Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 890 - Chương 895: Vòng Chung Kết Cuộc Thi Thư Họa!

Chương 895: Vòng chung kết cuộc thi thư họa! Chương 895: Vòng chung kết cuộc thi thư họa!Chương 895: Vòng chung kết cuộc thi thư họa!

Núi tuyết lở giống như long trời lở đất, sụp về tứ phía. Tiếng âm ầm khiến cho trời đất cũng phải thất sắc.

Cơ thể Thánh Long Vương bị tuyết vùi mất. Nhưng vẻ mặt của người áo xanh không hề vui vẻ, mà sự lạnh lùng càng trở nên nhiều hơn, tràn ngập cả đất trời. Sát khí tràn khắp nơi, y lạnh lùng hét:

- Thần Lệnh giết người mà lại có người dám ra tay ngăn cản. Muốn chết sao!

Ngọn núi tuyết bỗng đổ xuống không phải do người áo xanh gây nên. Mà ngọn núi này đổ xuống người Thánh Long Vương khiến cho người áo xanh không còn mục tiêu tấn công nữa.

Núi tuyết không thể tự đổ được. Chắc chắn có người ngầm thao thúng, nhân cơ hội và ra tay.

- Vô Tẫn Phá Liệt!

Sát khí trên gương mặt người mặc áo xanh bộc lộ ra. Chiếc trọng xích trong tay y bỗng hóa thành một chiếc chùy dài đến cả trăm trượng, kéo theo một tàn ảnh dài, đập thẳng về phía ngọn núi tuyết.

Âm...

- Đồ khốn!

Người áo xanh tức giận giơ trọng xích lên, lập tức bốn phương tám hướng vang lên tiếng nổ đỉnh tai nhức óc. Uy lực cực kỳ kinh khủng. Người áo xanh đương nhiên biết rằng Thánh Long Vương không phải đã chạy quá trăm dặm, nhưng cả một vùng núi tuyết thế này, y không còn định vị được khí tức của Thánh Long Vương, muốn tìm được ông cũng khó.

Khói bụi bay khắp nơi trong không gian.

- Không ngờ ngươi còn có thủ đoạn giấu được khí tức của bổn Thần Sứ! Thật đáng ghét!

Thánh Long Vương, là người lọt top 5 trong cường giả Thần Bảng của Viêm Hoàng, vậy mà bị người áo xanh này truy sát bảy ngày bảy đêm cũng không chạy thoát được. Giờ đây dựa vào ngọn núi tuyết, người đang giấu mặt kia ra tay, mới tạm thời khiến y thoát được cái chết. Có thể tưởng tượng được sức mạnh của người áo xanh này.

- Bổn Thần Sứ cho ngươi một cơ hội, hãy giao Thánh Long Vương ra đây ngay. Việc ngày hôm nay có thể bỏ qual

Dù là tuyết hay đá, hay cây cối, đều trở thành bụi.

- Dù ngươi là ai! Dám nhúng tay vào Thần Lệnh là tội chết!

Người chấp hành Thân lệnh, đều có thực lực khủng khiếp có thể so bì với những cường giả đương thời.

Sức mạnh tấn công khủng khiếp!

Thần sắc của người áo xanh rất khó coi, y quát lên:

Sắc mặt người áo xanh lạnh lùng. Chiếc trọng xích trong tay châm chậm giơ lên, sát cơ càng trở nên nhiều hơn:

Người áo xanh lao nhanh xuống, đuổi theo Thánh Long Vương. Vừa rồi do đòn tấn công của y, Thánh Long Vương đã bị trọng thương. Người áo xanh tin rằng y không chạy được bao xa. Nhưng sau khi người áo xanh không thể tìm được Thánh Long Vương, y dừng lại giữa không trung, tiên thức lập tức ngập trong không gian trăm dặm, nhưng không phát hiện thấy khí tức của Thánh Long Vương nữa.

