Chương 860: Hòa thượng tặng hoa
Chương 860: Hòa thượng tặng hoaChương 860: Hòa thượng tặng hoa
Đạo Kinh Tiên!
Khi sức mạnh Kiếm Đạo của Tiêu Dương bước vào cảnh giới này, ánh kiếm đâm thẳng lên trời, phát ra ánh sáng cầu vồng, đẹp mà chói mắt, chiếu khắp dãy núi cách đó mấy dặm.
Tất cả mọi người trong Kiếm Tông đều ngẩng đầu nhìn cảnh này, ánh mắt rực cháy như lửa.
- Kinh Tiêm!
Nghễ Trần Tôn Tọa nhìn về phía hồ, mặt cực kỳ vui vẻ.
- Tốt quá.
- Tiêu Dương quả đúng là yêu nghiệt. Tâm Lôi Tam Kiếp đã cảm ngộ sức mạnh Kiếm Đạo được đến cảnh giới Kinh tiên, nhất định sau này sẽ càng mạnh hơn nữa.
- Ha hai Tốt quá, tốt quái
Hít vào một hơi, Tiêu Dương bỗng cúi lưng thật sâu vê một phía:
Một âm thanh rất nhỏ lọt vào trong tai Tiêu Dương. Tai Tiêu Dương hơi động đậy, ngay lập tức, cơ thể hắn đi khỏi chỗ cũ.
Tiêu Dương đứng giữa không trung, ánh kiếm xẹt qua bầu trời từng đường một, điểm xuyết thêm cho buổi hoàng hôn đẹp đẽ. Ánh mắt sắc bén của Tiêu Dương dần được thu lại, trở nên bình ổn. Phong Mang đạt đến cực đại, phát ra khí phách kinh tiên. Điều này khiến Tiêu Dương như càng trở nên lấp lánh chói lòa hơn, đi giữa đám người, càng trở thành tiêu điểm.
Nếu không phải vì Bạch Phát Ma Tôn, có lẽ Tiêu Dương phải mất một thời gian nữa mới đột phá được đến cảnh giới này.
- Đúng là một hạt giống tốt, đúng là một hạt giống tốt.
Tiếng của Bạch Phát Ma Tôn dẫn dắt Tiêu Dương đi về phía động đá mà không kinh động đến trận pháp. Mặc dù trận pháp trước mắt đây rất cao thâm, nhưng Bạch Phát Ma Tôn đã bị nhốt ở đây đến trăm năm, lên thuộc làu trận pháp này rồi. Chỉ là gông xỉiêng trên cơ thể không thể phá vỡ mà thôi.
Vẻ mặt ông cực kỳ phấn chấn.
Khoảng một phút sau, Tiêu Dương đã ở trong nơi sâu thẳm của một khu rừng rậm rạp. Trước mắt là những lùm cây um tùm, nhưng với cảnh giới trận pháp hiện tại của Tiêu Dương, đương nhiên có thể dễ dàng nhận ra rằng, nơi đây có một trận pháp đang bao trùm.
Bạch Phát Ma Tôn nhìn về phía cửa động, lúc thì phấn chấn, lúc lại có tâm trạng rất phức tạp.
Trong một sơn động cũ nát, Bạch Phát Ma Tôn không ngừng lầm bầm:
- Đa tạ tiền bối đã chỉ dẫn.
Bạch Phát Ma Tôn dừng lại, dường như đang suy nghĩ xem nên đi về phía nào. Nhưng Tiêu Dương vẫn không ngừng bước, dịch năm bước sang bên cạnh.
Thu kiếm quang về, thanh hư kiếm trong đầu Tiêu Dương dần dừng lại, cơ thể hạ xuống bên cạnh hồ.
Bạch Phát Ma Tôn lập tức kinh ngạc. Nếu như động phải trận pháp, chưa nói đến sự nguy hiểm của nó, nếu kinh động đến người đã giam cầm Bạch Phát Ma Tôn ở nơi đây, thì đừng nói là Kiếm Tông, dù có mạnh như Thần Tiên Môn, cũng không đương đầu nổi. - Cậu hãy bước lên trước ba bước nữa rồi rẽ trái.
- Sau đó...
Một bước vượt qua.
