Chương 889: Người phá hoại sự cân bằng
Chương 889: Người phá hoại sự cân bằngChương 889: Người phá hoại sự cân bằng
Vương giả chí tôn, thiếu niên vô địch!
Nhìn người thiếu niên mắt sáng mặc bộ áo trắng trước mặt, ánh mắt tất cả mọi người rực lửa, thậm chí, trong lòng đều trở nên sùng bái. Ngoài thiếu niên này ra, trên thế gian này đâu còn có một cường giả trẻ tuổi nào có sức mạnh khủng khiếp như vậy không? Đáp án chắc chắn là không!
Khí thế liếc nhìn chúng sinh thu lại.
Tông chỉ tiêu sái mỹ thiếu niên, cử thương bạch nhãn vọng thanh thiên, kiểu như ngọc thụ lâm phong tiền.
Không những hắn có sức mạnh không ai địch nổi, mà khí chất ung dung của hắn cũng khiến không ít ánh mắt của phụ nữ phải điên đảo.
Trâm lặng một lát, bốn bề lại ào lên.
- Hôm nay tôi đã chứng kiến điều gì chứ? Cả hai đời Dịch gia đều bị hủy trong tay một người.
- Thật quá khó tin, tôi cảm thấy như đang mơ vậy.
Tiêu Dương chỉ dùng quyền cước công phu mà đã đánh thắng được Dịch Dư Chí. Đương nhiên, Tiêu Tiên Nhân không biết rằng, Bất Diệt Viêm Quyền của Tiêu Dương cũng chỉ là mới ngộ ra. Nếu so sánh với trận đấu cùng Dịch Hàn, Tiêu Dương đã mạnh hơn rồi.
- Gì cơ?
- Hì hì, đúng là sư phụ thật lợi hại, đã nhìn ra Tiêu Dương chắc chắn sẽ thắng ngay từ đầu.
Tiêu Tiên Nhân nói khẽ.
Đấn tận bây giờ, cậu nhãi Bạch Húc Húc mới thật sự hạ quyết tâm như vậy.
- Có lẽ trên trái đất này không có ai.
- Đại ca quá lợi hại!
Mắt Tiêu Nhu Y mở to. Cô ấy chưa bao giờ nghi ngờ về lời của sư phụ. Lập tức cô nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, một lúc lâu sau, mới xúc động nói:
Ánh mắt Tiêu Nhu Y sáng lên:
Hơi thở của Bạch Húc Húc trở nên gấp gáp. Ngực cậu phập phồng, ánh mắt lộ ánh sáng rực rỡ. Nét vô địch này, thực lực quét sạch mọi thứ này, Bạch Húc Húc rất khao khát có được nó. Giờ đây cậu ấy đã có Kim Xoa, nếu chịu tu luyện, mặc dù không bằng được đại ca nhưng chắc chắn sẽ trở thành cường giả nổi danh.
- Đây không phải là thực lực thật sự của cậu ấy.
- Ý của sư phụ là... Thần Linh Cảnh Địa?
Vẻ mặt Tiêu Tiên Nhân điềm đạm. Thật ra, biểu hiện của Tiêu Dương đã nằm ngoài dự liệu của ngài.
Vẻ mặt Tiêu Nhu Y kinh ngạc. Cô cũng rất hiếu kỳ đối với Thần Linh Cảnh Địa.
- Xem ra, trong số thanh niên chúng con, không có ai địch lại được Tiêu Dương.
Tiêu Tiên Nhân nói.
- Quá lợi hại. Ánh mắt Tiêu Tiên Nhân không giấu nổi sự bất ngờ. Ngài nhìn Tiêu Dương nói:
Khi Tiêu Tiên Nhân nói câu này, nét mắt không giấu nổi sự kiêu ngạo.
Ánh mắt Tiêu Tiên Nhân nhìn sang Tiêu Dương:
Ánh mắt Dịch Hàn giống như một mặt hồ tĩnh lặng bỗng gợn sóng, nét rực sáng chớp nhoáng liên tục:
- Đúng vậy.
- Người đi vào trong thăm dò đều không có tin tức gì.