- Đã vậy thì hãy đợi đấy. Chưa ai có thể thoát được sự truy sát của "Thần Lệnh. Người áo xanh tức giận hét lớn, âm thanh chấn động đất trời:

Âm thanh chấn động trong không gian, vang vọng mãi nhưng không ai đáp lại.

Nấu rượu luận đạo, đời người khó có được tri kỷ như vậy.

Thái Cực Vương!

Trong sơn động, còn có nhiều trận pháp được bày bố. Đây đều là trận pháp để giấu khí tức, có thể thấy Thái Cực Vương cẩn trọng đến mức nào.

Trên ngọn núi tuyết này, đương nhiên không thể xuất hiện trận pháp tự nhiên.

Thái Cực Vương ở một bên tóc bạc nhưng gương mặt trẻ, trông như một lão ngoan đồng, ngồi bất cần trên một hòn đá.

Ở sâu trong núi tuyết, tại một nơi hơi lõm vào giữa, có một cửa động khó thấy. Cửa động chỉ đủ để một người vào, rất khó tìm. Và ở cửa động còn có một trận phá mê huyễn để che đi.

- Đại ca, tại sao Thần Lệnh lại muốn giết huynh?

Nhưng Thánh Long Vương không nói nổi lời cảm ơn. Vì đã làm bạn nhiều năm, nên ông rất rõ tính của Thái Cực Vương. Nếu ông cảm ơn thì sẽ khiến Thái Cực Vương không vui.

Ánh mắt Thánh Long Vương rất phức tạp. Ông biết rằng, Thái Cực vương cố ý tỏ vẻ bất cần như vậy. Hôm nay ông mạo hiểm cứu Thánh Long Vương khỏi tay Thần Sứ, có lẽ Thần Sứ sẽ đoán được rằng là do Thái Cực Vương làm. Vậy thì, Thái Cực Vương cũng sẽ trở thành mục tiêu ra tay của Thần Sứ.

Khi Thánh Long Vương bị truy sát, ông cố gắng hết sức chạy đến đây, vì chỉ có ở đây còn một hy vọng sống.

Người mặc áo long bào màu vàng ngồi khoanh chân, điều chỉnh lại khí tức hỗn loạn trong cơ thể mình. Một lúc sau, một ngụm máu đục hộc ra. Thánh Long Vương chầm chậm mở mắt ra, lau vết máu ở khóe miệng. Môi hơi trắng và khô, trâm giọng nói:

- Thần Sứ của Tam Xích Thần Minh Điện đúng là quá mạnh.

- Ha ha, chẳng phải đại ca đã an toàn thoát thân rồi sao, Thần Sứ là cái quái gì!

Thánh Long Vương giỏi về tấn công còn Thái Cực Vương giỏi vê phòng ngự. Tu vi của hai người ngang nhau, vì thế đã tranh đấu với nhau rất lâu mà vẫn chưa phân chia thắng bại. Trong khoảng thời gian đó, tình cảm giữa hai người ngày càng sâu đậm. Mặc dù bình thường không ai chịu thua ai, nhưng đều coi đối phương là bạn sinh tử. Đặc biệt là cả hai người cùng nhận một đồ đệ là Dịch Hàn, nên mười mấy năm trở lại đây càng thân nhau hơn.

Nạn lớn mà không chết!

Trong lúc quan trọng, ông làm nổ ngọn núi tuyết, nhân cơ hội đó dẫn Thánh Long Vương bị thương nặng đi. Khả năng phòng ngự của Thái Cực Vương rất giỏi, khinh công rất lợi hại. Ông đã dùng tốc độ nhanh nhất để đến sơn động chuẩn bị từ trước, tránh được sự truy sát của người áo xanh.

Khi biết rằng Thánh Long Vương bị truy sát, không ai dám gây sự với Thần Minh Điện. Nhưng Thái Cực Vương thì lại kiên quyết ra tay. Ông không dám tấn công trực diện, mà đợi cơ hội cuối cùng ở ngọn Everest.

