Chương 898: Có cô gái đến!
Chương 898: Có cô gái đến!Chương 898: Có cô gái đến!
Trong trận thi đấu tại Minh Châu, bức "Diệu Nhật Đông Thăng Đồ' nhập mộc tam phân của Tiêu Dương đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người xem. Ngay lập tức có rất nhiều fan hâm mộ đến từ giới thư họa, tất cả đều từ Minh Châu!
Khi người dẫn chương trình đọc đến cái tên "Tiêu Dương”, tiếng vỗ tay từ khu vực đó như sấm dậy, khiến không ít người xung quanh ngạc nhiên.
Vì Sơn Hà Thư Họa là một công ty không mấy nổi danh nên nhận được ít sự chú ý. Không mấy ai chú ý đến tình hình cụ thể của Sơn Hà. Không ngờ, một công ty chẳng mấy nổi tiếng đến từ Minh Châu lại có nhiều fan hâm mộ đến vậy, sức mạnh tập trung của họ đủ để chấn động toàn cuộc thi.
Trong tiếng võ tay, đám người khu vực Minh Châu giơ ra một bức hoành phi lớn, bên trên viết một hàng chữ rồng bay phượng múa: Diệu nhật nhiễm nhiễm đông thăng, Minh Châu Tiêu Dương vô địch!
Một hàng chữ cực kỳ chói mắt lập tức khiến tất cả mọi người xôn xao!
- Thật là cuồng vọng quá. Một con ếch ngồi đáy giếng mà hống hách đến vậy.
- Sơn Hà của Minh Châu có là gì cơ chứ. Công ty thư họa "Văn Bảo" Hàng Châu của chúng ta muốn đánh bại họ là quá dễ.
- Hừ! Chút nữa khi bị loại, xem họ còn mặt mũi nào không.
Có người hả hê nói.
Vốn dĩ tiểu công chúa chẳng mấy hứng thú với cuộc thi, nhưng giờ trở nên rất hứng khởi. Cô thật sự muốn xem xem, Tiêu Dương - một người y thuật tuyệt thế vô song, võ học yêu nghiệt, liệu có xuất sắc vê mặt thư họa hay không.
- Chỉ là gây sự chú ý mà thôi, đừng để ý đến họ.
- Không ngờ danh tiếng của Tiêu Dương trong dân gian cũng cao đấy chứ.
Giờ đây, không ít ánh mắt đang nhìn bức hoành phi được kéo ra kia, cười lạnh lùng.
- Đại diện tham gia thi đấu của Sơn Hà Thư Họa, Tiêu Dương!
Những người xem xung quanh đều tức giận. Mặc dù trong lòng họ đều có quán quân, nhưng không hô hào hò hét như đám fan của Minh Châu này, lập tức khiến bọn họ rơi vào thế yếu nên rất khó chịu.
- Đúng là văn võ song toàn.
- Vô địch? Đúng là nực cười quá mức.
Điều khiến họ khó chịu nữa là trên sân khấu đều là đại diện thi đấu đến từ khắp nơi trên toàn quốc.
Trên sân khấu, giờ Tiêu Nhu Y cũng hết ngỡ ngàng. Một lát sau, cô cười hì hì nói:
Không ít người giờ mới để ý ra, Tiêu Dương không đứng trong đội ngũ của Sơn Hà Thư Họa.
- Ở khách sạn mấy ngày rồi, còn chưa được gặp đại diện thi đấu của Sơn Hà nữa. Có lẽ họ đã thâm tự nhận thua rồi. Giờ đây đám người kia hô hào như vậy, chút nữa đợi hắn ta thua sẽ càng đau hơn.
Đám người đang chuẩn bị xì xào một trận nữa, bỗng nhiên, bên cạnh Sơn Hà Thư Họa, đám người Minh Châu vừa hò hét cổ vũ đó, bỗng nhiên dạt về hai bên như một bông hoa nở...
