Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 894 - Chương 899: Phong Hỏa Hồng Nhan!

Chương 899: Phong hỏa hồng nhan! Chương 899: Phong hỏa hồng nhan!Chương 899: Phong hỏa hồng nhan!

Thầm nhận lấy tờ giấy Tây Môn Lãng đưa cho, lau hết mồ hôi trên trán, Tiêu Dương không nghĩ nữa, ngồi lên ghế, nhắm hai mắt lại. Là phúc thì không phải là họa. Là họa thì không trốn được. Với tình hình này, ngoài chấp nhận số phận, Tiêu Dương không biết dùng từ gì diễn tả tâm trạng của mình nữa.

Các cô gái tập trung lại với nhau, nói nho nhỏ, thi thoảng lại phát ra tiếng cười, ánh mắt thi thoảng nhìn sang phía Tiêu Dương, khiến Tiêu Dương cảm thấy lạnh sống lưng. Trong đầu Tiêu Dương bỗng xuất hiện một từ... giấu đao trong nụ cười.

- Hì hì, xem ra Tiêu Dương cũng có nhiều cô gái theo đấy chứ.

Trên sân khấu, tiểu công chúa Tiêu Nhu Y như đã nhận ra điều gì. Cô nheo mắt hả hê, cười rạng rỡ.

Tiêu Viễn Hằng cười vuốt râu:

- Người không phong lưu cũng uổng tuổi trẻ mà.

Tiêu Nhu Y đảo mắt, nhìn sang Tiêu Viễn Hằng rồi nói đầy ý vị:

- Tức là hồi trẻ ông cũng...

Đột nhiên tiếng của người dẫn chương trình cao hơn, âm thanh kéo dài ra. Trong đám người bên dưới, đột nhiên tiếng vỗ tay như sấm dậy, họ cùng hét một cái tên.

Âm thanh rung động đất trời, giống như nước lũ tràn về.

Khắp nơi quảng trường được mọi người đứng kín đến nước không chảy lọt, ánh mắt tập trung trên sân khấu. Những người đứng xa không nhìn rõ sân khấu thì ngước mắt nhìn một chiếc màn hình lớn ở trên cao. Thi thoảng họ lại quay những đại diện thi đấu trên sân khấu rồi phát lên đó, khiến tiếng hoan hô vang lên.

- Cao Chấn!

- Con nhóc con này, dám dò ông à.

- Hừ! Ngay cả đối thủ của mình cũng không biết, còn dám đến tham dự trận chung kết cuộc thi thư họa.

- Cái đó... Khụ khụ.

Giờ đây, Tiêu Dương bèn mở mắt ra, ngớ một lát, quay ra ngơ ngác hỏi Tây Môn Lãng:

Tiêu Nhu Y cười hì hì.

Tiêu Viễn Hằng ho khan mấy tiếng, đỏ mặt rồi giả bộ giận dữ trừng mắt với Tiêu Nhu Y:

- Cao Chấn! Cao Chấn!

- Này người anh em, anh nói thế là không phải rồi. Anh ta đâu đủ tư cách trở thành đối thủ của Cao Chấn! Ha hai

- Tiếp theo đây, đại diện tham gia thi đấu cuối cùng lên sân khấu...

Lập tức có người khích bác.

- Cao Chấn là ai?

Một đại diện thi đấu bên cạnh nghe thấy tiếng Tiêu Dương, rồi châm chọc hắn.

Tiêu Dương gật đầu, nhìn về bên dưới. Hắn thấy một người đàn ông trông rất nho nhã văn chương, tay câm một chiếc quạt đang sải bước về phía sân khấu. Dáng điệu ung dung đó như đang hưởng thụ sự tung hô của người xem. Y bước rất chậm, tiếng hoan hô xung quanh vang lên từng đợt không ngớt... Tây Môn Lãng nói lưu loát:

Chỉ là, điệu bộ tự kiêu này khiến Tiêu Dương rất khó chịu. Tiêu Dương nhìn vê phía sân khấu. Không chỉ mình hắn, không ít người cũng thấy khó chịu. Quả thực như vậy, mọi người đều đến đây để thi đấu, dựa vào đâu hắn lại nổi bật ra vẻ như vậy chứ.

Thế mới gọi là sướng!

Tiêu Dương nhìn sang Tây Môn Lãng đang ngớ người, thở dài lắc đầu nói:

Tây Môn Lãng không tức giận mà lại mừng, nở nụ cười rạng rỡ. Tiêu Dương biết rằng tên này cũng rất mưu mô. Giờ y không cãi lại, chút nữa mình gây chấn động trong trận chung kết, y sẽ quay ra nhìn thái độ của những người này...

- Tôi có rất nhiều tiên, tôi có rất nhiều tiên, tôi có rất nhiều tiền...

Tây Môn Lãng há hốc miệng, sờ lên miệng mình. Cậu ta không biết những lời mình nói lại linh đến vậy. Một lúc sau, cậu ta vẫn lầm bầm:

- Cậu đúng là gở miệng.

