Chương 897: Tiêu Dương đại diện tham gia thi đấu?
Chương 897: Tiêu Dương đại diện tham gia thi đấu?Chương 897: Tiêu Dương đại diện tham gia thi đấu?
Gió núi nổi lên, người mặc áo trắng biến mất ngay tại chỗ.
Sau đó, trên đỉnh một ngọn núi hùng vĩ, người áo trắng ngồi khoanh chân, hai mắt sáng như sao trời, phát ra ánh sáng khiến người khác không dám trực diện. Ánh sáng hai mắt hắn giống như có thể xé rách thiên địa ngay lập tức.
- Đạo Kinh Tiên trung kỳ.
Tiêu Dương lâm bầm. Mặc dù đang ngồi khoanh chân, nhưng toàn thân hắn vẫn phát ra ánh sáng lạnh lùng giống một thần binh ra khỏi vỏ. Khóe miệng nhoẻn cười, Kiếm Đạo Lực đã từ tiền kỳ Kinh Tiên lên đến trung kỳ. Trông thì biến hóa không nhiều, nhưng Tiêu Dương đã rất hài lòng. Sự thay đổi lần này là tinh hoa tích tụ từ những lần tu luyện trước.
- Xi Vưu Luyện Thể đã lên đến tâng tám.
Tiêu Dương nhìn thời gian. Còn hai tiếng nữa mới đến lúc cuộc thi thư họa chính thức bắt đầu. Hắn không vội về, mà kiểm tra lại một lượt cơ thể hắn:
- Cảnh giới vẫn đang nén ở Tâm Lôi Tứ kiếp đỉnh cao! Nhưng nếu giờ gặp phải hai anh em song sinh của Dịch gia như trước, không cần đến Hám Đạo Thuật mình cũng đánh thắng được họ.
Tiêu Dương rất tự tinI
Cảnh giới dùng kiếm đã đạt đến trình độ không tưởng tượng nổi.
Tiêu Dương đã được sự tẩy lễ của chín tâng Thiên Thê. Hắn cảm nhận được rằng, chín tâng Thiên Thê không phải là mức cao nhất!
Thiên Thê tẩy lễ, mặc dù Tiêu Dương không có nhiều sự thăng cấp về cảnh giới nhưng đã có một bước tiến lớn về cảm ngộ tu hành và vận dụng chiêu thức. Điều này đã đánh dấu một nền tảng tốt cho việc đột phá sau này của hắn.
Ánh mắt Tiêu Dương nhìn về phía trước. Được chín tầng Thiên Thê tẩy lễ khiến cho Tiêu Dương như thay đổi từ trong ra ngoài. Điều này khiến Tiêu Dương khao khát có được mười tâng Thiên Thê chưa từng xuất hiện đói
Ví dụ như thế thứ nhất của Phong Kiếm, Nhất Thiểm Như Điện. Giờ đây sau khi Tiêu Dương rèn luyện lại một lần nữa, khi sử dụng lại chiêu này, tốc độ đã tăng 20%I Thế thứ nhất của Phong Kiếm vốn đã có tốc độ rất nhanh, giờ đây tốc độ tăng thêm 20%, thật sự kinh khủng!
Đây là nguyên nhân khiến hắn không chịu đột phái
Nhận được sự tẩy lễ của chín tâng Thiên Thê khiến Tiêu Dương có được thu hoạch khó tưởng tượng!
- Mười tâng Thiên Thê, có lẽ còn có sự biến hóa về chất.
Ngoài điều này ra, Thanh Liên Kiếm Ca và những chiêu khác cũng có sự tiến bộ thực chất.
Tiêu Dương biết nhiều loại võ học. Từ trước đến nay, Tiêu Dương tưởng rằng sự hiểu biết của hắn đối với các loại võ học khá là hoàn mỹ. Đến khi Thiên Thê tẩy lễ tới, ở vào trạng thái ngộ đạo kia, Tiêu Dương mới phát hiện ra rằng, những điều hắn lĩnh ngộ ra trước đó là không đủi
- Chín tâng Thiên Thê.
- Bất Diệt Viêm Quyên.
Lấy một ví dụ, nếu trước kia Tiêu Dương đánh bừa một kiếm có thể xuyên qua trăm lá cây bất kỳ rơi trong khu rừng thì giờ đây, một đường kiếm khí của Tiêu Dương đủ để làm rụng tất cả lá trong khu rừng.