Tiêu Viễn Hằng lão gia khen ngợi.
Trên sân khấu, tiếng của người dẫn chương trình lại vang lên. Khán giả Minh Châu không ngờ được rằng Tiêu Dương sẽ xuất hiện ở phía sau họ. Ai nấy đều cực kỳ vui vẻ, kêu lên. Nhưng không ai lao lên, một sức mạnh vô hình phát ra, đám người dạt ra hai bên...
- Tiêu Dương!
Quân Thiết Anh mừng rỡ:
Cơ thể thẳng thắn, lông mày như kiếm, mái tóc đen nhánh, hai mắt phát ra tia sáng lấp lánh như đá quý.
- Cuộc thi thư họa lớn nhất Viêm Hoàng. Tôi muốn xem xem, rốt cuộc có phải tập trung nhiều cao thủ hay không.
Một người áo trắng như tuyết, mặt nở nụ cười nhè nhẹ, ung dung bước lên trước.
- Vâng!
- Tây Môn Lãng!
Tiêu Dương nhoẻn miệng cười, nói khẽ:
Toàn cơ thể hắn phát ra sự thu hút không thể hình dung được, nụ cười làm người ta mê hồn.
- Vừa đúng lúc.
Lập tức, Quân Thiết Anh nở một nụ cười đầy ý vị với Tiêu Dương, khiến Tiêu Dương không hiểu có chuyện gì.
Một tiếng cười vang lên. Tiêu Dương quay người nhìn về phía sân khấu, trong lòng cũng đầy ý chí chiến đấu.
Một tiếng kêu phá vỡ sự tĩnh lặng. Ngay lập tức, tiếng hoan hô vang lên như sấm dậy.
- Đại tiểu thư, anh không đến muộn chứ.
Tiêu Dương cười gật đầu với Quân Thiết Anh:
Giống như những vì sao đưa vầng trăng lên. Rất nhanh, hắn bèn xuất hiện phía trước đoàn người của Sơn Hà.
Tiếng Tây Môn Lãng vang lên. Khi Tiêu Dương xuất hiện, tất cả lo lắng của y đều biến mất. Y đã chứng kiến thực lực không ai bì nổi của Tiêu Dương về mặt thư họa. Có Tiêu Dương ở đây, Sơn Hà không thể bại!
Y ngẩng đầu bước từng bước lớn lên. Trong trận chung kết này, Tây Môn Lãng vẫn làm trợ lý cho Tiêu Dương.
Tiêu Dương cười bước đi lên sân khấu. Vì hắn là quán quân khu vực thi đấu Minh Châu, vị trí của Sơn Hà Thư Họa nằm ở hàng đầu tiên khu số chín, rất dễ thấy.
- Trận chung kết chia làm hai giai đoạn. Hôm nay sẽ chọn ra năm mươi người lọt top 50.
Tây Môn Lãng hạ giọng giải thích quy tắc thi cho Tiêu Dương.
Top 50 của toàn quốc.
Tiêu Dương nhìn toàn cảnh. Có khoảng bốn năm trăm chiếc bàn để thi đấu. Cảnh tượng này quả thật là rất hoành tráng. Vòng loại đầu tiên chỉ chọn ra năm mươi công ty, tỷ lệ đào thải cũng khá cao.
Cảm nhận được địch ý và những ánh mắt khinh thường từ phía xung quanh, nhưng gương mặt Tiêu Dương vẫn giữ nụ cười điềm đạm.
Tiêu Dương chẳng lạ gì với những cảnh này nữa. Không cần phải tranh luận gì nhiều, chỉ cần dùng thực lực để đánh bại sự ngu ngốc của đối phương là được!
Nhìn thấy bóng người quen thuộc, Tiêu Dương cực kỳ mừng rỡ. - Anh Tiêu, tôi là Tiểu Thảo đây! Tôi bị họ che mất rồi.
