Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 880 - Chương 885: Tiêu Tiên Nhân Hiện Thân!

Chương 885: Tiêu Tiên Nhân hiện thân! Chương 885: Tiêu Tiên Nhân hiện thân!Chương 885: Tiêu Tiên Nhân hiện thân!

Thái tử Dịch Hàn là người được giới thanh niên Viêm Hoàng ngưỡng mộ. Sự tôn tại của y khiến gần như toàn bộ mọi người mới nổi đều trở nên mờ nhạt, không thể so bì. Và y cũng sở hữu sức mạnh trời cho.

Tiêu Dương, một tên bỗng ở đâu mọc ra, một thương đã đánh tan tất cả những quầng sáng trên người Dịch Hàn.

Trận chiến này khiến người ta ghi nhớ, trong số những người thanh niên, vẫn còn một người giỏi hơn Dịch Hàn.

Tên của hắn là Tiêu Dương!

Ở phủ đệ rộng lớn của Dịch gia, giờ đây không có một tiếng động. Ngay cả tiếng kim rơi cũng nghe thấy được. Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn vào một người.

Kính sợ, sùng bái, cảm phục.

Nghĩ lại tất cả mọi việc hắn làm từ lúc bước ra đến bây giờ, có thể dùng hai từ để hình dung... Mạnh mẽ!

Đối diện với Dịch gia, đối diện với một gia đình quyên quý nhất nhì ở Viêm Hoàng, vậy mà vẫn rất mạnh mẽ một đường thẳng tiến!

Ánh mắt của đám người nhìn Tiêu Dương, có sự sợ hãi, sùng bái, rực lửa, và còn có sự tiếc nuối.

Đạm Đài Diệc Dao cũng rơi vào một trạng thái kỳ lạ, không còn vẻ cao quý thường thấy nữa. Nhưng giờ đây không ai chú ý đến cô.

Trước đó nhiều người còn coi thường sự ngạo nghễ của hắn. Nhưng giờ đây chỉ có thể tin được thôi.

- Kim Thương nhận chủ, Kim Thương nhận chủ.

Đáp án trong lòng tất cả mọi người đều là phủ định.

Hắn đánh thắng y trước mặt mọi người, vậy mà thái độ của Dịch Hàn giờ đây không có một sự đau khổ nào khi bị cướp mất danh hiệu đệ nhất cường giả trong giới trẻ. Thậm chí, y còn không có chút tiếc nuối. Ánh mắt của y rực lửa, chỉ có một ý chí chiến đấu không chịu thual

Đánh đâu thắng đó.

Tiêu Dương thu Kim Thương về, hạ xuống mặt đất, bình tĩnh nhìn thái tử Dịch Hàn rồi gật đầu.

Trên thế giới này, có một quái vật như vậy đã rất hiếm rồi. Trong đầu tất cả mọi người đều hiện lên câu trước đó mà Tiêu Dương hét lên: Lùi hết, đánh lùi hết!

Trên thế gian này, còn một người thanh niên thứ hai làm được vậy hay không?

Ánh mắt Bạch Khanh Thành ngân ngấn nước, nhìn người đàn ông giống một chiến thần ở phía trước. Hắn vì cô mà lựa chọn khai chiến với Dịch gia khổng lồ!

Dịch Hàn bị đánh bại, không có nghĩa rằng mọi chuyện đã kết thúc.

Đấn tận bây giờ, tất cả kẻ địch, hắn đều đã đánh lùi cả.

Giờ đây, rất nhiều hộ vệ của Dịch gia vẫn bao vây lấy Tiêu Dương. Trong số đó không ít Thiết Y Vệ đang lao tới. Chỉ có điều, vẻ mặt của họ đều mang theo chút sợ hãi nhìn Tiêu Dương.

Thắng không kiêu, bại không nản.

Tiêu Dương sẽ trở thành mục tiêu để Dịch Hàn theo đuổi suốt đời!