Ở một chỗ khác, sự kinh ngạc trên gương mặt Đạm Đài Diệc Dao đã giảm đi, khôi phục lại thần sắc kiều diễm ung dung. Chỉ là khi nhìn sang Tiêu Dương, ánh mắt cô lộ vẻ phức tạp. Phía sau lưng bỗng vang lên những bước chân rất khẽ. Một bóng người bỗng xuất hiện bên cạnh Đạm Đài Diệc Dao, tiếng nói nhẹ nhàng truyền vào tai Đạm Đài Diệc Dao:
- Nhưng, tôi sẽ không thua anh mãi đâu!
- Con cháu Thần Minh ở Thần Linh Cảnh Địa...
Chỉ có ngài mới biết rõ thiên bẩm khủng khiếp của người đệ tử này, là ở luyện đan!
Tiêu Nhu Y lè cưỡi rồi cười hì hì, không nói gì nữa.
- Đúng là mạnh thật.
- Có thể so bì với con cháu Thần Minh... chỉ có con cháu của Thần Minh.
- Con đừng tự đánh giá thấp bản thân. Nếu luận về thiên phú, thực lực, con không bằng họ. Nhưng trên lĩnh vực chuyên của con, dù là con cháu Thần Minh cũng chưa chắc đã bằng được con!
Tiêu Tiên Nhân nhìn sang Tiêu Nhu Y rồi đột nhiên cười ha ha, nói:
Ánh mắt Tiêu Nhu Y lộ vẻ hâm mộ.
Lòng Đạm Đài Diệc Dao chợt run lên, ánh sáng lạnh lóe lên trong đôi mắt. Một lúc sau, cô từ từ nói:
- Tạm thời ngừng mọi hoạt động, bảo Bùi Thành trưởng lão đến tìm tôi.
Người phía sau hơi ngớ ra, nhưng rồi nhanh chóng nhận lệnh và lùi ra ngoài.
Trong lớp ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, Dịch Dư Chí dần hồi phục lại, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Tiêu Dương. Cơ thể y nhẹ nhàng đứng lên, nhưng vừa đứng vững, một trận máu sôi trào ở ngực rồi phụt ra ngoài. Cơ thể y lảo đảo, tay phải vội xẹt ra, một thanh trường kiếm dài xuất hiện trong không gian, lấp lánh ánh sáng, cắm trên mặt đất, đỡ lấy cơ thể Dịch Dư Chí.
Ánh mắt Dịch Dư Chí tỏ rõ sự không cam tâm.
Quá sơ suất!
Vốn tưởng rằng quyền cước công phu là nhược điểm của đối phương, nên y muốn dùng Bằng Côn Đồ Thuật để đánh bại hắn! Không ngờ lại bị đối phương đánh bị thương. Chiêu sát thủ mạnh nhất của y là thanh Vô Phong Kiếm này. Giờ đây đã bị thương, y không thể phát huy được thực lực mạnh nhất của mình ra.
Thật ra, không phải hoàn toàn do Dịch Dư Chí sơ suất. Ngay cả Tiêu Dương cũng không biết rằng mình sẽ giác ngộ ra Bất Diệt Viêm Quyền khi bị Bằng Côn Đồ chèn ép.
Vô Phong Kiếm nặng nề trong tay truyền đến những luồng khí lành lạnh, làm giảm những vết thương trên cơ thể. Dịch Dư Chí châm chậm nhấc kiếm lên, ánh mắt sắc như dao, lộ lên vẻ điên cuồng, nhẹ nhàng lau vết máu khóe miệng: - Thiên Hoàng ra khỏi vỏi
Cơ thể bay lên rồi lùi lại, tránh được đợt kiếm đầu tiên. Chớp mắt, một tay Tiêu Dương nắm thành kiếm quyết rất mạnh, một tiếng hét vang lên, hào khí vạn trượng.
Ánh mắt Tiêu Dương không sợ mà lại thành vui. Quyền cước công phu cũng không thua, đấu kiếm, Tiêu Dương sao phải sợ?
Nếu nhìn khí thế thì không bằng Bằng Côn Đồ Thuật, nhưng, Tiêu Dương cảm nhận được rõ ràng uy lực vô biên của những đợt kiếm này, uy lực này cao hơn nhiều so với Bằng Côn Đồ Thuật trước đó y thi triển!