Bỗng nhiên, Tiêu Dương đánh lên tảng đá lớn ở dưới. Phát ra một tiếng nổ ở trong, cả tảng đá lớn không sao cả.
Ánh sáng lóe qua mắt Tiêu Dương.
Chín tâng Thiên Thê không phải là mức cao nhất. Nếu hắn đột phá, thì không còn cơ hội nhận được sự tẩy lễ của Thiên Thê nữa. Tiêu Dương luôn tin rằng, phải đạt đến cảnh giới cuối cùng rồi đột phá, mới là thời khắc tốt nhất!
Một quyền xuất ra, vạn trọng kình, định càn khôn!
Đây là sức khống chế tuyệt đối.
- Tại sao! Tại saol
Một lát sau, tảng đá lớn mà Tiêu Dương ngồi trước đó bỗng nổ tung, biến thành bụi vụn. Sau đó, trong phạm vi mười mét xung quanh, lập tức giống như có thuốc nổ vậy, đá vụn bay tứ tung. Cả ngọn núi sụp xuống mấy mét...
- Thiếu gia, xin bớt giận.
Một tiếng cười vang lên, người áo trắng bay ra xa.
- Tiêu Dương đại náo Dịch gia, người bị hại lớn nhất là ai? Là Dịch Huyễn ta! Dịch Huyễn đấy! Nhưng giờ đây, điều họ quan tâm nhất là gì? Là tên thái tử Dịch Hàn mười mấy năm cũng chưa về nhà lấy một lần!
Dịch Huyễn tức giận nói, gương mặt trở nên dữ tợn:
- Bớt giận? Sao ta có thể không giận được chứ!
Đây là uy lực của một quyên!
Dịch Huyễn cực kỳ tức giận!
Gân xanh nổi lên ở trán, hai nắm đấm nắm chặt lại.
Bên cạnh, một người áo đen che khắp cơ thể, chỉ lộ ra một đôi mắt sắc lạnh thấp giọng nói:
Thế thứ hai của Bất Diệt Viêm Quyền, Vạn Trọng Càn Khôn!
Tiếng bình hoa vỡ. Gương mặt vốn nho nhã của Dịch Huyễn bỗng trở nên dữ tợn, ánh mắt đỏ bừng và điên cuồng. Y ở trong tâng hầm. Đây là nơi Dịch Huyễn đích thân sai người đào ra. Đương nhiên y không sợ người khác phát hiện ra thái độ hiện nay của mình. Y điên cuồng:
Choangl!
Ở Dịch gia tại thủ đô.
Ánh mắt Dịch Huyễn tức giận điên cuồng, nhìn chằm chằm vào bức tường phía trước, giọng nói mang theo sự không cam tâm:
- Thái tử Viêm Hoàng, là Dịch Huyễn ta! Trước đó là ta, sau này cũng sẽ là ta! Ta là Thái Tử Dịch Huyễn, chứ không phải là vật thế thân của một người nào!!!
Nắm đấm của Dịch Huyễn chặt lại, nghe kêu răng rắc, vẻ tức giận dồn khắp gian hầm:
- Dựa vào đâu mà hắn ta đoạt lấy tất cả mọi thứ thuộc về ta! Giờ đây Dịch Hàn chỉ tạm thời rời đi mà thôi, vậy mà đám lão già của Dịch gia đã vội vàng đi tìm hắn. Trong mắt họ còn có ta không?
- Kế hoạch tìm kiếm Tiêu Dương là do ta đề ra. Vậy mà ông già họ Dịch đó lại cho Dịch Dư Phong đi làm. Rõ ràng là... trong mắt ông ta không có ta! Ta cũng là cháu trai của ông ta kia mài Ánh mắt Dịch Huyễn lạnh lùng, rồi cười như điên dại:
- Dịch gia, còn có ai thừa nhận người cháu là ta không?
- Mười mấy năm trước, các người đã hại chết cha ta! Ta thề rằng, nhất định sẽ khiến tất cả người của Dịch gia nợ máu phải trả bằng máu!
Ánh mắt của Dịch Huyễn phát ra sát khí kinh khủng chưa từng có trước đói
- Anh ấy sẽ đến ngay thôi.
Quân Thiết Anh cười gật đầu với họ:
Tây Môn Lãng cũng lên tiếng.
