Chương 903: Ác nô!
Chương 903: Ác nô!Chương 903: Ác nô!
Thư khiêu chiến!
Một hòn đá rơi nghìn tâng sóng nổi, ánh mắt cả đại sảnh đều tập trung lại đây, không ít người đã nhìn người khách không mời này vẻ thù địch. Đêm nay là tiệc rượu mừng của công ty thư hoạ Sơn Hà, người này đưa chiến thư, ý tứ đã rõ ràng.
Tiêu Dương tay câm bình rượu, dang tay mỉm cười:
- Nếu đến uống rượu, xin hoan nghênh. Nếu đến khiêu chiến thì thôi.
Ánh mắt người đàn ông này đầy vẻ khinh miệt:
- Đây là quán quân chung kết thư hoạ Viêm Hoàng Sơn Hà Tiêu Dương đây à?
- Chết tiệt!
Chu Mạt đứng phắt dậy gầm lên.
- Một câu thôi, thư khiêu chiến này cậu nhận hay không nhận.
Tiêu Dương giơ tay ngăn lại, mỉm cười, coi như không thấy lá thư khiêu chiến:
Chu Mạt đâu có ý gọi Lâm Tiểu Thảo, ánh mắt hung hăng nhìn người mới đến. Với Chu Mạt, Tiêu Dương là đại ân nhân cứu mình từ núi Thiên Mã về lại xã hội hiện đại, lại gỡ bỏ cả lệnh truy nã hai anh em mình, ân nghĩa chồng ân nghĩa. Tối nay là tối mừng công của Sơn Hà, của Tiêu Dương, bất kỳ ai nhằm lúc này đến khiêu chiến Tiêu Dương đều là khiêu chiến cực kỳ không tốt đẹp.
Lý Bái Thiên cũng không nhịn được muốn chửi.
- Uống đi, tôi đây vẫn uống được nữa... uống được nhiều nữa...
Sắc mặt người nọ không khỏi biến đổi!
- Có đây!
- Không nhận.
(Chú thích: "Chết tiệt" đã dịch thoát, tiếng chửi thê của Chu Mạt là “Thảo”, là tên của Lâm Tiểu Thảo nên hiểu nhầm)
Lâm Tiểu Thảo say khướt lồm cồm bò dậy, ôm chân Chu Mạt.
- Ông...
Nếu là ông ta, trước mặt mọi người, bất kể là thư khiêu chiến gì đều nhận hết, vì trước tiên mình không thể mất mặt được! Ông ta đã chắc mẩm Tiêu Dương sẽ nhận thư, ai ngờ kết quả lại đảo ngược lại...
Đối mặt với cái nhìn tức giận của hầu hết mọi người, người đàn ông nọ vẫn không đổi sắc mặt, vẻ khinh khỉnh càng hiện rõ, không khỏi cười lạnh liếc xéo Tiêu Dương:
Thư khiêu chiến không phải do ông ta viết, ông ta chỉ phụ trách đưa thư.
Dứt khoát trả lời luôn.
Theo ông ta thấy Tiêu Dương hoàn toàn không có lựa chọn thứ hail
Ám kình vô cùng bí hiểu nhưng làm sao tránh được Tiêu Dương. Hắn hừ khẽ một tiếng, phất tay hoá giải. Gần như đồng thời, giọng nói châm biếm sắc nhọn của người nọ vang lên:
- Mày thúi lắm! Ánh mắt người nọ loé hàn quang, góc miệng nhếch lên vẻ khinh thường.
- Hừ! Muốn khiêu chiến anh cả cũng phải có tư cách đấy!
Tất cả đều kinh ngạc.
Tiêu Dương không nhận, ông ta không biết về ăn nói thế nào.
Chu Mạt lộ vẻ bối rối.
- Chú hai đánh người là sai rồi.
Lý Bái Thiên tức mắng Chu Mạt:
Chu Mạt thấy người nọ biến sắc mặt
Nhưng chưa kịp có phản ứng gì ông ta đã nhận thấy mình không cử động được nữa, mắt mở trợn thêm mấy phần, trâng trâng nhìn bàn tay kia giáng xuống...
Chát!
Một cái tát nảy đom đóm!
Người nọ tức giận mắng Chu Mạt, trong nháy mắt một đạo ám kình bắn ra từ tay ông ta, nhằm về đầu gối Chu Mạt. Nếu đụng phải thì e rằng Chu Mạt bị đánh ngã gục xuống sàn tức khắc.
Chu Mạt không biết người này vừa ngầm ám toán mình, thấy thái độ của ông ta với Tiêu Dương càng ngày càng hỗn láo, không nhịn được quát lớn, sải bước xông lên vung tay tát xuống.
- Đồ khốn!
- Sơn Hà Tiêu Dương cùng lắm thì cũng chỉ là đồ nhát gan hèn kém mà thôi.