Mặc dù ông không phải là người chuyên tu luyện trận pháp, nhưng tại nơi đây, ngày nào cũng phải tiếp xúc với trận pháp, mà lại không quen thuộc với trận pháp này hơn là một người mới tới như Tiêu Dương.
Bạch Phát Ma Tôn nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, một lát sau, ông ngẩng mặt lên trời cười lớn. Hành động này hơi kỳ quái, như điên dại vậy. Một lúc lâu sau, ánh mắt ông mới châm chậm nhìn sang phía Tiêu Dương:
Ánh mắt ông lộ vẻ kinh ngạc.
- Đến khi cậu đủ sức phá Tỏa Tiên Liên, hãy đến cứu lão phu ra.
Nhưng Bạch Phát Tôn Tọa vừa định nói ra lại ngừng.
Hắn muốn hỏi xem tại sao Bạch Phát Ma Tôn lại bị nhốt ở đây. Nhưng thậm chí hắn còn chẳng biết Bạch Phát Ma Tôn là ai, có một số việc không tiện hỏi.
Tiêu Dương muốn nói lại ngừng.
Giờ đây, Tiêu Dương mới để mắt tới hai tay Bạch Phát Ma Tôn, quả nhiên là Tỏa Tiên Liên lạnh lùng đang ở đó.
Mỗi bước của Tiêu Dương dường như đều giống y hệt cách hóa giải trận pháp mà ông nghiên cứu ra trong nhiều năm nay.
- Hãy hứa với lão phu một chuyện.
Tiêu Dương lại khom lưng chắp tay về phía Bạch Phát Ma Tôn.
Bạch Phát Ma Tôn trâm giọng nói:
Bạch Phát Ma Tôn không biết rằng, Tiêu Dương đã được trận pháp đại sư Tiểu Thất chỉ dạy, cộng thêm thiên phú hơn người, sau khi Bạch Phát Ma Tôn dẫn Tiêu Dương đi một đoạn, Tiêu Dương đã hiểu được quy tắc của trận pháp này, nên mới đi tiếp được một cách thuận lợi.
- Văn bối là Tiêu Dương, xin bái kiến tiền bối.
Tiêu Dương bước tới, khom lưng chắp tay nói:
Cảnh tượng trước mắt Tiêu Dương xẹt qua, một cửa động xuất hiện, bước vào trong, đống mạng nhện dày đặc bị một chưởng của Tiêu Dương đánh bay, cơ thể Bạch Phát Ma Tôn hiện lên trước mắt Tiêu Dương.
- Văn bối xin hứa.
Tiêu Dương gật đầu quyết đoán.
Dù thế nào, Bạch Phát Ma Tôn có ơn với hắn, nên Tiêu Dương phải báo đáp lại ơn này.
- Được, được, được lắm.
Bạch Phát Ma Tôn xúc động gật đầu, dường như đã nhìn thấy ngày mình lấy lại được tự do. Bỗng ánh mắt của ông phát ra ánh sáng đỏ như máu, hơi thở trở nên gấp gáp, nỗi hận thù bao bọc khắp không gian.
Tiêu Dương biết rằng phía sau người già tóc trắng này, nhất định có một quá khứ khó nói.
Tiêu Dương không hỏi nhiều.
- Trên người cậu có Tam Xích Lệnh đúng không. Bỗng nhiên Bạch Phát Ma Tôn bình tĩnh lại, nhìn về phía Tiêu Dương.
- Đến lúc... phải về rồi.
Hít sâu vào một hơi.
Rời khỏi sơn động, bước ra khỏi trận pháp, bên ngoài đã là trời đêm.
Trước khi Tiêu Dương rời đi, Bạch Phát Ma Tôn lại dặn thêm vài câu.
- Hãy nhớ lấy, cẩn thận với Thần Minh.
Tiêu Dương làm theo từng lời của ông.
Tiêu Dương chưa kịp hỏi, bỗng nhiên có một hàng chữ kỳ diệu chui vào đầu Tiêu Dương. Sau khi não Tiêu Dương chấn động, hắn vội thu hồi tâm trí lại, yên lặng đứng trên mặt đất.
Có liên quan tới "Xi Vưu Luyện Thể"
Mặc dù "Xi Vưu Luyện Thể" là do Bạch Phát Tôn Tọa cố tình truyên cho Tiêu Dương vào lúc đó. Nhưng sau khi qua được lôi kiếp, Tiêu Dương đã cảm nhận được sự mạnh mẽ của cách luyện thể thần bí này.