- Tiêu Khách Khanh...
Không ít người trong Sơn Hà Thư Họa đều trở nên lo lắng, ánh mắt dồn về phía Quân Thiết Anh.
- Tiêu Dương vẫn chưa đến.
- Ta đi đánh cờ với ông nội.
Nhìn bóng người Dịch Huyễn biến mất, ánh mắt sắc lạnh của người đó chợt hiện lên một chút ánh sáng!
Ở quảng trường Thiên An Môn, người đông nườm nượp, đã đến 11:30 phút trưa.
Chỉ còn ba mươi phút nữa là đến lúc bắt đầu trận đấu.
Người trên quảng trường sôi sục, âm thanh liên tiếp dậy sóng từng đợt. Trên sân khấu, tiết mục cuối cùng kết thúc, vang lên tiếng vỗ tay như sấm. Tiếng vỗ tay lần này vang đội hơn hẳn. Bởi lẽ, sau khi tiết mục này kết thúc, những đại diện của các công ty đến từ toàn quốc sẽ lên sân khấu chuẩn bị thi.
Trận chung kết cuộc thi thư họa Viêm Hoàng mà mọi người mong đợi đã bắt đầu.
Người dẫn chương trình gọi tên từng công ty đại diện. Sau đó tiếng vỗ tay dội lên, từng đại diện tham gia thi đấu hùng hồn bước lên võ đài cao nhất đại diện cho giới thư họa Viêm Hoàng.
- Sau đây là tám công ty mạnh nhất của khu vực thi đấu Hàng Châu! Người thứ ba, công ty thư họa "Cao Thanh", mời đại diện tham gia thi đấu lên sân khấu, Liêu Xương!
Tiếng vỗ tay vang lên.
Dịch Huyễn hít sâu vào mấy hơi. Một lúc sau, y châm chậm đứng dậy, gương mặt lại nở nụ cười nhàn nhạt, tự tin bước ra:
- Thiếu gia, xin thứ lỗi cho tôi nhiều chuyện. Giờ đây kế hoạch đã tiến hành đến lúc quan trọng. Thiếu gia cố gắng đừng để lộ tâm trạng ra. Mười mấy năm cũng nhịn được, vậy mà còn không nhịn được chút thời gian này?
Người mặc áo đen dường như không để tâm đến tất cả biểu hiện trước đó của Dịch Huyễn, nghe vậy bèn nói:
- Thiếu gia, tất cả mọi việc đang nằm trong kế hoạch.
- Sự việc có tiến triển gì không?
Xả giận nửa tiếng đồng hồ, lòng Dịch Huyễn mới dần bình tĩnh lại, gương mặt lại trở vê sắc thái cũ, bước lên phía trước ngồi xuống rồi châm chậm nói:
Cô không lo lắng thật. Vì nửa tiếng trước Tiêu Dương đã gọi điện cho cô, nói rằng hắn đang trên đường tới. Giờ nửa tiếng rồi, có lẽ Tiêu Dương sắp tới rồi.
Trên bàn ban giám khảo, khí thế rất hùng hồn. Mười vị danh gia thư họa năm sao bao gồm cả Thủy Tu Trúc lão gia là trọng tài chính. Còn có một vài người đóng vai trò trọng tài phụ, tính điểm bình quân, để đảm bảo cho sự công bằng của cuộc thi.
Ngoài ra, còn có mấy vị khách được mời đến để chấm điểm. Đây đều là những nhân vật quan trọng ở thủ đô và có kinh nghiệm lâu năm trong giới thư họa. Trong số đó có cả lão gia Tiêu Viễn Hằng của Tiêu gial
Tiêu Nhu Y đi theo ông nội đến đây. Nhưng giờ đây cô không mấy hứng thú. Ngồi trên hàng ghế khách mời, Tiêu tiểu công chúa cảm thấy khó chịu. Bởi vì xung quanh cô toàn những người bằng tuổi ông cô, nên cô cảm thấy hơi nặng nề.
- Nhu Nhu, con thích đoàn thi đấu nào?
Tiêu Viễn Hằng bỗng mỉm cười hỏi Tiêu Nhu Y.
Tiêu Nhu Y ngớ ra, một lúc sau, mới lè lưỡi nói:
- Cháu đâu có biết đoàn nào với đoàn nào. Ông nói xem cháu thích đoàn nào chứ?