BịchI
Lý Bái Thiên giơ chân đá một cái, người nọ ngã lăn xuống đất.
Tiêu Dương bình thản nhìn, cũng không có ý định ngăn lại. Người ngoài nhìn có thể thấy anh em Lý Bái Thiên hành động bá đạo nhưng Tiêu Dương biết nếu không phải mình ngầm ra tay thì người ngã trên mặt đất chắc chắn là anh em Lý Bái Thiên.
Càng huống chi kể cả người nọ không khiêu chiến trước Tiêu Dương cũng vẫn ra tay.
Thế gian được mấy người vì lý quên thân, tuyệt đại đa số vẫn đặt người thân lên hàng đầu! Huống chỉ tối nay bên mình còn chiếm được cả lý.
Ánh mắt người nọ loé lên một tia âm lệ, nhưng cũng mang ánh sợ hãi. Ánh mắt không nhịn được đảo qua xung quanh, ông ta biết rõ mình vừa bị người khác ám toán, hơn nữa người này còn mạnh hơn mình nhiều!
Dù trong lòng có vạn phần phẫn nộ nhưng người nọ chỉ có thể nén xuống, đôi mắt lạnh như băng nhìn Tiêu Dương, chật vật đứng lên nói:
- Tiêu Dương, mày sẽ phải hối hận!
Nói rồi vung tay rời khỏi đại sảnh.
- Còn nói cậu chủ chỉ có hư danh, Tiêu Dương mới là thiên tài bậc nhất trong giới thư hoạ Viêm Hoàng, nhục mạ danh tiếng của cậu chủ trước mặt bao nhiêu người. Phác Khánh không thể để danh tiếng của cậu chủ bị huỷ hoại, to tiếng cãi cọ với y, không ngờ... lại bị bọn chúng xông vào đánh... Cậu chủ phải đòi lại công bằng cho tôi!
Phác Khánh nghiến răng nói. - Cậu chủ, Phác Khánh làm theo lời cậu đưa thư đến, tên Tiêu Dương kia không những không nhận mà còn hết sức kiêu ngạo cuồng vọng nói cậu chủ hoàn toàn chẳng có tư cách làm đối thủ của y! Còn nói... còn nói...
Đại diện tham gia của công ty thư hoạ Tử Kim, người giữ kỷ lục quán quân nổi tiếng, Cao Cáo Chấn!
Người kia vừa mở miệng, Diệp Tang ẩn mình trong chỗ tối đã nhận ra ngay "Không ngờ lại là y".
- Phác Khánh, có chuyện gì?
Tiêu Dương không khỏi than thâm.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Đêm nay có người đưa thư khiêu chiến ngay mặt, hiển nhiên không có ý tốt. Tiêu Dương là nhân vật chính của bữa tiệc tối nay, không nên rời đi. Diệp Tang rõ ràng hiểu ý Tiêu Dương đã đi theo người đàn ông vừa rồi. Với thực lực hiện tại cùng thân phận sát thủ Thiên Diện của cô, Tiêu Dương tất nhiên yên tâm.
Tiếp tục uống rượu.
Ngoài đường, gió lạnh thổi ào ào, quét qua như những lưỡi dao.
Người đàn ông nọ hiển nhiên không cảm nhận được có người theo dõi mình, sắc mặt xanh xám câm bức thư vội vội vàng vàng rời khỏi khách sạn, rảo bước về một công viên cách đó không xa. Ở một chỗ khuất, có một người đứng dưới tán cây, bị bóng che khuất không nhìn thấy mặt.
- Cậu chủI
Người đàn ông nọ vội vội vàng vàng đi qua, quỳ thụp xuống khóc nói.
- Cậu chủ phải đòi lại công bằng cho tôi!
- Đúng là nội trợ hiền thảo đây.
Ánh mắt Tiêu Dương quét qua bàn các cô gái ngồi, Diệp Tang không biết đã biến mất từ lúc nào.
Đối với mọi người, đây bất quá chỉ là chuyện xen ngang nhỏ vặt, chẳng cần phải bận tâm. Quang cảnh nhanh chóng náo nhiệt trở lại, tiếng chúc rượu lại vang lên, Tiêu Dương bị anh em Lý Bái Thiên kéo qua chuốc một chầu.
- Mặc kệ lão, chúng ta uống tiếp đi.
- Có là cái gì đâu, đang yên đang lành đến sinh sự.
- Đúng là không biết tốt xấu gì.
- Đê tiện!
Trong chỗ nấp, Diệp Tang không nhịn được thâm mắng một tiếng. Khả năng điên đảo đúng sai của tên Phác Khánh này lại không tồi tí nào, vừa ra khỏi khách sạn quẹo một đường đã biến sự việc ra thế này rồi.
Cao Cáo Chấn nhíu mày:
- Thực y nói như vậy?
- Tuyệt không dám nửa câu dối trá
Phác Khánh khóc nói.