- Đây là khẩu quyết bảy tâng sau của "Xi Vưu Luyện Thể”, cậu phải nhớ lấy.
Tiếng của Bạch Phát Tôn Tọa trịnh trọng vang lên:
- "Xi Vưu Luyện Thể” tổng cộng có mười hai tâng, đêm qua khi lôi kiếp tới, cậu đã luyện một mạch đến năm tâng của nó, đó là một cơ duyên rất lớn."Xi Vưu Luyện Thể” rất cao thâm, nếu có thể tu luyện được đến cuối cùng sẽ mang lại sức mạnh không thể tưởng tượng nổi. Lão phu dùng toàn bộ cuộc đời này cũng chỉ mới luyện được đến tâng thứ chín, ba tâng còn lại có lẽ là không hy vọng được gì nữa rồi.
Tầng thứ chín đã có sức mạnh tiên nhân rất kinh khủng rồi.
- Tôi muốn cậu thề với trời rằng, trước khi được lão phu cho phép, cậu tuyệt đối không được truyền công pháp này cho người khác.
Bạch Phát Ma Tôn nghiêm nghị dặn dò.
Tiêu Dương lập tức ngớ người, Tam Xích Lệnh có liên quan đến Thần Minh Điện, nhưng người tiền bối này sao lại bảo mình phải cẩn thận với thân Minh? Điều này có liên quan tới Thân Minh Điện sao?
- Cẩn thận với Thần Minh?
- Hãy nhớ lời của lão phu, cẩn thận với Thần Minh.
Ánh mắt của Bạch Phát Ma Tôn rất phức tạp, trong lòng dường như lại có một sự kích động. Nhưng rất nhanh, ông cố nén nó lại, trịnh trọng nhìn về phía Tiêu Dương:
- Tam Xích Lệnh.
Tiêu Dương hơi ngớ ra nhưng vẫn gật đầu.
Kiếp nạn này của Kiếm Tông đã chấm dứt. Nếu hắn có thể kịp thời làm theo kế hoạch của mình, trong thời gian ngắn, đám người Thần Tiên Môn sẽ không dám đánh tới nữa. Việc khai tông của Kiếm Tông cũng không phải có thể hoàn thành hết trong một chốc một lát.
Sau khi Kiếm Tông bị đốt cháy, tất cả đều phải xây dựng lại.
Mọi thứ đều làm lại từ đầu.
Hắn ở lại đây không còn việc gì để làm nữa.
Càng huống hồ, ở chỗ đại tiểu thư, Sơn Hà Thư Họa cũng đang đợi hắn về. Còn nữa, hắn cũng đã hứa với đại tiểu thư rằng sau khi đến thủ đô sẽ giúp cô ấy một việc thân bí. - Giát Giát sẽ không gây ra chuyện gì ở thủ đô chứ?
Tiêu Dương vừa nghĩ, vừa sắp xếp lại những việc phải làm sắp tới, rồi đi vê phía Kiếm Tông.
Tại thủ đô, đèn sáng rực rỡ. Trên một con đường dài và rộng, ở nơi quẹo phía trước, một cái cổng lớn sừng sững đứng đó.
Đây là tượng trưng cho sự cao quý và thời đại công huân.
Phía sau cánh cửa là một phủ đệ có diện tích rất rộng. Đây là gia tộc có lịch sử cả trăm năm ở thủ đô, một trong ngũ đại gia tộc của Thiên Tử Các, Dịch gial
Ánh trăng hắt xuống, trong một tòa lầu của Dịch gia, một vị thiếu nữ với tấm áo mỏng đang ngồi trước cửa sổ. Gương mặt u sầu. Mặc dù bên ngoài gió lạnh thổi phần phật, nhưng cô cũng không thấy lạnh, rõ ràng rằng nội lực không hề yếu.
Đó chính là em gái của thái tử Dịch Hàn, Dịch Quân Nhi.
- Hương Hương, cô thử nói xem, sao trên đời này lại có người như vậy chứ.
Dịch Quân Nhi tức giận quay đầu lại. Giờ đây, trong phòng còn có một cô gái tóc dài ngang vai nữa, tuổi sàn sàn với Dịch Quân Nhi. Nhất định đây là bạn thân của cô. Nghe vậy, cô nàng nhoẻn miệng cười.
