Chương 894: Tuyết Sơn Thánh Long Trụy!
Chương 894: Tuyết Sơn Thánh Long Trụy!Chương 894: Tuyết Sơn Thánh Long Trụy!
Chín tâng Thiên Thê!
Tiêu Tiên Nhân giơ tay giụi mắt, rồi lại nhìn qua đó.
Không sai, đúng là chín tâng Thiên Thê!
Trong não ông giống như bị một luồng sét bổ xuống, chấn động thực sự.
Chín tâng Thiên Thê nghĩa là gì?
Vừa rồi Tiêu Tiên Nhân đã nói với Tiêu Nhu Y rằng, trong năm trăm năm trở lại đây, chưa nổi mười người có được tám tầng Thiên Thê tẩy lễ. Chín tâng Thiên Thê thì mới chỉ nghe nói chứ chưa nhìn thấy bao giờ.
Thiên Thê là một loại phúc phận, cơ duyên. Nếu không có phúc phận này, dù thiên bẩm có tốt đến mấy, khi gặp phải tẩy lễ Thiên Thê cũng chưa chắc đã được nhiều tầng Thiên Thê tẩy lễ.
Vậy mà hôm nay, ngài đã tận mắt chứng kiến một sự thần kỳ, một kỳ tíchI
Nếu như họ biết rằng Tiêu Dương đã vượt qua được Kiếp Lôi màu đỏ khi trời ghen tị, thì có lẽ họ sẽ không kinh ngạc như vậy.
- Chín tâng Thiên Thê đấy!
Tiêu Nhu Y mắt chữ o miệng chữ a:
Ở Kim Phủ, tam lão Ngũ Thất Cửu đang rất xúc động. Thiên đạo có nhân quả luân hồi. Tiêu Dương gặp phải Lôi Kiếp màu đỏ, nên nhất định sẽ có phúc phận lớn hơn khi trời ban ơn. Chỉ là, tam lão không ngờ rằng, Tiêu Dương có thể có được chín tầng Thiên Thê tẩy lễ.
Một trận khí lạnh lan trong tim tất cả mọi người. Một thiên tài yêu nghiệt như vậy nếu trưởng thành thì sẽ kinh khủng đến mức nào.
Mười tầng!
Vừa mới đột phá đến Tâm Lôi Tứ Kiếp, vậy mà đã nhận được chín tâng tẩy lễ Thiên Thê. Đây là điều khó tưởng tượng nổi. Nó đã vượt qua sự nhận thức của Tiêu Tiên Nhân. Trong lịch sử chưa từng có điều này!
Tiểu Cửu xúc động nói, giọng nói như cháy lên, hơi thở hơi gấp:
- Thật biến thái.
Chín trùng...
- Người duy nhất vượt qua được Lôi Kiếp hồng vân, nhất định sẽ là người bất phàm.
- Chín tâng Thiên Thê đã là cực điểm mà mọi người biết được từ cổ chí kim rồi. Mười tâng Thiên Thể chỉ tồn tại trong truyên thuyết hư cấu mà thôi.
- Sự tồn tại của Tiêu Dương, theo lẽ thường thì phải bị trời ghen tị mới đúng. Sao lại có nhiều ân điển vậy chứ?
- Có lẽ mười tâng Thiên Thê là không tồn tại.
- Liệu có xuất hiện... Mười tâng không!
Dù là tam lão ở trong Kim Phủ hay người ngoài đang xem, trong đầu họ đều xuất hiện hai chữ này.
Đồng tử trong mắt Tiêu Tiên Nhân bỗng co lại.
Đám người đều hít vào một hơi, cơ thể như thoải mái hẳn ra. Tiêu Dương mang lại cho họ quá nhiều sự chấn động. Nếu thêm mười tầng Thiên Thê, chắc mọi người sẽ điên mất, đó là đỉnh cao của sự xấu hổ. Người so với người đúng là tức chết.
