Chương 891: Tức giận!
Chương 891: Tức giận!Chương 891: Tức giận!
Nhất Niệm Hám Hồn, Tích Thủy Xuyên Thạch, Băng Thiên Diệt Hồn!
Ba tầng đầu của Hám Đạo Thuật đều là thế công mãnh liệt, công kích vô ảnh vô hình, lay động thẳng Đạo tâm.
Tầng thứ tư, Tế Vũ Tà Tị, lại có thể nhìn thấy được.
Mưa phùn lất phất khắp bầu trời, làm dịu vạn vật, trông thì rất dịu dàng nhưng thực tế lại mang trong mình uy lực kinh khủng. Mỗi giọt mưa rơi xuống đều đâm thẳng vào đạo tâm, tiêu diệt linh hồn, không thể ngăn cản, không thể chống cự.
Hoặc có thể nói là căn bản không biết phải làm sao để chặn được đòn oanh kích đạo lực không chỗ nào không lọt này.
Tiếng kêu thê lương thảm thiết của hai người Dịch Bác Vinh vang vọng trong không gian, chấn động lòng người.
Sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi, ánh mắt mở to đến cực điểm, chấn động nhìn cảnh trước mắt...
Vượt ngoài sức tưởng tưởng, vượt ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
Lão không thể ngờ nhị lão sẽ thất bại.
Uy lực của "Tế Vũ Tà T¡" thậm chí đã vượt ngoài dự liệu của Tiêu Dương. Thời cơ không thể bỏ qua, mất rồi không thể có lại. Tiêu Dương thuận thế giơ kiếm, xẹt ra một đường ánh sáng bảy màu.
Quá kinh di.
Lão vẫn còn chưa kịp phản ứng, khiến nhị lão rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Đạo lực hoàn toàn sụp đổi
Hai người Dịch Bác Vinh cũng không ngoại lệ.
Thậm chí bọn họ không hề biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy mưa bay đầy trời, rồi đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của hai người đó.
Trước đó nhị lão vừa ra tay là muốn đồn Tiêu Dương vào chỗ chết. Tiêu Dương không bao giờ mềm lòng với kẻ địch. Càng huống hồ, bí mật "Hám Đạo Thuật" của Tiêu Dương giấu càng kỹ càng tốt. Không ai biết rằng đòn tấn công này của hắn đánh thẳng vào đạo tâm.
Cả đầu họ dường như gặp phải sự tấn công quá mạnh, giống như một ngọn núi lớn đè xuống, khiến đạo lực của họ mất đi từng chút một. Không thể chống cự lại, họ phát ra tiếng kêu thảm thiết, hy vọng có ai cứu họ.
Có thể khiến nhị lão với thực lực mạnh như vậy phát ra tiếng kêu thảm thiết, có thể tưởng tượng được họ đang chịu đựng sự đau khổ lớn đến đâu. Người ngoài nhìn không ra, nhưng giờ đây, hai anh em Dịch Bác Vinh đang ở trong sự giày vò cực kỳ thê thảm, dùng hết sức để kêu gào.
Bại một cách nhanh chóng như vậy, không hề có nước chống lại.
- Thập bộ sát nhất nhân, thiên lí bất lưu hành.
Cảnh này chấn động tất cả mọi người, kể cả Dịch Hùng Sư. Giờ đây lão cũng quên mất việc phải ra tay cứu hai người đó.
Sau Hám Đạo Thuật, Thanh Liên Kiếm Ca vang lên. Những người đã cảm nhận được uy lực của Hám Đạo Thuật đều đã chết.
Ánh kiếm bảy màu xet lên nền trời.
Hai cái đầu rơi bộp xuống dưới đất. Thi thể không đầu cũng ngã xuống, chết ngay tại chỗ.
- Dừng tay!
Không thể tin được, nhị lão đã chết mà không thể phản kháng lại được.
Phụt! Phụt!
Vẻ mặt Tiêu Nhu Y cũng trở nên xúc động, giương mạnh nắm đấm.
Giống như chớp giật.
Tiêu Nhu Y không nhịn nổi mà trộm cười.