- Tiêu Khách Khanh, Cao Cáo Chấn là đại diện tiêu biểu của công ty thư họa "Tử Kim' tại khu thi đấu thủ đô. Tại thủ đô, nơi tập trung nhiều cao thủ này, mà Cao Chấn mới chỉ hai mươi sáu tuổi đã đột nhiên xuất hiện, đánh bại nhiều cao nhân tiên bối, đoạt danh hiệu quán quân khu thi đấu thủ đô.

- Mấy bậc thang có dài lắm đâu, anh ta đi chậm như vậy, không sợ ngã xuống nhỉ.

Tây Môn Lãng bu môi.

Vừa dứt lời, Cao Cáo Chân đang ung dung bước lên bỗng run run phía chân phải. Y lảo đảo một chút rồi ngã quy xuống. Tiếng kêu thất thanh vang lên. May mà mới đi tới độ cao hơn một mét, động tác của Cao Cáo Chấn lúc rơi xuống khá nhanh nhẹn nên không ngã đau lắm. Chỉ là, ngoài tiếng ồ lên xung quanh thì còn vang lên cả một trận cười nữa.

- Cao Cáo Chấn, là một vị có danh tiếng cao nhất trong năm vị quán quân nổi danh! Nghe nói, trước cuộc thi y đã nói rằng, sau khi đoạt danh hiệu đứng đầu trong vòng chung kết cuộc thi thư họa sẽ khiêu chiến với liên minh thư họa.

Đúng là người cực kỳ nổi tiếng.

Ngay cả đám ban giám khảo trên sân khấu cao cũng không ít người gật đầu lia lịa với Cao Chấn.

Cao Cáo Chấn giống như một lãnh đạo nhà nước đang tuần tra vậy. Tư thế của y cao ngạo, thậm chí còn không coi đây là một trận đấu, mà giống như một màn diễn của bản thân y.

Tiêu Dương giật giật khóe miệng. Đương nhiên, hắn biết rằng không phải Tây Môn Lãng nói linh, mà vừa rồi Tiêu Dương đã giở trò khiến Cao Cáo Chấn ngã xuống. Nhưng giờ đây ánh mắt Tiêu Dương chợt lộ vẻ kinh ngạc. Vừa rồi hắn chỉ là vì thấy khó chịu với tên Cao Cáo Chấn này nên mới ra tay. Nhưng giờ hắn đã có một phát hiện bất ngờ.

Cao Cáo Chấn là một người tu hành cổ võ, hơn nữa, cảnh giới của y không hề thấp! Nếu không phải người ra tay là Tiêu Dương thì có lẽ chưa chắc đã khiến hắn ngã được.

- Xem ra ở thủ đô này toàn ngọa hổ tàng long.

Tiêu Dương thầm để ý đến tên Cao Cáo Chấn này.

Cao Cáo Chấn bước lại lên sân khấu. Tiêu Dương nhanh chóng cảm nhận được rằng, ánh mắt Cao Cáo Chấn cũng lóe lên vẻ ngờ vực. Y cố ý liếc qua khán đài cao và còn nhìn thẳng vào Tiêu Dương. Gương mặt y nở nụ cười với Tiêu Dương... Tiêu Dương ngứớ ra.

Cao Cáo Chấn bước lên sân khấu rất nhanh. Tất cả những người tham gia thi đấu đã có mặt đầy đủ.

Đúng mười hai giờ trưal

- Tiếp theo đây, những công thi tham gia thi đấu có 15 phút chuẩn bị. Mọi người hãy kiểm tra những đồ dùng cần thiết như bút, nghiên, giấy, mực... Mười lăm phút sau, khi tiếng chuông reo lên, cuộc thi sẽ chính thức bắt đầu!

Tiêu Dương gật đầu.

- Nói ra thì cũng thật kỳ lạ. Tên Cao Cáo Chấn này giống như tự nhiên mọc ra vậy. Trước khi bắt đầu cuộc thi thư họa lần này, chẳng ai nghe đến danh tiếng của Cao Cáo Chấn cả. Nhưng tôi đã từng xem tranh của y, đúng là đẹp hơn nhiều danh gia thư họa năm sao.

Tây Môn Lãng lập tức đáp:

Tiêu Dương quả thật không quan tâm đến trận thi đấu ngày hôm nay. Nó chỉ là để chọn ra top 50 thôi mà, với Tiêu Dương, chẳng hề có chút áp lực nào. Điều khiến Tiêu Dương hứng thú, đó là vị thanh niên "ngời ngời" Cao Cáo Chấn - người được nhiều người hâm mộ nhất kia. Tiêu Dương quay ra hỏi Tây Môn Lãng vê lai lịch của tên Cao Cáo Chấn này.

Một lúc sau, trong vô số âm thanh tức giận, Tây Môn Lãng cười lớn.

xkkkx

- Nhưng tiếc là, những người có mắt không tròng này không biết rằng, đối thủ thực sự của họ là Tiêu Khách Khanh của chúng ta.

Vừa dứt lời, xung quanh lại xuất hiện những ánh mắt khinh miệt.

Rõ ràng rằng, để đề cao sự thanh cao lớn mạnh của mình, họ không bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào để khinh thường Tiêu Dương.