Nếu Tiêu Dương đột phá đến Tâm Lôi Ngũ Kiếp vậy thì không còn cơ hội nhận được sự tẩy lễ của Thiên Thê nữa. Vừa rồi qua chín tầng tẩy lễ Thiên Thê, khiến Tiêu Dương cảm thấy cơ thể như thay da đổi thịt. Cảm giác tuyệt diệu đó khiến Tiêu Dương rất luyến tiếc:
- Khó lắm, nếu thêm một bước nữa, có lẽ sẽ vượt qua người phàm mà thành thánh rồi.
Nếu như người khác biết được cảm giác đầu tiên của Tiêu Dương khi trải qua chín tâng Thiên Thê không phải là vui mừng khôn xiết, mà là không cam tâm đã đột phá như vậy, có lẽ sẽ bóp chết hắn mất! Thật không biết tự hài lòng!
- Nhưng sau chín tầng, bước thêm một bước nữa, chẳng phải là mười tầng hay sao?
- Vẫn chưa chọn đột phá. Xem ra, tâm mắt của Tiêu Dương rất cao.
Tiêu Dương nén cảnh giới xuống, dừng ở đỉnh cao Tâm Lôi Tứ Kiếp, không vượt qua mức này, vì lại sợ kiếp lôi xuất hiện.
Phương pháp "Xi Vưu Luyện Thể" hấp thụ sức mạnh của kiếp lôi, đã nhảy vọt lên đỉnh cao tâng bảy và có thể đột phá tiếp bất kỳ lúc nào.
Tiếng bàn luận nho nhỏ vang lên. Quả nhiên, sự việc giống như mọi người dự liệu. Sau chín tâng Thiên Thê tẩy lễ, không xuất hiện tâng thứ mười nữa.
- Chín tâng Thiên Thê rồi, có lẽ sẽ tôn tại mười tâng Thiên Thê thật!
Tiêu Dương thầm cảm nhận được rằng, chín tâng Thiên Thê vẫn chưa phải là cực hạn.
Tùy tiện đột phá như vậy, mà hắn vẫn chưa cam tâm.
- Cậu ấy đang nén thực lực.
Lão đoán không sai.
- Thật là... Không thể tin nổi. Xem ra thằng ranh này đã đến cảnh giới có thể làm xuất hiện Tâm Lôi Ngũ kiếp. Giờ đây hắn nén thực lực, chẳng lẽ hắn còn không hài lòng với chín tầng Thiên Thê sao?
Không chỉ Tiêu Tiên Nhân, Dịch Hùng Sư cũng nhận ra điều đó.
Tiêu Tiên Nhân nói.
- Nhưng không biết mười tầng Thiên Thê có tồn tại không. Nếu dừng lại như vậy thì chẳng phải đã làm lỡ mất thực lực sao?
Mặc dù mọi người không hiểu, nhưng tất cả mọi người đều giữ bình tĩnh.
Giữa không trung, cơ thể lơ lửng của Tiêu Dương chầm chậm mở mắt ra, phát ra ánh sáng không hề thua kém ánh mặt trời. Chớp mắt, lập tức ánh mắt hắn nhìn xuống người Tiêu Tiên Nhân, khom tay nói:
- Tiêu tiên bối, vãn bối muốn tìm một nơi hẻo lánh để lĩnh ngộ võ đạo. Xin cáo từ trước!
Tiêu Tiên Nhân đương nhiên là hiểu ý của Tiêu Dương. Vừa rồi được tẩy lễ của chín tâng Thiên Thê, lòng Tiêu Dương nhất định có rất nhiều cảm ngộ. Hắn cần có thời gian để tiêu hóa, lột xác. Lập tức ngài gật đầu. Khi Tiêu Dương quay người định rời đi, bỗng nhiên Tiêu Tiên Nhân nhắc:
- Nhưng đừng rời khỏi thủ đô.
Tiêu Dương hơi ngừng lại, ánh mắt liếc sang phía Dịch Hùng Sư. Sau khi cười ha ha mấy tiếng, cơ thể hắn nhanh chóng lao đi, chớp mắt đã biến mất. Một thiên tài tuyệt thế quật khởi, đã khắc dấu vào sâu trong tim mọi người.
(*): một món vũ khí hình dáng như cái thước.