Vừa rồi Dịch Lão Sư Tử còn nói không ngừng về nguyên tắc. Giờ đây vẻ mặt của ông ta sẽ phong phú đến mức độ nào?
Đòn kiếm này của Tiêu Dương quả thật khiến cô quá thoải mái.
Hai đường máu phun lên, lập tức làm đỏ tâm nhìn của tất cả mọi người.
- Đây là uy lực của Thanh Liên Kiếm Ca?
Ánh mắt Tiêu Tiên Nhân chợt sáng lên. Điều này cho thấy, Hám Đạo Thuật vừa rồi Tiêu Dương dùng không ai nhận ra được.
- Nếu nói rằng hai người đó phá vỡ thế cân bằng, vậy thì Tiêu Dương là người vượt qua thế cân bằng, vượt xal
Giờ Dịch Hùng Sư mới ý thức được và tức giận hét. Nhưng mọi việc đã quá muộn.
Giờ đây, mọi người không biết phải dùng ngôn từ gì để miêu tả cảm xúc của mình nữa. Họ chỉ còn biết nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương. Bộ quần áo trắng hơn tuyết đó, gây cho họ quá nhiều sự chấn động.
Vậy mà... Đã bại dưới kiếm của Tiêu Dương dễ dàng như vậy.
Đây là người phá vỡ sự cân bằng trong số Tâm Lôi Ngũ Kiếp mà Tiêu Tiên Nhân nói tới!
Bại rồi.
Hai anh em Dịch Bác Vinh đã bại dưới tay Tiêu Dương.
Vẻ mặt của tất cả mọi người Dịch gia đều xanh lét, ánh mắt mang theo sự không cam tâm, phẫn nộ và còn một tia sợ hãi.
Thực lực khủng khiếp đến vậy, dưới mức "Tiểu Tiên Kiếp", ai đủ tư cách để trở thành đối thủ của Tiêu Dương chứ?
Dịch gia hôm nay là một gia đình quý tộc lớn. Vậy mà lại không làm gì được Tiêu Dương!
Càng huống hồ, còn có Tiêu Tiên Nhân đứng hỗ trợ ở bên cạnh. Dịch gia nhất định sẽ không dám trái lại nguyên tắc của thủ đô mà phái cường giả để đối phó với Tiêu Dương.
- Dịch gia cũng chẳng ra sao cả mà.
Trong lớp ánh sáng, người thanh niên áo trắng một tay cầm kiếm, miệng thì nói vậy, lập tức khiến cho không ít người của Dịch gia tức giận, phẫn nộ. Nhưng bọn họ lại không thể hiện được ra mặt.
Đám người nhìn thấy vậy, càng phải thâm than thở.
Nhưng... Tiêu Tiên Nhân lại là người làm chứng. Nếu chỉ là một mình Tiêu Dương thì Dịch Hùng Sư dù có giở mặt, Tiêu Dương cũng không dám làm gì. Tiêu Dương ra tay với lão càng tốt hơn. Mặc dù trong thủ đô có quy định cường giả trên mức "Tiểu Tiên Kiếp" không được ra tay, nhưng nếu bị người khác đánh, tự vệ mà đánh lại cũng là hợp tình hợp lý. Lão có thể nhân cớ đó giết luôn Tiêu Dương.
Dịch Hùng Sư kinh hãi, lần đánh cược này còn có liên quan đến Tiêu Tiên Nhân nữal
- Còn có Tiêu Tiên Nhân ở đây làm chứng, nói lý giúp tôi đấy.
Tiêu Dương nhìn Dịch Hùng Sư và nói.
- Này, không phải ông muốn chạy làng đấy chứ?
Tiêu Dương không để tâm, ánh mắt lạnh lùng nhìn Dịch lão tướng quân:
- Người của Dịch gia, đến bao nhiêu tôi sẽ đánh lùi bấy nhiêu, không tha cho ai hết.
- Cậu...
Sát ý trong mắt Dịch lão tướng quân càng đậm hơn.
Tiêu Dương không để tâm đến ý nữa, quay mặt sang nhìn Dịch Hùng Sư, cười rạng rỡ nói:
- Tôi nghĩ lần đánh cược này tôi thắng rồi đúng không.