Trong lòng Tiêu Dương đã chuẩn bị cho một cuộc tử chiến. Chỉ là, có một điểm khiến Tiêu Dương hơi ngờ hoặc. Sở dĩ hắn không sử dụng những biện pháp cứng rắn ngay từ đầu, hy vọng có thể tìm được "Thần Thánh Chi Tâm" để làm điều kiện đàm phán với Dịch gia là do hắn thật sự kiêng nể những cao nhân tiền bối của Dịch gia. Một Dịch gia khổng lồ như vậy, dù những cường giả nòng cốt không ở trong phủ đệ Dịch gia, nhưng nhất định có người vượt quá Tâm Lôi Ngũ Kiếp.

Nhưng, vừa rồi khi Bạch Khanh Thành lên chúc thọ, cô đứng bên cạnh bà cụ Dịch, xung quanh đó có không ít đệ tử nòng cốt của Dịch gia. Giờ đây họ thấy Tiêu Dương bước tới, lập tức không ít người đều hoảng sợ tái mặt, vội ra lệnh.

Người có thể đối phó với Tiêu Dương chỉ có thể là bề trên thôi.

Tiêu Dương không hề khách sáo, ai đến là chém người đó, chưởng phong rất mạnh. Ngoài một số Thiết Y Vệ, những hộ vệ khác đều chạm phải đòn tấn công của Tiêu Dương, hộc máu rồi ngã xuống đất.

Trong giới trẻ, không ai dám bước lên. Dịch Hàn cũng bị đánh bại, họ không dám bước lên tự làm nhục bản thân nữa.

Ánh mắt Tiêu Dương bùng lên lửa giận điên cuồng, rảo bước đi tới. Đám người lại dồn lên, chớp mắt bị Tiêu Dương đánh bay, hộc máu rồi ngã xuống đất. Máu tươi nhuộm cả nền đất.

Nhưng, Dịch Huyễn không ngờ hành động đó đã càng khiến Tiêu Dương tức giận.

Giờ đây, Dịch Huyễn liếc mắt sang một đệ tử nữ của Dịch gia. Cô gái đó hiểu ý, lập tức bước lên, tóm lấy Bạch Khanh Thành, kéo về phía đằng sau. Dịch Huyễn có mưu đồ rất sâu. Y biết mục đích Tiêu Dương đến đây. Khống chế được Bạch Khanh Thành, nhất định sẽ khiến Tiêu Dương sợ ném chuột vỡ đồ.

Tất cả mọi người đều hiểu rõ điều này.

- Chặn hắn lại!

- Mau xông lên! Tóm lấy hắn!

Đây chỉ là những lời để cho đỡ sợ mà thôi. Dựa vào những tên hộ vệ này, muốn bắt được Tiêu Dương đúng là chuyện hoang đường. Nhưng bộ áo giáp của Thiết Y Vệ quả là rất cứng. Dựa vào Thiết Y Vệ, đám hộ vệ cùng lao lên, chặn đường Tiêu Dương.

Ví dụ như luồng khí tức mà Tiêu Dương cảm nhận được trước đó ở Dịch gia, nhất định vượt quá Tâm Lôi Ngũ Kiếp.

Mặc dù không biết đối phương đang giở trò gì, nhưng Tiêu Dương không có thói quen ngồi chờ chết. Lập tức hắn bước từng bước lớn đến, đi về phía Bạch Khanh Thành. Mục đích của hắn ngày hôm nay là dẫn Bạch Khanh Thành rời khỏi Dịch gia.

Nhìn sang Dịch lão tướng quân và những người khác. Ai nấy đều mặt xanh lét, không ngờ lại không làm gì thêm.

Nhưng, mặc dù hắn có mạnh thế nào, cường giả đang ẩn náu đó cũng không lên tiếng. Điều này khiến Tiêu Dương rất ngạc nhiên.

- Trả lại Khanh Thành cho tôi!

Tùng!

Tiêu Dương bước lên một bước, giống như trống trận ầm ầm rung lên vậy, chấn động cả mặt đất.