- Y còn nói... hạng chỉ có hư danh như cậu chủ lấy đâu ra tư cách khiêu chiến với y...
- Từ từi
Cao Cáo Chấn khoát tay ngăn Phác Khánh lại, cau mày nói. — Lão nói khiêu chiến gì?
- Lúc tôi đưa thư khiêu chiến của cậu chủ đi...
- Đồ khốn kiếp!
Cao Cáo Chấn tức điên lên, trừng mắt nhìn Phác Khánh.
— Ai bảo lão đây là thư khiêu chiến?
Phác Khánh quên cả khóc, ngẩn người ra:
- Cậu chủ... không phải muốn khiêu chiến với Tiêu Dương à?
Phác Khánh cao giọng nói.
— Hôm nay Tiêu Dương đoạt giải nhất chẳng qua là may mắn, với khả năng thực sự làm gì có cửa...
- lm ngay!
Cao Cáo Chấn quát vang, ánh mắt lạnh băng nhìn Phác Khánh, gắn từng chữ.
- Chuyện xảy ra ban nãy thế nào, thật thà nói lại từng câu từng chữ cho tôi! Có nửa chữ dối trá, thì cứ liệu đấy! Phác Khánh, lão đừng thử kiểm tra trí thông minh của bản thiếu gial
Một luồng khí tức hùng hậu trấn xuống, phủ kín Phác Khánh. Trong phút chốc, Phác Khánh cảm giác trời đất tối sầm, núi cao ập xuống, suýt nữa thì tắc thở, run lập cập nói:
- Cậu... cậu chủ...
- Nói ngay!
Phác Khánh cảm thấy trời đất thất điên bát đảo, tiếng nói run run vội thành thực báo lại chuyện mình đi vào khách sạn. Sắc mặt Cao Cáo Chấn càng lúc càng sầm xuống...
- Đồ khốn kiếp!
Chát!
Một cái bạt tai nổ đom đóm mắt đập cho Phác Khánh sợ tỉnh người. Phác Khánh hoảng sợ vô cùng, không quản đau đớn quỳ sụp xuống khóc:
- Cậu chủ, Phác Khánh biết sai rồi, Phác Khánh biết sai rồi.
- Cút!
Ánh mắt Cao Cáo Chấn sắc lạnh như dao, tức giận đến cực điểm!
Hành vi của Phác Khánh hoàn toàn ngược với ý định của gã, làm sao không khiến Cao Cáo Chấn tức giận được! Gã hoàn toàn chẳng có ý gì muốn khiêu chiến với Tiêu Dương, chỉ muốn hẹn Tiêu Dương ra nói chuyện. Một là không có số điện thoại của Tiêu Dương, hai là Cao Cáo Chấn vốn kiêu ngạo, cũng là người bình thường, hôm nay thua cuộc căn bản không thể hạ mình tự đến khách sạn tìm Tiêu Dương, thế nên mới viết thư giao cho người hầu bên cạnh đưa đi.
Cao Cáo Chấn hoàn toàn không ngờ được người hầu của mình lại kiêu ngạo tức giận đến mức đó, tự ý hành động chưa nói, lại dám nói dối với mình, thật đúng là một ác nô!
- Cậu chủ...
Phác Khánh khóc lớn. Từ lúc theo cậu chủ đến thủ đô, cậu chủ nhất cử thành danh, mình theo hầu cậu chủ cũng là nước lớn thuyền lên, dân dân Phác Khánh đắc ý đến quên thân, cáo mượn oai hùm không chỉ một lần. Hơn nữa ông ta cũng có thực lực bất phàm, thế là sống ở thủ đô một cách vô cùng tự mãn.
Hôm nay Cao Cáo Chấn thất bại, trên thực tế người tức giận nhất là Phác Khánh! Ông ta cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn ông ta hình như cũng khác, chỉ vì Tiêu Dương phá vỡ được thần thoại bất bại của Cao Cáo Chấn.
Ngay sau đó là loạt chuyện như trên...
Phác Khánh không hiểu vì sao cậu chủ biết chuyện lại tức giận, mình làm thế này là vì cậu chủ cơ mài
Nhưng Cao Cáo Chấn không định giải thích gì cho Phác Khánh, giọng nói lạnh như băng:
- Trong mười giây còn chưa cút đi, ta tiễn lão đi.
Phác Khánh rùng mình, ánh mắt thoáng vẻ không cam, đành cắn răng lủi đi.
Trong bóng đêm mông lung, Cao Cáo Chấn đứng dưới gốc cây, vẻ mặt biến ảo không ngừng. Một lát sau, gã hít sâu một hơi, hạ quyết tâm, ngước nhìn khách sạn Nghênh Tân rồi rảo bước đi...
Chờ Cao Cáo Chấn đi khuất, Diệp Tang nhanh chóng rời đi.
Không khí trong đại sảnh khách sạn vẫn náo nhiệt như trước.