Một người mặc áo xanh, gương mặt lạnh lùng như băng, không bao giờ tan. Ánh mắt y đầy sát khí, còn điên cuồng lạnh lẽo hơn cả ngọn núi tuyết này. Trong tay y là một chiếc trọng xích(*), giống như mang theo sức mạnh của cả đất trời. Khi cách người mặc áo long bào màu vàng khoảng mười mét, chiếc trọng xích giơ lên. lập tức mang theo uy lực long trời lở đất, xé rách không gian, bổ mạnh xuống.
Bởi vì đằng sau có người đuổi theo!
Người đi phía trước là một người tóc trắng mặc long bào màu vàng. Tóc trắng tung bay, dính đây bông tuyết. Gió thổi qua, hai mắt của ông sắc lạnh như một mũi đao, có thể xuyên qua tất cả trong không gian. Nhưng giờ đây, khí tức của ông đã hơi loạn nhịp.
Bỗng nhiên, có hai bóng người một trước một sau bay xẹt qua.
Vùi! VùI
Sau khi Tiêu Dương bay khỏi Dịch gia, đầu tiên hắn gọi điện để báo tin cho Diệp Tang, sau đó gọi cho hòa thượng Giát Giát, nhưng không gọi được.
Tiêu Dương không biết rằng, giờ hòa thượng Giát Giát đã ngồi lên chuyến bay về Cửu Hoa Sơn.
Mặc dù không liên lạc được, nhưng Tiêu Dương phát hiện ra rằng không lâu trước đó, hòa thượng Giát Giát vừa gửi một tin nhắn đến, nói rằng cậu ta không sao. Không nghĩ được nhiều nữa, Tiêu Dương bèn nhanh chóng lướt về phía Trường Thành, biến mất rất nhanh.
Thủ đô, mặt trời chói chang, đây là một ngày có thời tiết hiếm gặp ở thủ đô vào mùa đông. Mọi người nhộn nhịp xôn xao, tất cả lại trở về trạng thái ban đầu.
Trên ngọn Everest, ngọn núi cao nhất Viêm Hoàng, ở một ngọn núi tuyết trong đó, trên vạn trượng, tuyết trắng bao phủ.
Làn gió tuyết lạnh ngắt thổi tới, giống như một lưỡi dao nhọn xé qua.
Ở đây, một bãi nước bọt nhổ ra, chưa kịp rơi xuống đất đã đóng băng.
Tuyết bay mù mịt, mênh mông khắp nơi.
Giờ đây, đột nhiên phát ra những âm thanh kinh thiên động địa, khiến cả ngọn núi tuyết rung động, tuyết bay tán loạn.
Đương nhiên Dịch Hùng Sư biết rằng Tiêu Tiên Nhân sẽ không tốt bụng đến mức uống rượu với lão. Đây chỉ là một cách để bảo vệ Tiêu Dương mà thôi. Ngài lo rằng lão sẽ đi theo dõi Tiêu Dương và gây khó khăn cho hắn. Giờ đây Tiêu Tiên Nhân ở đây, những người khác trong phủ đệ Dịch gia cũng khó mà theo dõi được Tiêu Dương. Đương nhiên, Dịch Hùng Sư cũng đã ngầm phái người đi. Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, có lẽ có thể may mắn tìm được nơi Tiêu Dương đến.
Mắt Dịch Hùng Sư lấp lánh, rồi lập tức hừ một tiếng, phất tayđi vào trong tòa nhà Dịch gia. Tiêu Tiên Nhân không khách sáo, đi theo sau lão.
Đột nhiên Tiêu Tiên Nhân cười nhìn về phía Dịch Hùng Sư.
- Lão Sư Tư, chúng ta đã mấy năm rồi không gặp mặt. Hay là uống mấy chén với nhau nhé?
Đồng thời, Tiêu Dương cũng đặt nên móng cho việc khai tông của Kiếm Tông.
Màn kịch hôm nay của Dịch gia kết thúc bằng trận cười cuồng ngạo của Tiêu Dương, khiến người ta phải thở dài không thôi. ÂmII
Một nơi gồ ghề ở phía trước bị gọt bằng.
Uy lực thật khủng khiếp.