Tiêu Dương bĩu môi, nói đầy ẩn ý với Tây Môn Lãng:

- Tây Môn Lãng, cậu nói vậy là không được.

Những đại biểu thi đấu xung quanh cười lạnh lùng. Cậu cũng biết điều đấy.

Tây Môn Lãng cũng ngớ ra.

Tiêu Dương lại nghiêm nghị nói:

- Họ đâu đủ tư cách làm đối thủ của tôi chứ?

Dừng một lát, Tây Môn Lãng nhìn sang Tiêu Dương rồi cười hì hì:

- Họ đều là những người có thực lực cao cường trong trận đấu ở khu vực của mình, là những quán quân nổi tiếng!

Tây Môn Lãng khen ngợi:

- Vâng, bốn người còn lại là: Trương Dương đến từ khu thi đấu Hàng Châu; Điền Cốc lão nhân đến từ khu thi đấu Dương Thành; danh gia thư họa năm sao Vương Bài tiên sinh đến từ khu thi đấu Nam Kinh; cuối cùng là Kim Bút lão tiên sinh đến từ khu thi đấu An Huy!

- Vừa rồi cậu nói đến năm quán quân nổi tiếng, ngoài Cao Cáo Chân ra, còn ai nữa?

Tiêu Dương lại nhìn Cao Cáo Chấn một hồi lâu. Hắn không hiểu nụ cười vừa rồi của y có ý nghĩa gì. Một lúc sau, Tiêu Dương lắc đầu, ngồi xuống, nói với Tây Môn Lãng đang nhanh chóng mở giấy ra: Mười lăm phút trôi qua rất nhanh. Một tiếng chuông vang lên, tất cả mọi người đang huyên náo lập tức yên lặng. Họ tập trung hết về một phía. Nơi đó đang treo một quả bóng bay lớn. Lập tức, trên quả bóng bay, một bức thư pháp rơi xuống...

Bốn chữ lớn màu vàng in sâu vào mắt mọi người!

Phong hỏa hồng nhan!

Tiếng xôn xao lập tức vang lên.

Đây là đề của vòng thi đầu tiên trong trận chung kết cuộc thi thư họa Viêm Hoàng lần này...'Phong hỏa hồng nhan"!

Đây là một định nghĩa rất rộng!

Và cũng là một đề thi mang tính chất lịch sử.

Phong hỏa và hông nhan có mối quan hệ sâu sắc khó diễn tả hết bằng lời trong các triều đại. Thậm chí, giờ đây vẫn còn nhiều người luôn miệng nói tới một câu:

- Anh yêu giang sơn hay yêu người đẹp?

Đây là một vấn đề khó trong thiên cổi

Giờ đây, nó trở thành đề thi của trận chung kết thư họa Viêm Hoàng, lập tức khiến không ít đại diện thi đấu phải chau mày.

Phong hỏa, hồng nhan.

Rốt cuộc cái nào hơn cái nào?

Khó mà quyết định được ngay.

- Hãy lấy "phong hỏa hồng nhan" làm đề mục, sáng tác một bức tranh và một bức thư pháp. Kích thước của tranh là kích thước giấy mà chúng tôi đã sắp xếp. Còn thư pháp thì ít nhất phải có hai mươi chữ.

Người dẫn chương trình nói lớn, rồi cao giọng:

- Thời gian thi là hai tiếng, giờ tôi xin tuyên bố... Cuộc thi, chính thức bắt đầu!

Tiếng võ tay như sấm dậy kéo dài khoảng một phút rồi dần yên tĩnh.

Có vài người đang chú ý đến những đại diện thi đấu trên sân khấu. Có người thì đang thì thâm bàn tán.

- Không biết hôm nay có tác phẩm kinh thế nào xuất hiện không.

- Cao Cáo Chấn nhất định sẽ không khiến chúng ta thất vọng.

- Hãy đợi mà xeml

Trên sân khấu, rất nhiều trợ lý của đại diện thi đấu đã bắt đầu mài mực. Còn những đại diện thi đấu thì ngồi hoặc đứng đó, nhắm mắt suy nghĩ. Trong lòng họ đang phác họa ra tác phẩm của mình. Thời gian thi chỉ có hai tiếng, đương nhiên là phải suy nghĩ cho kỹ, nghĩ chắc rồi mới bắt đầu viết.

Không gian dần trở nên yên lặng.

Trên ghế ban giám khảo, những giám khảo đang điềm đạm uống trà. Cuộc thi mới bắt đầu, họ không vội đi kiểm tra. Giờ đây, phần lớn mọi người còn chưa bắt đầu viết.

Nhưng, khi cuộc thi mới bắt đầu khoảng năm phút...

Bỗng nhiên, ở hai nơi, hai luông âm thanh cùng vang lên một lúc.

- Hoàn thành! - Hoàn thành!

Âm thanh rất rõ, mọi người đều kinh ngạc!

Ánh mắt họ tập trung về phía đó...

Một người là Cao Cáo Chấn.

Một người còn lại, là Tiêu Dương, đến từ Sơn Hà Minh Châu!
Bình Luận (0)
Comment