Thần sắc Thái Cực vương bỗng trở nên nghiêm túc.

Thánh Long Vương trầm tư một lát, một lúc sau y cười khổ lắc đầu:

- Ta không biết.

Đúng là tai họa trời giáng! Trong lòng Thánh Long Vương khó chịu vô cùng. Ông không gây sự với ai mà bỗng nhiên bị Thần Lệnh truy sát!

- Những thần lệnh xuất hiện trong lịch sử đều giết người xấu. Tam Xích Thân Minh Điện phải bố cáo thiên hạ rồi mới truy sát bằng Thần Lệnh.

Thái Cực Vương nhìn Thánh Long Vương, bỗng mở to mắt:

- Đại ca, liệu có phải huynh đã làm việc gì khiến trời phải oán giận không!

Thánh Long Vương bèn lườm lão:

- Những năm gần đây ta làm gì, chẳng lẽ đệ không biết?

- Không! Nhất định sẽ có thuốc chữa!

Sắc mặt Thái Cực Vương biến đổi!

- Vừa rồi đệ cũng cảm nhận được rồi đấy. Loại độc này rất kỳ lạ. Tạm thời mượn công lực của ta và đệ mới giữ chân nó được. Nhưng, có lẽ là... Ta không trụ nổi một tháng.

Thánh Long Vương cười khổ lắc đầu:

- Không thuốc gì giải được.

Thái Cực Vương lo lắng nói.

- Đại cal

Thái Cực Vương kinh hãi, nhanh chóng đỡ Thánh Long Vương dậy, lập tức dùng khí tức của mình truyên vào cơ thể Thánh Long Vương qua huyệt vị. Lập tức, nét mặt Thái Cực Vương trở nên nghiêm nghị. Trong cơ thể Thánh Long Vương đang có một sức mạnh kỳ lạ xâm lấn!

Kết hợp giữa hai sức mạnh lớn của Thánh Long Vương và Thái Cực Vương, khó khăn lắm mới phong tỏa được luồng sức mạnh xâm lấn đó ở một góc kinh mạch.

- Đây là...

Thái Cực Vương mở mắt ra, ánh mắt kinh ngạc. Nếu không đuổi được luồng sức mạnh xâm lấn này đi, tính mạng của Thánh Long Vương sẽ rất nguy hiểm!

- Chiếc trọng xích của tên Thần Sứ đó có tẩm kịch độc.

Sắc mặt Thánh Long Vương càng trở nên trắng bệch, châm chậm nói:

- Với võ công tuyệt thế của y và loại độc tố kinh khủng này, trên thế gian này còn mấy người có thể tránh khỏi sự truy sát của y?

- Giờ phải làm sao đây? Làm sao giải được loại độc này?

Thánh Long Vương vừa muốn mở miệng, bỗng nhiên sắc mặt đỏ au rồi tím lại. Cơ thể run lẩy bẩy, sau đó ngã xuống đất, co rút lại và run rẩy.

Thái Cực Vương nói.

- Dù thế nào, huynh cũng phải trốn ở đây một thời gian. Tình hình cụ thể ta sẽ ra ngoài điều tra.

Tại sao Thần Lệnh lại giáng xuống người Thánh Long Vương!

Giờ đây, một vấn đề bao trùm lấy hai người.

Thật sự là Thánh Long Vương và Thái Cực Vương luôn đi song hành với nhau, hai người rất ít khi không ở cạnh nhau.

Thái Cực Vương nói lớn: - Đại ca, ta nhất định sẽ tìm cách giải độc cho huynh!

Mắt Thái Cực Vương mở to đến cực đại, ngâm mang theo tia máu.

Thánh Long Vương lắc đầu, hít vào một hơi, rồi nắm chặt tay Thái Cực Vương, trâm giọng nói:

- Giờ đây điều quan trọng nhất không phải là cái này. Nhị đệ, hãy hứa với ta một việc.