Tiêu Viễn Hằng cười ha ha:
- Con nhóc này...
Câu trả lời này của Tiêu Nhu Y không hề khiến Tiêu Viễn Hằng cảm thấy kỳ lạ. Đừng nói là Tiêu Nhu Y, dù là bản thân Tiêu Viễn Hằng cũng không đi tìm hiểu vê những đoàn tham gia thi đấu. Mỗi khu vực thi đấu chọn ra tám đoàn thi đấu mạnh nhất. Quá nhiều đoàn đến đây, Tiêu Viễn Hằng chẳng hơi đâu đi tìm hiểu tất cả số người tham gia thi đấu:
- Trong số đại diện tham gia thi đấu cũng có không ít người trẻ tuổi. Đúng là một việc tốt!
Gương mặt Tiêu Viễn Hằng mỉm cười. Ông rất yêu thư họa truyền thống Viêm Hoàng, đương nhiên hy vọng rằng trong lĩnh vực này sẽ xuất hiện nhiêu nhân tài trẻ tuổi.
Tiêu Nhu Y ngước mắt nhìn khắp mọi nơi. Bỗng nhiên cô nhìn thấy một bóng người quen. Đó là Diệp Tang. Ánh mắt cô lập tức sáng lên, nhìn về xung quanh Diệp Tang. Nhưng cô không thấy bóng dáng Tiêu Dương đâu, bèn tự lâm bầm:
- Không ngờ tên này không đến.
- Cháu nói gì cơ?
Tiêu Viễn Hằng không nghe rõ nên hỏi lại.
- Ông ơi, ông cảm thấy liệu Tiêu Dương có tới không?
Tiêu Nhu Y nói.
Tiêu Dương đại náo Dịch gia trước đó, đương nhiên Tiêu Viễn Hằng cũng đã nghe đến sự tích của hắn. Nghe cháu gái nói vậy, ông lắc đầu. Ông đương nhiên biết rằng giờ đây Dịch gia đang tìm mọi cách để truy †ìm tung tích Tiêu Dương:
- Cậu ấy đâu cần phải đến hóng chuyện ở đây?
Tiêu Viễn Hằng cười lắc đầu.
- Hóng chuyện?
Người ngồi cạnh Tiêu Viễn Hằng là danh gia thư họa năm sao Hoàng Xương Niên đã từng đảm nhận vị trí trọng tài trong cuộc thi ở khu Minh Châu. Giờ đây, nghe nói vậy, ông ta bèn lên tiếng:
- Tiêu Dương mà mọi người nói tới, có phải là đại diện tham gia thi đấu của khu Minh Châu không?
- Gì cơ? Mắt Tiêu Nhu Y mở to:
- Tiêu Dương là đại diện thi đấu?
Tiêu Viễn Hằng cũng rất kinh ngạc.
- Đương nhiên rồi.
Hoàng Xương Niên khi nói đến cái tên Tiêu Dương, ánh mắt thầm xúc động, nói:
- Tiêu Dương không phải đến để hóng chuyện đâu. Mặc dù khu thi đấu Minh Châu không được nhiều người chú ý tới, nhưng trong lòng người xem ở khu Minh Châu, Tiêu Dương của Sơn Hà Thư Họa là một cái tên nóng sốt đói
Đúng lúc này, người dẫn chương trình cuối cùng cũng đọc đến tên khu thi đấu Minh Châu.
Nếu so sánh với tiếng vỗ tay như sấm trước đó, tiếng vỗ tay dành cho khu thi đấu Minh Châu quả là đã ít rất nhiều, chỉ lộp bộp nổi lên ở vài nơi.
Tiêu Nhu Y không kịp hỏi Hoàng Xương Niên, dựng tai lên nghe tiếng của người dẫn chương trình.
- Khu thi đấu Minh Châu, người thứ hai, công ty thư họa Vận phong, xin mời đại diện Hứa Nhạc Bằng!
Khi Hứa Lạc Bằng lên vị trí chỉ định, người dẫn chương trình lại nhìn lên tờ danh sách, đọc tiếp.
- Tiếp theo, mời quán quân khu thi đấu Minh Châu, công ty Sơn Hà Thư Họa... Tiêu Dương!
Vừa dứt lời, ở một góc khán đài, bỗng vang lên tiếng vỗ tay như sấm!
Đến từ Minh Châu!