Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 891 - Chương 896: Xuất Quan!

Chương 896: Xuất quan! Chương 896: Xuất quan!Chương 896: Xuất quan!

Lá cờ năm sao màu đỏ lấp lánh bay trong gió. Trên quảng trường trung tâm lớn nhất trên thế giới, sáng ngày hôm nay có rất nhiều người. Họ đứng sát cạnh nhau, không khí rất tấp nập, chân đứng lên sàn đá màu hoa nhàn nhạt, dồn về phía giữa.

Trên một cái đài cao được xây ở giữa, rộng lớn và đầy khí thế. Ở giữa đài, trên một bức hoành phi, chữ như rồng bay phượng múa, khí thế bất phàm: "Trận chung kết cuộc thi thư họa Viêm Hoàng '!

Bên phải từ trên xuống dưới, nét chữ cuồng thảo nổi bật.

"Thiết bút tật thư, đào tẫn thiên hạ anh hùng”.

Ở bên trái."Giang Sơn như họa, nhất thời đa thiếu hào kiệt".

Ba hàng chữ này ẩn chứa ý cảnh rất mạnh, khí thế hùng hồn, đã khiến mọi người cực kỳ chấn động.

Những người tập trung đến đây từ sáng, phần đông là những người yêu thích thư họa đến từ khắp nơi trong cả nước. Giờ đây ánh mắt của họ đều rừng rực.

- Những chữ này do ai viết vậy?

Người tấp nập, đến chứng kiến khoảnh khắc lịch sử này.

Khắp nơi xung quanh khán đài chia thành nhiều khu vực rõ ràng, để những khán giả đến từ các tỉnh khác nhau tập trung lại một chỗ, hò hét cổ vũ cho công ty thư họa mà mình thích. Ở một sân khấu cao trước mắt, là chỗ của ban giám khảo và nơi ngồi của khách. Đây đều là những nhân vật quan trọng của Viêm Hoàng, những nhân vật rất nổi danh.

Thứ nhất, cuộc thi này là do tám gia tộc lớn của Liên Minh Thư Họa Viêm Hoàng liên kết tổ chức, công tác tuyên truyền cực kỳ rộng lớn. Phần thưởng cuối cùng cũng cực kỳ lớn. Thứ hai, đây là một cuộc thi lớn về nghệ thuật truyên thống ở Viêm Hoàng những năm gần đây, và nơi tổ chức cuộc thi này là ở quảng trường Thiên An Môn. Điều này không chỉ cho thấy khả năng mạnh mẽ của Liên Minh Thư Họa, cũng cho thấy lãnh đạo rất quan tâm đến nghệ thuật truyền thống này. Thứ ba, trận đấu này thậm chí đã thu hút không ít giới truyên thông thế giới, họ cũng đến quảng trường Thiên An Môn vào ngày này.

Trận đấu này sẽ xuất hiện rất nhiêu cao thủ, nhất định sẽ là một trận chiến khốc liệt!

Ở xung quanh đài, không ít người đang lạnh lùng cảnh giác giữ trật tự.

- Nhìn thấy bên kia chưa. Trên tấm biển kia có hai chữ "Văn Bảo". Đó là công ty thư họa đứng đầu đến từ Hàng Châu đó. Họ là người đứng đầu trong khu thi đấu Hàng Châu. Người trẻ tuổi đi đầu tiên kia tên là Trương Dương. Đó là đại diện tham dự cuộc thi của họ, đã đánh bại rất nhiều lão tiền bối nổi tiếng ở Hàng Châu rồi đó. Đúng là anh hùng xuất thiếu niên!

- Thật lợi hại, chắc là của chủ Liên Minh Thư Họa! Không biết sau khi cuộc thi thư họa kết thúc, liệu có ai dám khiêu chiến với Liên Minh Thư Họa không? Nếu có thì lại có chuyện vui rồi!

- Đến rồi đến rồi. Những đội tham gia cuộc thi đã đến rồi.