Sắc mặt Dịch Hùng Sư sầm xuống, cố nén sự tức giận trong lòng.
Mặc dù "Thần Thánh Chi Tâm" không phải là trấn gia chi bảo của Dịch gia, đó chỉ là điêu kiện để nâng cao địa vị của Dịch gia mà thôi. Nhưng đó cũng là một bảo vật. Giờ đây phải đưa cho người khác, thật sự khiến Dịch Hùng Sư không cam tâm.
Bị người khác bạt tai vang dội, mà vẫn phải tặng thêm quà. Dịch Hùng Sư cảm thấy sắp tức hộc máu!
- Tôi vẫn giữ nguyên câu nói đó.
Dịch gia không làm gì được Tiêu Dương, không phải vì Dịch gia không có người, mà là do phải tuân theo nguyên tắc ở thủ đô! Câu này của Dịch lão tướng quân đã biểu đạt rất rõ ràng, chỉ cần Tiêu Dương rời khỏi thủ đô, sẽ bị cường giả Dịch gia giết.
Câu này đã mang theo ý uy hiếp rất rõ.
- Lão phu muốn xem xem, liệu cậu có thể ở thủ đô này cả đời được không.
Ánh mắt Dịch lão tướng quân lóe lên sự lạnh lùng:
Hôm nay là đại thọ tám mươi tuổi của Dịch lão tướng quân. Ai ngờ lại xảy ra sự cố như vậy. Sự huy hoàng của Dịch gia đã bị một tên thiếu niên chí tôn phá vỡ hoàn toàn. Nếu cứ theo thế cục như vậy, Dịch gia dù có làm gì cũng phải nén cục tức này vào trong mà thôi.
Giờ đây, Tiêu Tiên Nhân bèn mìm cười nhìn Dịch Hùng Sư:
- Bổn Tiên cũng muốn xem, rốt cuộc "Thân Thánh Chi Tâm' trong truyền thuyết đặc biệt ở chỗ nào.
Dường như cả cơ thể Dịch Hùng Sư giống như một quả bom, nhưng không thể nổ, chỉ có thể nén nó lại. Ánh mắt mang theo sự hận thù nhìn Tiêu Dương, lập tức lão giơ tay ra lệnh.
Khoảng mười phút sau, Dịch lão tướng quân vẻ mặt sâm xuống, đích thân đưa một chiếc hộp màu đỏ ra.
Giờ đây, không ít ánh mắt trở nên rực sáng.
Đây là "Thần Thánh Chi Tâm' có tác dụng cải tử hoàn sinh trong truyền thuyết. Giờ đây đã có cơ hội nhìn thấy nó rồi.
Mỗi người có một ánh mắt khác nhau. Vẻ mặt Đạm Đài Diệc Dao rất phức tạp. Cô đến đây là vì "Thân Thánh Chi Tâm”. Thứ này rất quan trọng với cô. Nhưng sau khi chứng kiến sức mạnh của Tiêu Dương, ở thủ đô này, nếu muốn dùng thủ đoạn cứng rắn để cướp Thần Thánh Chi Tâm từ tay Tiêu Dương thì là không tưởng.
- Chính là nó.
Bạch Khanh Thành mím môi xúc động. Thứ trong chiếc hộp này có liên quan đến tính mạng của ông nội côi
Ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung lại. Lớp ánh sáng mờ mờ màu vàng nhạt trong không gian bị Tiêu Tiên Nhân hóa giải. Chớp mắt, một lực hút hút lấy chiếc hộp trong tay Dịch lão tướng quân, bay đến trước mặt Tiêu Dương. Tiêu Dương giơ tay bóp vỡ tan chiếc hộp!
Ánh sáng màu đỏ rực rỡ lập tức tràn ngập khắp không gian. Một hòn đá màu đỏ hình trái tim to bằng nắm tay, trong suốt xuất hiện.
Thần Thánh Chi Tâm!
Giờ đây, đám người thậm chí còn cảm nhận được một luồng khí thần thánh nhàn nhạt đang bao bọc lấy toàn thân.