Ánh mắt sắc bén mang theo sự điên cuồng đó giống một con mãnh thú đang nhìn vào cô gái đang bắt lấy Bạch Khanh Thành. Sắc mặt cô gái thay đổi, cảm giác một sức mạnh rất lớn đang dồn tới, hủy diệt linh hồn của cô ta. Kêu lên một tiếng đau đớn, thất khiếu đổ máu, cô ta ngã xuống mặt đất.

Ngay lập tức, chỗ mà Bạch Khanh Thành đang đứng, đệ tử của Dịch gia vội lùi ra, vẻ mặt rất kinh hãi. Nhưng, trước lúc đó Bạch Khanh Thành đã bị điểm huyệt, không động đậy được, chỉ đành lo lắng nhìn Tiêu Dương.

- Anh đến cứu em đây!

Tiêu Dương gầm khẽ một tiếng, tay chấn động mạnh. Bốn phía xung quanh hắn chớp mắt lại có những người hộc máu bay đi.

Cảnh tượng đẫm máu.

Tiêu Dương giống như một con cự thú viễn cổ, từng bước từng bước đi lên phía trước. Mặc dù hộ vệ của Dịch gia rất nhiều, nhưng không đủ cho Tiêu Dương đánh, giờ đây tất cả đều nằm trên đất kêu rên.

Trên bầu trời bỗng vang lên một tiếng cười sang sảng như chuông lớn.

- Ha hai

Chỉ là, nếu chỉ muốn dựa vào khí thế mà trấn áp Tiêu Dương thì đã coi thường hắn. Dù cảm nhận được cơ thể nặng nề như bị núi Thái Sơn đổ xuống, nhưng vẻ mặt Tiêu Dương vẫn kiên định, lưng không khom xuống chút nào.

Cường giả ở tận sâu trong phủ đệ Dịch gia không ngờ Tiêu Dương lại dám chống lại mình, giờ đây khí thế tràn ngập trời đất, hiển nhiên là muốn lập uy.

Đám người xung quanh dường như cảm nhận được ngọn gió lạnh lẽo thấu xương đang bay qua. Trên đỉnh đầu, mặt trời rất lớn cũng không chiếu được lên người họ.

Cả khu vực này như trở nên đen tối.

Giống như một trận sấm.

- Đủ rồi!

Âm một tiếng, chấn động màng nhĩ tất cả mọi người. Chớp mắt, một thế lực vô hình giống như một tòa núi áp chế xuống người Tiêu Dương.

Bịch.

Cơ thể Tiêu Dương bỗng bị luồng khí thế mạnh vô hình này đẩy lùi về phía sau mười mét. Máu đảo lộn trong cơ thể hắn. Còn chưa kịp kinh hãi, Tiêu Dương đã vội vận khí đẩy luồng uy lực vô hình này ra khỏi cơ thể.

Chỉ dựa vào một tiếng hét, một luồng uy áp mà có hiệu quả đến vậy.

- Tiên Nhân?

Sắc mặt Tiêu Dương sầm xuống. Nhưng hắn vẫn không cam chịu, đứng thẳng người giơ kiếm ra. Khí thế sắc lạnh lại dồn khắp toàn thân, hắn nói sang sảng:

- Lời này của tiền bối nghĩa là gì

Quả nhiên, khi Tiêu Dương chỉ còn cách đám người này không đếm mười bước, ở sâu trong phủ đệ Dịch gia, một tiếng hét vang đến.

Giờ đây, Tiêu Dương luôn đề cao cảnh giác. Hắn không cho rằng, đường đường là Dịch gia mà chỉ có chút thực lực như vậy.

Tiêu Dương châm chậm đi từng bước tới.

Không ai cản được!

Tiêu Dương bước lên một bước, khí thế đồn xuống. Đám hộ vệ đang bao vây hắn thậm chí còn sợ hãi chân run, ngồi sụp xuống đất.

Tùng!

Trong tích tắc này, đồng tử Tiêu Dương chợt co lại. Âm thanh này dường như rất quen thuộc...