Thực sự rất nhiều người quan tâm đến trận chung kết cuộc thi thư họa này!

- Khiêu chiến với Liên Minh Thư Họa? Thế chẳng phải là không tự đập đá vào chân mình sao? Ai mà chẳng biết Liên Minh Thư Họa là người mạnh nhất trong này, còn ai dám đánh lại nữa?

Ban tổ chức Liên Minh Thư Họa cũng đã hứa hẹn không chỉ một lần, rằng sau cuộc thi thư họa lần này sẽ khiến toàn thế giới phải nhận thức lại về sức hút của thư pháp Viêm Hoàng!1 Tiêu điểm nhất ở nơi này, là người thanh niên tên Trương Dương đó. Tính cách của y như cái tên đó, gương mặt mang theo nụ cười ngạo mạn. Y bước lớn lên trước, tư thế rất đắc ý. Y cũng là người có bản lĩnh, kinh nghiệm thư pháp của y khiến cho không ít nhà thư pháp nổi danh năm sao phải tự hổ thẹn không bằng.

Đây là trận đấu tâm cỡ nhất, hoành tráng nhất trong lịch sử Viêm Hoàng!

Trương Dương đã là một trong những người nổi tiếng trước khi bắt đầu cuộc thi.

Một tiếng hét vang lên. Lập tức không khí đưa đến cao trào, càng náo nhiệt hơn.

- AI Đẹp trai quái

Hôm nay là vòng đầu tiên của trận chung kết. Trong số tám đội mạnh của các khu thi đấu toàn quốc, chọn ra mười lăm người lọt top 50 trên toàn quốc!

- Ôi, cả khu thi đấu Minh Châu chỉ có một người miễn cưỡng được coi là danh gia thư họa năm sao, có lẽ vòng đầu tiên hôm nay đã bị đánh bại ngay lập tức. Theo tôi, người lọt top 50 chưa chắc đã có người của công ty thư họa Minh Châu.

Đương nhiên, không ai ép công ty tham gia thi đấu phải khiêu chiến. Những công ty tham gia thi đấu lọt top 20 đều có thể giành được phần thưởng lớn, không khiêu chiến thì sẽ cầm phần thưởng, vui vẻ về nhà.

- Nhìn kia, kia là danh gia thư họa đến từ Dương Thành. Uy danh rất nổi, Điền Cốc Lão Nhân.

Đây là một bữa tiệc thị giác đối với bất kỳ một người yêu thích thư họa nào!

Đương nhiên, chỉ là một trong mà thôi! Có quá nhiều cường giả thanh niên đến từ khắp nơi trên toàn quốc. Liên Minh Thư Họa đã đưa ra một sự thu hút rất lớn đối với mọi người. Người thành công lọt vào top 10, sẽ được sở hữu 0. 5% cổ phần của Liên Minh Thư Họa! Đối với một công ty đứng đầu độc quyền đến 90% số giao dịch trong ngành, điều này có nghĩa là gì?

Chỉ có đứng ở đó, mới có tư cách lên đến đỉnh cao toàn quốc.

Chỉ có người có trình độ đứng đầu toàn quốc mới có tư cách đứng ở đó.

Trên sân khấu rộng lớn kia là thánh địa trung tâm của tất cả những người yêu thích thư họa.

- "Sơn Hà Thư Họa" của Minh Châu cũng có mặt rồi! Họ là quán quân trong vòng thi đấu Minh Châu. Nghe nói đại diện của họ cũng là một người thanh niên, là vị nào vậy?

Giờ là chín giờ sáng.

- Đông người thật.

Vẻ mặt Tây Môn Lãng xúc động nhìn cảnh trước mắt, không ngừng nhìn khắp xung quanh. Khi nhìn thấy một vài danh gia nổi tiếng trong giới thư họa, y cũng hô lên giống mọi người, cực kỳ xúc động.

