

Não Tiêu Dương bỗng ong lên một tiếng, hắn ngẩng đầu nhìn xung quanh:

Tiếng của Bạch Phát Ma Tôn!

Bỗng nhiên, một âm thanh lạnh lùng tức giận vang vọng trong đầu Tiêu Dương. - Đồ nhu nhượcIII

Tiêu Dương có thể tưởng tượng ra sự lớn mạnh của kẻ địch. Mười tám Hộ Long Thế Gia, không biết có bao nhiêu nhà là kẻ thù sống chết của Kiếm Tông. Có thể là một nửa, có thể là 2/3, thậm chí còn nhiều hơn nữal

Cùng là việc phục hưng lại Kiếm tông, một đệ tử Kiếm Tông bình thường và Tông Chủ Kiếm Tông có gánh nặng tâm lý hoàn toàn khác nhau.

Tiêu Dương sợ rằng mình không đảm nhận được trọng trách này.

Nếu để Tiêu Dương chọn, hắn thà làm một tướng quân lâm trậm, chứ không làm một đế vương ngồi ở ngai vàng. Bởi lẽ mỗi một lựa chọn của đế vương, đều có thể khiến cả quốc gia tan nát.

Nước hồ rung nhẹ.

Tiêu Dương bình lặng nhìn vê phía trước, yên tĩnh suy nghĩ, rồi châm chậm nói:

- Tôi cần một chút thời gian, sáng mai tôi sẽ trả lời cho mọi người.

Nghễ Trần Tôn Tọa và La Thiên nhìn nhau rồi gật đầu. Hai người quay đi, bảo mọi người phía sau đều rời hết đi, để Tiêu Dương yên tĩnh suy nghĩ.

Mặt hồ gợn sóng.

Nghĩ lại kiếp trước, mặc dù hắn từ nhỏ đã có trí tuệ hơn người, được mệnh danh là thân đồng, còn ngẫu nhiên có được bí điển Kiếm Tiên, học được võ học tuyệt thế, trở thành trạng nguyên văn võ. Ngoài việc cuối cùng bị đẩy vào thiên lao, cuộc đời Tiêu Dương đều rất thuận lợi, tự do tự tại. Kiếp này, bỗng một cái cùm rất nặng đang đeo lên người Tiêu Dương, thật sự khiến hắn có cảm giác không biết phải làm sao.

Xét đến cùng, hắn vẫn chỉ là một thanh niên hai mươi tuổi. Rất nhiều người đồng trang lứa thậm chí vẫn còn chơi đùa với bạn gái một cách vô tư, không biết ưu sầu trong nhân gian, còn hắn đã phải mang trên mình trọng trách khiến Kiếm Tông quật khởi.

Lòng tin của mọi người là một chuyện, nhưng trong lòng Tiêu Dương, hắn biết rằng, có lúc hắn hơi quá khích. Nếu không cẩn thận, khiến Kiếm Tông đi vào biển lửa, thì chẳng phải hắn sẽ trở thành tội nhân sao.

Khả năng càng lớn thì trách nhiệm càng nặng nề.

Tiêu Dương không phải là loại người thiếu quyết đoán, nhưng lần này, hắn đã do dự thật sự.

Tiêu Dương cười khổ đáp lại. Từ Nghễ Trần Tôn Tọa, La Thiên, đến Diệp Tang, Kim Du Uyển, Tiểu Thanh, thậm chí là cả bé gái năm tuổi mà Tiêu Dương dạy kiếm, đều đến khuyên Tiêu Dương, bảo hắn đảm nhận vị trí Tông Chủ.

- Khi nói điều này, tôi rất hâm mộ cậu đấy.

Vừa dứt lời, Nghễ Trân Tôn Tọa bật cười:

- Tiên bối!

Tiêu Dương bước sang một bên mấy bước, nhìn xung quanh nhưng không thấy ai cả. Hắn dừng bước, nghĩ lại lời vừa nấy của tiền bối, Tiêu Dương lắc đầu, trâm giọng nói:

- Tiêu Dương không phải là kẻ nhu nhược.

- Hừ! Nhiệm vụ dẫn dắt Kiếm Tông để đi tới huy hoàng cậu cũng không dám nhận, mà còn nói không phải là kẻ nhu nhược sao?

Tiếng nói rất giận dữ.

Tiêu Dương cười khổ, lắc đầu: - Tiền bối, không phải là Tiêu Dương nhu nhược, mà là, Tiêu Dương sợ không đảm nhận được...

- Ha halIl

Còn chưa đợi Tiêu Dương nói hết, Bạch Phát Ma Tôn đã cười như điên dại, mang theo cả sự khinh thường:

- Cái cới Cái cớ của kẻ nhu nhược! Lão phu hỏi cậu, cậu có phải là đệ tử Kiếm Tông không?

- Có.

Tiêu Dương không hề do dự.

- Xây dựng lại Kiếm Tông, cậu có nghĩa vụ trong đó không?

- Cói

- Trong Kiếm Tông, ngoài cậu ra, có sự lựa chọn nào tốt hơn nữa hay không? Lão phu muốn nghe sự thật!

Tiêu Dương ngớ ra, ngẩn người. Hắn thật sự không biết phải trả lời câu này ra sao nữa.