- Đại ca cứ dặn!

- Đến thủ đô một chuyến, đưa Hàn Nhi đến nơi an toàn. Ta sợ rằng... Thân Sứ không tìm được chúng ta, sẽ đánh sang cả đồ đệ của chúng ta. Hàn Nhi không thể gặp chuyện!

- Nhưng còn đại ca...

Thái Cực Vương nắm chặt tay, cơ thể run lên.

- Ta... Không sao.

Thánh Long Vương xua tay:

- Nhanh lên! Nhân lúc đối phương còn chưa biết quan hệ giữa chúng ta và Hàn Nhi, hãy dẫn Hàn Nhi đi. Nếu... Nếu Hàn Nhi có mệnh hệ gì, thì đại ca ta... chết không nhắm mắt!

Trên gương mặt Thái Cực Vương rơi xuống hai hàng nước mắt!

Trong lòng ông biết rất rõ tâm quan trọng của Dịch Hàn với đại ca. Những võ học của ông trong suốt cuộc đời này phải dựa vào Dịch Hàn để truyền lại. Nếu Dịch Hàn xảy ra chuyện gì...

Thái Cực Vương lau nước mắt, đứng dậy, ánh mắt trịnh trọng nhìn Thánh Long Vương:

- Đại ca, ta sẽ đi ngay.

- Cẩn thận đấy.

Tiếng gió thổi vù vù. Một bóng người xẹt qua như một luồng điện, bay về phía thủ đô, rất nhanh bèn biến mất.

- Đại ca, nhất định phải... Đợi ta về...

xxx

Ở thủ đô, đã hai ngày từ sau vụ Tiêu Dương đại náo Dịch gia. Giờ đây trong giới tu hành thủ đô, việc này vẫn đang vang trong đầu mọi người như một quả bom, không thể bình lặng được.

Một trận chiến kinh thiên động địal

Một thiếu niên chí tôn đã ra đời.

Sau trận chiến đó, Tiêu Dương biến mất tăm. Không ai biết rốt cuộc hắn đã đi đâu. Thậm chí còn có người nghi ngờ rằng, Dịch gia đã ngầm phái đi cường giả tuyệt thế để tiêu diệt thiên tài đó.

Cũng có người đoán rằng, Tiêu Dương đã đi đến nơi khác để trốn sự truy sát của Dịch gia.

Tóm lại là, Tiêu Dương đã mang đến sự chấn động không nhỏ cho những người tu hành ở thủ đô.

Dù là cả trăm năm sau, cũng nhất định có người nhớ được trận chiến này.

Một thiếu niên đã trấn áp Dịch gial

Từ ngày hôm đó, Dịch gia luôn đóng cửa không tiếp khách, cũng không có thông tin gì đồn ra ngoài.

Bên Bạch gia thì có tin mừng, bệnh lạ của Bạch Thiên Mệnh đã chữa được!

Ở một chỗ khác... Trong sáng ngày hôm nay, trên quảng trường Thiên An Môn ở thủ đô, hông kỳ năm sao dần kéo lên theo tiếng quốc ca rầm rộ. Vầng mặt trời xuất hiện. Ánh sáng màu vàng trải khắp nền đất. Hôm nay, số người trên quảng trường Thiên An Môn nhiều hơn so với ngày thường mấy lần. Những người này tập trung từ khắp nơi, dồn về quảng trường Thiên An Môn như một cơn lũ.

Vẻ mặt ai cũng phấn chấn và đầy kỳ vọng.

Dường như đang tham gia một tiết mục gì lớn lắm.

Hôm nay, trận chung kết cuộc thi thư họa toàn quốc do Liên minh thư họa tổ chức sẽ khai mạc!

Mọi người đều rất kỳ vọng!
Bình Luận (0)
Comment