Rất nhanh, Tiêu Dương bèn nhìn thấy một cảnh quen thuộc hơn. Trên bầu trời, một bàn tay màu vàng to lớn đột nhiên xuất hiện, giống như đang võ nhẹ, lập tức đánh tan hoàn toàn khí tức kinh khủng đang che kín bầu trời này.

- Tiêu tiên nhân!

Ánh mắt Tiêu Dương sáng lên. Đồng thời, giờ đây hắn càng cảm nhận được sự mạnh mẽ của Tiêu tiên nhân.

Ngày xưa ở vùng Tam Giác Vàng, một bàn tay vàng đã hóa tan sự hiểm nguy của Tiêu Dương một cách dễ dàng. Lúc đó Tiêu Dương mới đột phá Hóa Tượng, chỉ cảm thấy Tiêu tiên nhân rất cao thâm, mạnh mẽ không ai sánh kịp.

Giờ đây, vẫn là bàn tay màu vàng đó, vẫn xóa bỏ được không gian bị một cường giả cấp Tiên Nhân phong tỏa một cách dễ dàng. Mà cảm nhận của Tiêu Dương vẫn giống hệt ngày xưa.

Tiêu Dương đã khác hẳn với ngày xưa, nhưng thực lực của Tiêu tiên nhân vẫn thần bí đến cực độ.

Giờ đây, đám người xung quanh đều yên lặng. Sự việc phát triển đến mức này, đã vượt ngoài khả năng nhận thức của họ. Cũng may là bữa tiệc mừng thọ của Dịch lão tướng quân đều mời những người bất phàm đến, nếu không, chỉ sợ giờ đây mọi người đã quỳ xuống hô thần thánh xuống trần, tổ tông hiển linh rồi.

Khi bàn tay màu vàng xuất hiện, không hiểu tại sao, Tiêu Dương chợt cảm thấy thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù hắn chỉ gặp Tiêu tiên nhân một lần, nhưng trong lòng hắn lại có cảm giác tin tưởng khó hiểu với Tiêu tiên nhân. Tiêu Dương cảm thấy, nếu Tiêu tiên nhân nhúng tay vào, thì có thể hắn sẽ thuận lời rời khỏi Dịch gia.

- Lão sư tử, tại sao phải tức giận như vậy, đến mức phải ra tay với một hậu bối chứ.

Tiếng cười hà hà của Tiêu tiên nhân rơi xuống.

Lão sư tử, đây đâu phải là một xưng hô kính trọng gì. Nhưng giờ đây, Tiêu Dương chỉ nghe thấy một tiếng hừ nhẹ vang lên từ phủ đệ Dịch gia, và không nghe thấy gì hơn nữa. Mắt Tiêu Dương chợt sáng lên. Xem ra vị Tiêu tiên nhân này còn mạnh hơn những gì hắn tưởng tượng.

Dần dần, sắc mặt Tiêu Dương trở lại bình thường, nhìn bàn tay khổng lồ màu vàng giữa không trung rồi khom lưng nói:

- Văn bối Tiêu Dương đa tạ Tiêu tiền bối ra tay cứu giúp.

Trong không gian vang lên tiếng cười ha ha. Sau đó là ánh sáng vàng lấp lánh. Bàn tay màu vàng khổng lô đó dân hóa thành ánh sáng, những luồng ánh sáng nhỏ chụm lại với nhau, rất nhanh hình thành một bóng người, bước một bước ra. Trong khoảnh khắc, Tiêu Dương có cảm giác giống như một bóng người châm chậm bước ra từ ánh sáng vàng, vượt qua vô số vùng trời vậy...

Cơ thể cao, hai mắt sáng như bảo thạch. Mái tóc đen xõa vai. Gương mặt tuấn tú và tự tại, khó mà nhận ra được tuổi.

Mỗi một cử động đều ẩn chứa uy lực của Thiên đạo.

Tiêu tiên nhân!
Bình Luận (0)
Comment