Từng đường kiếm đó mang theo sức mạnh, xuyên qua đá, đâm thẳng đến Tiêu Dương.
Uy lực kinh thiên động địa.
Kiếm ý khắp trời giao thoa lấy nhau, bọc lấy cả lớp ánh sáng nhàn nhạc.
- Không ngờ lại là kiếm.
Tiêu Dương nhẹ nhàng khép mắt lại, cảm nhận kiếm ý ở xung quanh. Hắn không hề thấy được sự sắc bén của nó, mà cảm nhận được sự ấm áp như sữa.
Kiếm là bạn của Tiêu Dương.
Nếu nói đến tài dùng kiếm, hắn là đệ tử của Kiếm Tiên mạnh nhất. Trên thế gian này ai có thể đọ với hắn.
- Đây là một trong những tuyệt học truyền thừa từ Kiếm Điện của Thần Linh Cảnh Địa.
Ánh mắt Dịch Dư Chí sáng lên. Gương mặt cũng lộ vẻ ngạo mạn. Cả nghìn vạn năm nay, rất nhiều người đã vào Thần Linh Cảnh Địa. Nhưng rất ít người thật sự có được truyền thừa. Y có được truyên thừa của một cường giả ở Kiếm Điện, mặc dù chỉ truyền thừa vài điều nhưng đây cũng là cơ duyên rất lớn!
- Vô Phong Kiếm ÝI
Kiếm quang ngay lập tức hóa thành hàng vạn tinh quang, cuộn theo khí lạnh lao lên chín tâng mây.
- Không ngờ ông ta dùng cách này để tăng sức mạnh, hèn gì ông ta bị mọi người gọi là tên điên. Sau đòn này, dù ông ta có thắng được, thì cũng phải mất đến nửa năm để hồi phục lại.
Tiêu Nhu Y kinh ngạc:
- Đúng là điên rồi!
Dịch Dư Chí đánh mạnh lên người mình, chớp mắt dường như tiềm lực của toàn cơ thể đã bộc phát ra. Sức mạnh sinh ra không ngừng, dồn vào thanh Vô Phong Kiếm.
Ánh kiếm nổi lên, lóe trong không gian.
- Hãy tiếp một chiêu nữa của tai
Soạt soạt soạt!
Thần kiếm giao thoa nhau khắp trời. Ánh sáng lấp lánh khiến người ta hoa mặt, không nắm bắt được.
Tiêu Dương nhẹ nhàng nhấn chân vào một thanh kiếm trong số đó, tư thái ung dung, mái tóc đen bay trong gió.
Hai luông kiếm ý hoàn toàn khác nhau đập vào nhau trong không gian, vô cùng kịch liệt.
- Cũng là thân kiếm nhận chủ, dùng nghìn đối một, thật là quá ức hiếp người khác!
Tiêu Dương lắc đầu, sức mạnh kiếm đạo đã phân bố ở một nghìn thanh Thiên Hoàng Kiếm, phát ra âm thanh chấn động đất trời. - Thiên Kiếm Tề Phi!
Ánh sáng kiếm lấp lánh trong không gian, như muốn đọ xem ai giỏi hơn vậy!
Hai luồng kiếm thế đập vào nhau, Vô Phong Kiếm Thế, lập tức bị chèn ép.
Sức mạnh hủy diệt cực lớn, giống như Thần Long tái thế, nuốt lấy mọi thứ.
- Vô biên lạc mộc tiêu tiêu hạ, bất tẫn trường giang cổn cổn lai!
Ánh sáng kiếm bao trùm không gian, tập trung lại rồi tấn công!
Đấu kiếm, Dịch Dư Chí còn thất bại nặng nề hơn!
Gần như là sự trấn áp tuyệt đối. Ánh sáng kiếm tập trung ở mọt điểm, đâm thẳng vào Vô Phong Kiếm.
Kenglll
Vô Phong Kiếm rất nặng bị đánh bay ra, cắn vào nền đất. Chớp mắt, vô số ánh kiếm rơi xuống như sao băng.
Dịch Dư Chí kinh hoàng, nhưng không tránh kịp nữa, ánh mắt lóe lên sự tuyệt vọng...
Nghìn cân treo sợi tóc.