Vòng chung kết cuộc thi thư họa Viêm Hoàng, đã đi đến giai đoạn thứ hail

Thắng thì sẽ giành được 0. 5% cổ phần của Liên Minh Thư Họa Viêm Hoàng. Nếu thua thì sẽ bị mất 70% cổ phần của công ty tham gia thi đấu.

Hơn nữa, theo nguyên tắc thi đấu mới, người lọt top 20 sẽ có cơ hội khiêu chiến với Liên Minh Thư Họa Viêm Hoàng!

Tiếp theo đó, ngày mai sẽ tiến hành trận đấu cuối cùng. Chọn ra hai mươi người từ top 50.

Đừng nói là người thanh niên như Tây Môn Lãng, ngay cả Chu Thạch Điển lão nhân cũng rất xúc động.

Cả đời này, có lẽ chỉ được một lần chứng kiến thư họa Viêm Hoàng nổi danh trên thế giới.

Không ít giới truyền thông thế giới tập trung lại. Không chỉ là một trận đấu, mà còn là một sự phát huy quốc túy!

- Tiêu Dương cứ đến lúc quan trọng là không thấy người đâu.

Diệp Tang đứng cạnh Quân Thiết Anh, lông mày hơi nhíu lại.

Quân Thiết Anh cười khẽ:

- Anh ấy là người biết chừng mực.

Diệp Tang liếc sang Quân Thiết Anh, một lúc sau, cô thở dài nói:

- Thật không biết anh ấy đã cho chị uống thuốc gì.

Tiêu Dương đại náo Dịch gia, rồi bình tĩnh rời đi. Điều này giống như một cái xương mắc ở mắt Dịch gia. Nếu không nhổ nó ra, thì tất cả mọi người Dịch gia đều rất khó chịuI

Đám người ở bên dưới yên lặng, không ai dám lên tiếng.

- Nhiều người như vậy mà không tìm được nơi Tiêu Dương trốn! Chẳng lẽ hắn ta đã biến mất rồi à?

Dịch lão tướng quân ngồi ở trên ghế thái sư trên cao, gương mặt đỏ mang theo sự lạnh lùng:

Tại thủ đô, nếu quảng trường Thiên An Môn giờ đang rất náo nhiệt, thì phủ đệ Dịch gia lại rất yên tĩnh.

Cô là con gái trưởng của Quân gia. Cô có nghĩa vụ lấy lại những gì thuộc vê mình. Kinh doanh "Sơn Hà Thư Họa" là bước đầu tiên. Cô rất khó có cơ hội để đi theo mơ ước xưa.

- Còn gần ba tiếng nữa cơ.

Quân Thiết Anh mỉm cười nói:

- Liên Minh Thư Họa đã chuẩn bị không ít những tiết mục phong phú. Chúng ta ngồi đây xem đi.

Mỗi đoàn thi đấu đều có chỗ ngồi. Những người của Sơn Hà ngồi xuống không lâu, tiết mục trên sân khấu cũng bắt đầu.

Đầu tiên là một tiết mục đàn tranh. Âm nhạc du dương rót vào lòng người nghe như rót mật, như mê say, rất nhanh khiến người ta mê muội.

Không ai để ý rằng, vẻ mặt của Quân Thiết Anh giờ chìm vào hồi ức.

Ngày xưa, khúc hợp tấu đàn và sáo đó,'Túy Vũ Địa Phủ', làm chấn động cả Phục Đại.

Đàn tranh từng là nguồn sống thứ hai của Quân Thiết Anh. Ước mơ của cô là khiến cho những khúc đàn tranh của Viêm Hoàng chấn động đến toàn thế giới. Nhưng, ở trên sân khấu cao nhất đó, nhảy một điệu múa, nói ra tiếng lòng mình...

Mộng ước và hiện thực luôn khác nhau.

Diệp Tang chuyển chủ đề.

- Mười hai giờ mới chính thức bắt đầu cuộc thi đúng không.