Thân thể người mặc áo long bào nhoáng lên, rất khó khăn mới tránh được sang một bên. Đúng lúc này, người mặc áo xanh đã đuổi đến.
VùiI
Chiếc trọng xích trong tay chặn trước đường đi của người mặc áo long bào vàng giống như một chiếc hố sâu. Ảnh mắt y đầy sát khí, nói châm chậm:
- Thánh Long Vương, đã bảy ngày bảy đêm rồi. Ngươi cần phải biết rằng, không ai có thể thoát khỏi sự truy sát của Thần Lệnh.
Người mặc áo long bào vàng này, chính là cường giả thân bảng của Viêm Hoàng, Thánh Long Vương!
Nhưng giờ đây ông đã bị người áo xanh trước mắt đây truy sát bảy ngày bảy đêm.
Ánh mắt Thánh Long Vương cũng lạnh lùng nhìn vào người áo xanh, mang theo sự phẫn nộ:
- Lão phu và Thần Minh Điện không thù không oán, tại sao phải giết taI
Người áo xanh liếc sang, nói đầy khí phách:
- Thần Lệnh chính là Thiên Lý, đâu cần lý doI
Thánh Long Vương tức đến nỗi tóc và râu bay lên, khí tức trở nên điên cuồng:
- Được lắm, cảnh địa Thần Linh... Tam Xích Thần Minh Điện!! Muốn giết lão phu, không dễ đến thế đâu!
Hai tay Thánh Long Vương phát ra ánh sáng, lao thẳng lên trời, sức mạnh lớn mạnh bộc lộ ra khắp toàn thân.
Nhưng khi sức mạnh khủng khiếp này ập đến người mặc áo xanh thì lại biến mất tăm, không thể gây uy hiếp cho y. Người mặc áo xanh nhếch mép cười lạnh lùng:
- Không tự lượng sức mình.
Vùi
Trọng xích trong tay vang lên, gây ra cả một cơn lốc.
- Thăng Long Trảo, Long Đằng Cửu Châu!
Thánh Long Vương dốc toàn bộ sức lực để tấn công. Giờ đây, cả Tuyết Sơn đã biến sắc. Dường như đang có vô số con rồng khổng lồ đang gầm rú. Sức mạnh khủng khiếp đó như có thể hủy diệt đất trời. Nếu so sánh với Thăng Long Trảo của Thánh Long Vương, thì những gì Dịch Hàn học được chỉ là rất nhỏ.
Sức bộc phát khủng khiếp. Chín rồng đang gào thét!
- GiếtI
Thánh Long Vương dồn hết sức!
Mặc dùông là cường giả tiên nhân đứng đầu trong bảng xếp hạng Thần Bảng, nhưng Thánh Long Vương biết rõ rằng, thực lực của người mặc áo xanh đứng trước khi đây rất khó đoán!
- Phá!
Chiếc trọng xích trong tay người mặc áo xanh đánh ra như theo gió phá sóng, ngay lập tức đã phá tan đòn tấn công của Thánh Long Vương. Đồng thời sức tấn công đập thẳng lên người Thánh Long Vương! BịchI
Thánh Long Vương hộc ra một ngụm máu, người bay ra ngoài.
VùI Người mặc áo xanh xẹt qua, trọng xích lại giơ lên rồi hạ xuống, mang theo uy lực khủng khiếp, đập thẳng vào Thánh Long Vương. Một tiếng ầm lớn vang lên, Thánh Long Vương lại hộc máu, rơi nhanh xuống một đỉnh núi giống một ngôi sao chổi.
- Đi chết đi
Chiếc trọng xích trong tay người áo xanh phát ra ánh sáng rất chói mặt, sức mạnh khổng lồ vang tận trời.
Bỗng nhiên, cả ngọn núi tuyết rung chuyển. Chỉ trong chớp mắt, cả ngọn núi tuyết khổng lồ đổ sụp xuống. Uy lực của ngọn núi tuyết đã đổ về phía Thánh Long Vương rơi xuống. Chỉ trong một lát sau, bóng người Thánh Long Vương rơi xuống đã bị ngọn núi tuyết vùi mất...