Một lát sau, người đó xụ mặt nói to:
- Thảo! Thảo! Thảo!
Phía sau người họ còn có bốn anh em phàm ăn đang gặp đồ ăn và Thiên Mã song hùng rất cao lớn. Ở phía sau nữa, một bóng người khá "nhỏ nhắn" không ngừng nhảy múa, miệng hét không ngừng:
Hai cô gái với hai phong cách khác nhau khoác tay nhau.
Bốn cô gái đứng cạnh nhau. Mỗi người một vẻ, nghiêng nước nghiêng thành, trở thành một bức tranh đẹp cho tất cả mọi người.
Nhưng, rất nhanh, Tiêu Dương đã hiểu ra nụ cười đầy ý vị đó của đại tiểu thư rồi.
Người dẫn chương trình vẫn đọc những công ty tham gia thi đấu lên sân khấu. Ở dưới khán đài, có vài bóng người quen thuộc đã xuất hiện.
- Em rểt
Một âm thanh hưng phấn vang lên trong đám người. Nhưng, Tiêu Dương nghe thấy rất rõ ràng. Hắn nhìn về phía đó, ánh mắt không giấu nổi sự vui mừng.
Đó là người của quán cà phê Túy VũI
Bóng người xinh xắn đứng cạnh Lăng Phong quả là nghiêng nước nghiêng thành, Lăng Ngư Nhạn. Bóng người xinh đẹp của cô mang theo sự dịu dàng. Ánh mắt Tiêu Dương lập tức nhìn lên bóng người hấp dẫn này, không thể thu hồi lại ánh mắt.
Một cô gái dịu dàng xinh đẹp, khiến nội tâm Tiêu Dương rung động.
Ngoài ra, điêu khiến Tiêu Dương kinh ngạc là ở bên cạnh Lăng Ngư Nhạn, là một bóng người hấp dẫn xinh đẹp như hoa hồng đen. Mái tóc xoăn thả xuống, bay trong gió, trông rất già dặn. Đó không phải ai khác, chính là Tô Tiểu Tam, không, cô giáo Tô Tiểu San! Cô đã về từ Mỹ, lần này, bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Tiêu Dương.
Quân Thiết Anh mỉm cười đứng dậy đón hai người. Ở chung cư Thu Tâm Minh Châu, ba chị em họ đã có nhiều kỷ niệm cùng nhau, nên tình cảm rất tốt.
- Chào chị cả chị hai.
Ánh mắt hai cô gái nhìn sang Tiêu Dương, tình ý dịu dàng đầy ắp trong đôi mắt.
Trong đám người, tiếng hoan hô hưng phấn vang lên. Đó là tên nhãi Bạch Húc Húc. Người đến cùng với cậu ta là hai chị em Bạch gia, Bạch Khanh Thành và Bạch Tố Tâm. So với trước đó, khuôn mặt của hai người giờ đã xinh đẹp hơn, cực kỳ rung động lòng người.
- Đại ca, cố lên nhé!
Có Tiêu Dương ở đây, Tây Môn Lãng cũng tự tin hơn nhiều. Y chẳng thèm để ý đến ánh mắt của những người xung quanh.
Mặc dù hắn xa mọi người không lâu lắm, nhưng trong thời gian đó đã xảy ra quá nhiều chuyện, khiến Tiêu Dương như cách biệt thế giới này. Giờ đây gặp lại những gương mặt thân quen này, Tiêu Dương cực kỳ mừng rỡ ngạc nhiên. Nếu có thể lựa chọn, hắn hy vọng mình có thể ở lại Phục Đại cả đời, làm Tiêu đại gia bảo vệ cho ký túc xá nữ ở khu A, chẳng phải lo nghĩ gì, lúc rảnh thì trêu ghẹo gái, uống rượu với anh em, nghiên cứu những tác phẩm điện ảnh tinh túy...