Lập tức Diệp Tang đỏ mặt, khó thấy có khi nào cô ngại ngùng như lúc này. Mặc dù hai cô gái đã nói chuyện với nhau trong sơn động khu Tam Giác Vàng nhưng Diệp Tang vẫn có cảm giác đỏ mặt, đặc biệt là... khi vừa mới ăn vụng trái cấm cùng Tiêu Dương.

- Chị cũng không biết anh ấy đã cho em uống thuốc gì nữa.

Trong mắt Quân Thiết Anh hiện ra những cảnh trước đó. Trong lúc đen tối nhất cả cuộc đời cô, chính là Tiêu Dương đã đem lại cho cô hy vọng. Cảm giác ấm áp đó không thể diễn tả bằng lời. Lập tức, Quân Thiết Anh mỉm cười, rồi quay sang nhìn Diệp Tang: Diệp Tang và Quân Thiết Anh quen nhau đã lâu. Diệp Tang biết rất rõ tính cách của Quân Thiết Anh. Cô ấy có sự kiên cường mà những cô gái khác không thể nào bì được. Trên thương trường, cô có sức mạnh và sức hấp dẫn của một nữ cường nhân! Nhưng cứ nhắc đến Tiêu Dương, vị Quân tiểu thư như mê muội vậy, trời có sập xuống cũng không sợ! Trong lòng cô ấy, chỉ cần có Tiêu Dương, tất cả mọi việc sẽ rất tốt.

Nhưng, gần như đã tìm khắp thủ đô mà không ai phát hiện ra hành tung của Tiêu Dương.

Yên lặng một hồi lâu, Dịch lão tướng quân châm chậm nói:

- Còn Hàn Nhi nữa, rốt cuộc nó đi đâu rồi?

Trong sâu thẳm nội tâm, Dịch lão tướng quân thật sự hơi hối hận. Nếu tối hôm đó, lão nghe lời cháu Dịch Hàn của mình, không đi nước cờ này, thì có lẽ đã không gây nên thế cục hôm nay.

Con trưởng Dịch Dư Phong đứng ra, trầm giọng nói:

- Hàn Nhi chỉ để lại tin rằng nó đi tìm sư phụ, chúng con... cũng không liên lạc được với nó.

- Chúng mày...

Dịch lão tướng quân đập mạnh ghế rồi đứng lên, tức giận quát:

- Đồ bỏ đi! Cả đám bỏ đi!

- Ông nội.

Một lúc sau, Dịch Huyễn chầm chậm lên tiếng:

- Hôm nay là trận chung kết cuộc thi thư họa Viêm Hoàng. Nghe nói, Tiêu Dương có quan hệ mật thiết với công ty Sơn Hà Thư Họa của khu thi đấu Minh Châu. Có lẽ hắn sẽ xuất hiện ở đó.

- Cả Bạch gia nữa.

Dịch Huyễn nói:

- Cháu thấy, nếu cứ tìm bừa tung tích của Tiêu Dương, thì chẳng bằng theo dõi họ. Có lẽ sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.

Dịch lão tướng quân trầm tư một hồi rồi gật đầu, nhìn về phía Dịch Dư Phong:

- Nhất định phải làm cho tốt việc này! Không được để Tiêu Dương chạy khỏi tâm kiểm soát của Dịch gia ta. Đợi đến lúc hắn rời khỏi thủ đôI

Gió lớn thét gào, thổi qua Vạn Lý Trường Thành.

Khí thế sục sôi, chứng kiến một lịch sử máu và lửa!

Ở khu trường thành, núi non trùng điệp.

Ở tận sâu trong cùng, một hang động nhỏ khó tìm trong đó vừa được mở ra không lâu. Bốn phía trong động đầy những trận pháp để che giấu khí tức.

Rừng cây yên lặng. Bỗng nhiên phạm vi hang động rung lên mãnh liệt...

Một khí thế rất lớn, ngập trời bùng lên.

Âm!

Âm!

Những tiếng nổ vang lên, đá bụi bay mù mịt, cành cây rơi xuống, khói tung lên, một người áo trắng xuất hiện giữa không trung!
Bình Luận (0)
Comment