Thấy Dịch Dư Chí sắp bị thiên kiếm xuyên tâm, đám người của Dịch gia đã không nhịn nổi nữa mà hét ầm lên. Ở một bên, Dịch Hùng Sư đập mạnh tay, một luồng ánh sáng đỏ bắn ra, nhanh chóng xuyên qua lớp ánh sáng vàng, bọc lấy Dịch Dư Chí. Một lực hút kéo cơ thể Dịch Dư Chí ra ngoài lớp ánh sáng vàng.
Âm ầm ầmI
Vạn trượng kiếm quang đánh lên lớp ánh sáng, chấn động thành từng lớp sóng.
Bên ngoài lớp ánh sáng, màu đỏ đã lùi đi. Mặc dù Dịch Dư Chí đã không phải chết nhưng toàn thân bị thương nặng, máu tươi phụt ra khỏi miệng, rồi khó khăn ngẩng đầu nhìn người thiếu niên áo trắng uy phong lãm liệt trong lớp ánh sáng. Cơ thể y run lên, rồi phụt ra một ngụm máu nữa, hai mắt chợt đen, ngã ra mặt đất.
- Tam thúc!
Dịch Hàn nhanh chóng chạy đến, ôm Dịch Dư Chí.
- Dẫn tam thúc của con đi chữa thương.
Dịch lão tướng quân trầm giọng nói, tiếng nói mang theo sự tức giận, không cam tâm.
Tất cả mọi người còn đang chìm vào cảnh tượng lấp lánh của thiên kiếm tề phi, chưa kịp tỉnh ra. Giờ đây, ở đằng xa, vang lên một tiếng hét dài. Đám người kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía xa đó.
Tiếng nổ phá không. Chớp mắt, hai bóng người đã xuất hiện ở phủ đệ Dịch gia.
Hai người này đều có một mái tóc trắng và râu dài, trông có vẻ tiên phong đạo cốt. Mặc dù gương mặt đầy nếp nhăn, nhưng lại có thể nhận ra rõ ràng rằng, hai người này giống hệt nhau, là anh em sinh đôi.
- Đệ tử xin bái kiến Tiên Tổ.
Hai người cùng quỳ xuống trước mặt Dịch Hùng Sư.
Cuối cùng cũng đến được rồi!
Giờ đây, ánh mắt Dịch lão tướng quân bên cạnh chợt xúc động và lộ ra sự lạnh lùng. Tiêu Dương đã làm bị thương hai đệ tử Dịch gia, không thể để hắn yên ổn rời khỏi đây!
- Hai vị này là... Không ít đệ tử Dịch gia đều ngớ ra, càng đừng nói đến những người đang đứng ở ngoài.
- Hình như đã từng nhìn thấy tượng của họ. Là nhân vật đời trên cả sư thúc chúng taiI
- AI
Âm thanh kinh sợ nổi lên. Dịch Hùng Sư bảo hai người đó đứng dậy. Hai tay đập mạnh, chưởng phong nổi lên, ánh sáng hồng bọc lấy hai người, đưa vào trong lớp ánh sáng vàng, đồng thời, tiếng nói rất nhỏ lọt vào trong tai hai người:
- Không được để tên này sống, giết hắn!
Đây là mệnh lệnh duy nhất của Dịch Hùng Sư dành cho hai người.
Khi hai người xuất hiện, có lẽ người khác không để ý đến, nhưng Tiêu Nhu Y đã nhìn thấy rõ ràng rằng, sắc mặt của sư phụ cô - Tiêu Tiên Nhân hơi thay đổi. Lập tức Tiêu Nhu Y trở nên lo lắng:
- Sư phụ, hai người này là...
Tiêu Tiên Nhân chầm chậm nói:
- Một trăm năm trước, họ đã là cường giả đỉnh cao của Tâm Lôi Ngũ Kiếp!
Tiêu Nhu Y kinh ngạc, mắt mở tol
- Một trăm năm trước hai huynh đệ này đã đủ tư cách đột phá đến Tâm Lôi Lục Kiếp. Nhưng họ vẫn ở lại Tâm Lôi Ngũ Kiếp đến cả trăm năm!
Tiêu Tiên Nhân chầm chậm nói:
- Trong số những người Tâm Lôi Ngũ Kiếp, họ là người phá vỡ thế cân bằng!