- Cô còn cười được à!
Dịch Quân Nhi tức giận, trừng mắt với cô gái mang tên Hương Hương.
- Đại tiểu thư của tôi ơi.
Hương Hương vui vẻ nói:
- Cô nói thử xem, những anh chàng theo đuổi cô trong thủ đô này, nếu xếp thành hàng thì dài bằng Trường Thành rồi, mà sao tôi chưa từng thấy cô sốt sắng như vậy chứ.
Dịch Quân Nhi tức giận nói:
- Cô không biết tên hòa thượng đó vô liêm sỉ đến mức nào đâu! Tôi... tôi...
Hương Hương hiếu kỳ hỏi:
- Vô liêm sỉ đến mức nào?
- Vào một buổi tối, bỗng nhiên anh ta chạy đến đây tặng tôi một bông hoa.
- Tốt thế còn gì.
- Lại còn nói tặng hoa cho mỹ nữ.
- Quá được.
Dịch Quân Nhi bỗng tức giận nói:
- Kết quả là sáng ngày hôm sau, khi tôi tỉnh dậy mới phát hiện ra mấy chậu hoa tôi trồng ở ngoài đều trụi lủi hết cả.
Hương Hương lắp bắp:
- Có lẽ, anh ta không kịp, dù thế nào, dù thế nào đó cũng là tâm ý của người ta mà.
- Không nói điều này nữa.
Dịch Quân Nhi bình tĩnh lại, nói tiếp:
- Tối ngày thứ hai, anh ta lại mang một bó hoa tới. Hương Hương vui vẻ nói:
- Biết sửa sai, nhất định anh ta sẽ không ngắt hoa của cô nữa.
Dịch Quân Nhi gật đầu.
- Thế cũng tốt rôi mà, ít nhất là chịu thay đổi vì cô.
Hương Hương cười nói.
Dịch Quân Nhi bỗng nắm chặt tay, kêu lên răng rắc, nghiến răng nói:
- Ngày hôm sau trời còn chưa kịp sáng, đã vang lên tiếng kêu thảm thiết của anh tôi..."Tên ăn cắp hoa nào dám vặt hết hoa của tôi!"
Hương Hương: ...
- Cô nói thử xem, tên hòa thượng hoa này có phải rất đáng hận không!
Dịch Quân Nhi không đợi Hương Hương trả lời, đã tiếp tục phẫn nộ nói:
- Sau đó tôi đã nói thẳng với anh ta, rằng tôi không nhận loại hoa này của anh ta, bảo anh ta bỏ cuộc đi.
- Sau đó thì sao?
Hương Hương như rất hiếu kỳ về câu chuyện.
- Anh ta đã đồng ý một nửa.
Dịch Quân Nhi trở nên chán nản:
- Không tặng hoa như vậy nữa, nhưng không bỏ cuộc.
- Vậy tiếp sau đó anh ta tặng cái gì?
Hương Hương vội hỏi.
- Hoa.
Dịch Quân Nhi nói đơn giản.
Hương Hương ngớ ra, một lát sau mới hiểu ra, cười nói:
- Nhất định là không hái hoa của người khác nữa. Thế cũng được coi là lãng tử quay đầu mà.
- Anh ta còn nói một câu, người đẹp như hoa.
- Thi vị đấy chứ.
- Đó là một bông hoa giải
Dịch Quân Nhi gào lên.
- Ít nhất thì...
Hương Hương bất lực:
- Anh ta cũng không ăn cắp hoa của người khác nữa.
- Ừm, tôi nói với anh ta rằng đừng ăn cắp hoa của người khác nữa.
Gương mặt Dịch Quân Nhi không chút cảm xúc:
- Kết quả là, bông hoa này thật sự là không phải của người.
Dịch Quân Nhi ngán ngẩm nhìn lên trời.
- Hoa cúc trắng, nhặt ở bãi tha ma. Bụp!
Hương Hương chật vật bò dậy khỏi mặt đất. Giờ đây, bên tai vang lên tiếng thở, từ xa lại gân. - Quân Nhi, Tiểu Quân Quân yêu dấu, hòa thượng đến rồi!
Dừng một lúc, âm thanh đó lại phấn chấn vang lên:
- Có hoa, có hoal