Hắn luôn nghĩ, hắn không thể đảm nhận vị trí này, nhưng lại không nghĩ rằng, nếu mình không làm, liệu còn ai làm được nữa hay không.

Không phải là Tiêu Dương kiêu ngạo, mà sự thật đúng như Nghễ Trần Tôn Tọa nói, trong Kiếm Tông, mọi người đều hy vọng Tiêu Dương đảm nhận vị trí Tông Chủ.

- Hừ! Không trả lời được?

Bạch Phát Ma Tôn cười lạnh:

- Là đệ tử của Kiếm Tông, có nghĩa vụ xây dựng lại Kiếm Tông, hơn nữa còn là sự lựa chọn tốt nhất, vậy mà chỉ vì sợ, nên từ chối vị trí Tông Chủ. Đây không phải là hành vi của kẻ nhu nhược sao?

Nhu nhược!

Trong đầu Tiêu Dương không ngừng vang lên âm thanh của Bạch Phát Ma Tôn.

- Cậu sợ rằng kẻ địch rất mạnh, sợ rằng cậu dẫn dắt sẽ khiến rất nhiêu đệ tử Kiếm Tông mất mạng. Nhưng, trên con đường báo thù, nhất định phải dính đây máu. Cậu không dẫn dắt họ, họ cũng sẽ có thể phải chết. Nếu đã vậy, tại sao cậu không giúp họ, giảm bớt sự thương vong của họ?

- Cậu không đủ tự tin sao?

Bạch Phát Ma Tôn đột nhiên cười lên:

- Người tu hành, dù trước mặt có một ngọn núi lớn, cũng phải có suy nghĩ san bằng nó! Kẻ địch lớn mạnh thế nào, thì cậu phải mạnh hơn!Giờ đây cậu đã rất mạnh mẽ, trong thế gian này không ai chặn được sức mạnh của cậu. Sức mạnh của cậu, có thể làm kinh động trời đất, kinh tiên!

Kinh tiên!

Kinh tiên!

Kinh tiên!

Những chữ này xẹt qua đầu Tiêu Dương như tia chớp. Ánh mắt Tiêu Dương đầy sự khó lựa chọn, phức tạp. Dần dần nó trở nên bình tĩnh, rõ ràng, trong suốt, thậm chí phát ra ánh sáng rực rỡi

Hai mắt như luông điện xuyên qua màn sương mù mỏng buổi hoàng hôn!

- Là do tôi đã suy nghĩ quá luẩn quẩn rồi! - Hộ Long Thế Gia rất mạnh, Tiêu Dương tôi có thể mạnh hơn họi

- Đã để lộ thực lực của mình, thì tại sao lại phải thu nó lại, tại sao không thoải mái thể hiện nó, đỉnh cao của sức mạnh... Kinh tiên!

Đột nhiên hai mắt Tiêu Dương mở lớn, miệng lầm bầm:

- Kinh tiên... Kinh tiên?

Ngay lập tức, trong đầu Tiêu Dương có một cảm giác như thông suốt trí óc, như sấm đánh bên tai, như tất cả mọi huyệt đều được mở ra, thần quang lóe lên.

Thanh hư kiếm trong não quay mạnh, rồi lại thay đổi một lân nữa!

Sức mạnh Kiếm Đạol

Nhờ vào cơ hội Kim Thương nhận chủ, sức mạnh Kiếm Đạo của Tiêu Dương đã đạt đến đỉnh cao Phong Mang hậu kỳ, nên mới đánh bại được Tả Lập Tôn Tọa một cách dễ dàng. Nhưng, giữa Đạo Phong Mang và Đạo Kinh Tiên, chướng ngại vật vô hình đó khiến Tiêu Dương không thể bước lên tiếp.

Giờ đây, bên cạnh hồ, được Bạch Phát Ma Tôn chỉ dẫn, Tiêu Dương lập tức gạt được nỗi niềm trong lòng, sức mạnh Kiếm Đạo nhanh chóng đột biến theo hướng Đạo Kinh Tiên...

Âm ầm ầm!

Bỗng nhiên nước hồ cuộn lên, phát ra những tiếng nổ.

Phong Mang đạt đến cực đại, kinh thiên động địa! Thậm chí... Kinh động thần tiên!

Cơ thể thẳng tắp đứng ngạo nghễ giữa đất trời, giống như một thanh Thần Kiếm rút ra khỏi vỏ, toát lên ánh sáng bảy sắc.

Có thể trảm thiên hạ.

Vùi

Một tiếng kiếm ngân lên, Tiêu Dương giơ kiếm lao thẳng lên trời, cơ thể nhảy cao lên, bật lên hàng vạn trượng!

Ánh kiếm lấp lánh khắp không gian.

- Chim lớn bay lên cùng gió, bay lên chín vạn dặm.

Tiêu Dương ngạo nghễ cầm kiếm, chém vào không trung.

- Tiêu Dương ta đây, trời không sợ, đất không sợ, thì sợ gì cường địchIHoàng Hà ba vạn dặm đổ ra biển lớn, Hóa Sơn cao vút chọc tận trời. Kẻ địch mạnh đến đâu, ta sẽ mạnh tới đó. Nếu kẻ địch là Tiên, ta sẽ... làm kinh động đến tiên!

Âm!

Trong đất trời phát ra ánh kiếm bảy sắc.
Bình Luận (0)
Comment