Ánh mắt Tiêu Dương cũng nhìn chằm chằm vào viên đá "Thần Thánh Chi Tâm" màu đỏ như máu này. Một lát sau, đột nhiên hắn giận dữ nhìn Dịch Hùng Sư, lộ ra sự lạnh lùng, cười lạnh nói:
- Đã không chịu thua được thì đừng đánh cược!
Đám người xôn xao, không biết Tiêu Dương nói vậy có nghĩa gì.
Sắc mặt Dịch Hùng Sư cũng sầm xuống, hai mắt tức giận hơn:
- Thằng ranh khốn kiếp kia, cậu nói linh tinh cái gì!
- Hừ! Tự ông biết.
Vẻ mặt Tiêu Dương rất lạnh lùng, ánh mắt sắc bén nhìn đám người:
- Hôm nay Tiêu Dương tôi nhất định phải mang Thần Thánh Chi Tâm đi. Nếu Dịch gia còn ai không phục, có thể đứng ra đấu với Tiêu Dương tôi một trận!
Âm thanh rất lớn, mang theo sức mạnh cuồn cuộn.
Nhiều năm nay, có ai dám nói vậy với đệ tử Dịch gial
Vậy mà giờ đây, đám người của Dịch gia ai nấy đều sợ hãi tột độ. Bị ánh mắt sắc lạnh của Tiêu Dương chấn động, họ vội lùi về phía sau mấy bước.
- Cậu dám làm nhục Dịch gia tal
Dịch Hùng Sư đã tức giận, thậm chí không giấu nổi sát ý, trời đất biến sắc.
Tiêu Dương không hề yếu thế, cười lạnh nhìn viên đá màu đỏ trong tay, khinh bỉ nói:
- Dùng một viên "Thần Hỏa Thạch" để mạo nhận làm "Thần Thánh Chi Tâm", muốn lừa gạt cho xong. Tưởng rằng Tiêu Dương tôi thiếu hiểu biết vậy sao? Hay Dịch gia không thể thua được.
- Nói bừal
Dịch Hùng Sư tức giận quát:
- Lão phu nhất ngôn cửu đỉnh!
Dịch Hùng Sư là cảnh giới Tiên Nhân. Lão cũng rất chú trọng đến lời hứa của mình, để tránh tâm ma xâm lấn. - Tiêu Dương, cậu hết lần này đến lần khác sỉ nhục Dịch gia ta, tưởng rằng Dịch gia ta hết người thật rồi sao?
Dịch lão tướng quân không nhịn nổi nữa, tức giận nhìn Tiêu Dương.
Ánh mắt Tiêu Dương liếc qua, mang theo nụ cười khinh miệt:
- Diễn kịch hay lắm.
- Cậu...
Những ánh mắt mang theo sự phẫn nộ nhìn tập trung vào Tiêu Dương. Vẻ mặt của họ chỉ muốn xé xác ngay Tiêu Dương. Nhưng họ biết rất rõ, ở thủ đô này, Dịch gia họ không thể làm gì được sát tinh trước mặt!
- Tiêu Dương, ý của cậu là, đây không phải là "Thân Thánh Chi Tâm”?
Tiêu Tiên Nhân chau mày khẽ nói. Mặc dù ngài không thích Dịch gia nhưng hiểu rất rõ Dịch Hùng Sư. Lão đã bảo người lấy "Thần Thánh Chi Tâm' ra, chẳng lẽ lại là giả sao?
Tiêu Dương bĩu môi nói:
- Đây chỉ là một viên Thần Hỏa Thạch được nhuộm một loại máu đặc biệt thôi.
- Thật là nói bừal
Giờ phút này ánh mặt Dịch Hùng Sư tràn ngập sát khí, hơi thở lạnh băng tràn ra từ thân thể:
- Thằng ranh kia, cậu dám sỉ nhục uy vọng mấy trăm năm của Dịch gia ta. Cậu có tin rằng, dù có phải trái lại nguyên tắc thủ đô, bổn tôn cũng sẽ giết cậu ngay tại đây không!