Tiêu Dương nở nụ cười thoải mái. Dần dần, dần dần, nụ cười này trở nên cứng ngắc...
Sự vui vẻ trong lòng trở nên bi tráng, dần biến mất, biến mất...
Còn sự ngạc nhiên lại dần lớn lên, lớn lên...
Tô Tiểu San kéo theo Lăng Ngư Nhạn mỉm cười bước về phía bốn cô gái Quân Thiết Anh.
Tiêu Dương đến thời hiện đại đã lâu. Mặc dù trong lòng hắn vẫn có tư duy tam thê tứ thiếp của đời Tống, nhưng thật ra hắn đã dần hiểu ra chế độ một vợ một chồng của xã hội hiện đại. Giờ đây mấy cô gái có quan hệ trực tiếp hoặc có tình ý với hắn đang ở cùng nhau. Trong óc Tiêu Dương, giống như đang xuất hiện cảnh tượng của sao Hỏa đâm vào trái đất...
- Tiêu Khách Khanh, anh... nóng quá à?
Ở một bền, Tây Môn Lãng cẩn thận hỏi.
Tiêu Dương không hiểu, quay mặt ra.
Tây Môn Lãng run run chỉ vào trán Tiêu Dương. Tiêu Dương sờ tay vào, mồ hôi đã túa ra.
- Hơ, hôm nay nóng thật.
Tiêu Dương nói:
- Thời tiết miền bắc nóng thật đấy.
Tây Môn Lãng nhìn vào cơ thể đang bọc đầy áo của mình, một lúc sau, y đưa tay sờ lên trái mình rồi nói:
- Chẳng lẽ tôi có vấn đề?
Giờ đây Tiêu Dương đã không còn thời gian để ý đến Tây Môn Lãng nữa. Dưới khán đài, sáu cô gái tập trung lại với nhau. Tiêu Dương đã chuẩn bị tâm lý. Chút nữa nếu có tranh đấu xảy ra, hắn sẽ kéo đại tiểu thư và sư muội Tang Tang. Dù sao thì thực lực của hai cô khá mạnh. Rồi sau đó phải bảo Bạch Húc Húc kéo hai chị của cậu ta ra. Đúng rồi, Lăng Phong có thể kéo em gái của y ra... Tiêu Dương đã thâm sắp xếp như vậy.
Trong đám người, bỗng nhiên xuất hiện một cô gái xinh đẹp bước về phía những cô gái đó. Mái tóc đen xõa ngang vai, đeo kính râm, hơi cúi thấp đầu, không biết trông thế nào. Nhưng Tiêu Dương lập tức hận con mắt mình, vì hắn đã nhận ra ngay lập tức.
- Đó... chẳng phải là Thủy Ngưng Quân ư?
Tiêu Dương cảm thấy đầu mình đang to dần lên...
- Tây Môn Lãng, hôm nay là ngày bao nhiêu?
Tiêu Dương giật giật miệng.
Tây Môn Lãng lấy cuốn lịch ra, lật một lát rồi nói:
- Ngày hai mươi tám, ha, sắp đến tết tây rồi.
Tiêu Dương liếc sang:
- Trước khi đi cậu còn xem lịch sao?
- Anh không xem sao?
Tây Môn Lãng nói.
Tiêu Dương muốn khóc mà không ra nước mắt. Đây là hậu quả của việc ra ngoài mà không nhìn trước lịch! Trong đầu, Tiêu Dương đã nghĩ đến một cảnh tượng trang nghiêm và hoành tráng.
Trong nhà thờ Cơ Đốc Giáo, một vị mục sư vẻ mặt nghiêm nghị cầm thánh kinh. Phía trước, Tiêu Dương bị trói trên cây thánh giá...
A li lu yaf A li lu yal
- Thượng đế, xin thứ tha cho tên lăng nhăng này, thượng đế, xin hãy trừng phạt hắn, xin hãy...
A li lu ya...