Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 899 - Chương 904: Chi Mặc Kiếm

Chương 904: Chi Mặc Kiếm Chương 904: Chi Mặc KiếmChương 904: Chi Mặc Kiếm

Lại một vị khách không mời mà đến xuất hiện, phá hỏng không khí náo nhiệt của bữa tiệc.

Tay cầm quạt xếp, ban ngày trong mắt mọi người vẻ vô cùng ra vẻ - Cao Cáo Chấn!

Sự xuất hiện của gã khiến mọi người nghĩ ngay đến người đàn ông vừa đến đưa thư khiêu chiến ban nãy. Hai người lần lượt xuất hiện, không khỏi khiến người ta nghi ngờ, bức thư khiêu chiến nọ có phải do Cao Cáo Chấn viết không.

Tiêu Dương cũng nhíu mày nhìn Cao Cáo Chấn.

Khuôn mặt Cao Cáo Chấn không còn nụ cười cao ngạo như buổi sáng, sải bước đến trước mặt Tiêu Dương, quạt xếp trong tay bỗng xếp lại, hướng thẳng Tiêu Dương cúi mình xuống một góc chín mươi độ...

Đồng thời một giọng nói vang lên.

- Lúc trước ác nô đắc tội, xin Tiêu huynh lượng thứ.

Đại sảnh xôn xao cả lên, đúng là đoán đúng rồi nhưng không ai ngờ rằng Cao Cáo Chấn lại đích thân đến đây, không phải đến hỏi tội gây chuyện mà lại đến nhận lỗi với Tiêu Dương.

- Ngoài xin lỗi thì tôi còn muốn đến uống mấy chén nữa. Tiêu huynh phá vỡ kỷ lục bất bại của tôi mà tôi không uống vài chén thì chẳng phải lỗ lắm saol

Lúc này Tiêu Dương không nói rõ được cảm giác của mình vê Cao Cáo Chấn là như thế nào. Lần đầu gặp mặt, kiểu cách của gã ta thực sự rất khó chịu, nhưng từ những gì Diệp Tang nói lại, gã ta không giống người không chịu thua cuộc, bây giờ lại mặt dày đến đây đòi rượu uống, hành động bất bình thường này khiến Tiêu Dương thấy rất khó hiểu.

- Anh đến đây khiêu chiến với tôi?

- Có gì xin cứ nói.

Lúc này Diệp Tang đã lắng lặng quay lại từ bao giờ, thì thầm vào tai Tiêu Dương.

Rồi hạ giọng thì thâm, môi chỉ hơi khẽ động.

Tiêu Dương cũng không khỏi kinh ngạc.

Cao Cáo Chấn mỉm cười:

Tiêu Dương hơi nheo mắt, nhìn Cao Cáo Chấn, khoát tay bình thản nói:

Mặc dù mới gặp Cao Cáo Chấn một lần nhưng từ cử chỉ, hành động Tiêu Dương có thể cảm nhận được ngạo khí ngạo cốt, tuyệt không phải dạng dễ dàng khuất phục cúi đầu trước người khác.

Tiêu Dương tất nhiên không tin "truyện ma truyền kỳ" này, hơi bĩu môi:

Đôi mắt Tiêu Dương bỗng sáng rực lên.

Cao Cáo Chấn nhướng mày, khoé miệng bỗng nhếch lên:

Thánh Long Vương!

- Tôi muốn đối ẩm với Tiêu huynh một phen.

- Về Thánh Long Vương.

Một nơi khuất vắng trên đỉnh núi Hương Sơn. Hai bóng người bay nhanh như chim, lần lượt hạ xuống một chỗ bằng phẳng trên đỉnh núi. Ánh trăng vằng vặc buông xuống, với tay tưởng chừng có thể lấy được. Tiêu Dương không khỏi ngạc nhiên nhìn Cao Cáo Chấn, không tưởng được Cao Cáo Chấn lại là cường giả Tâm Lôi Tam Kiếp! Hoàn toàn có thể tính là thiên phú tuyệt đỉnh!

Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tiêu Dương và Cao Cáo Chấn cùng nhau rời khỏi khách sạn.

- Xem kiếm đây!

- Xin mời!

Tiêu Dương lùi một bước, chân đạp thất tinh bạn nguyệt, áo trắng bay tung dưới ánh trăng, tiêu sái phiêu dật tránh được đòn tấn công của Cao Cáo Chấn.

Đây tuyệt đối là đề tài Tiêu Dương vô cùng hứng thú, hắn đang sốt ruột không biết Thánh Long Vương ở đâu. Chỉ cần Thánh Long Vương chịu ra tay giúp mở Tỏa Tiên Liên thì Kỷ Ly Tiên nhân và các cường giả đến từ khắp nơi trên thế giới đang bị khoá nhốt đều có cơ hội thoát khỏi khốn cảnh. Chỉ cần Kỷ Ly Tiên nhân khôi phục được thực lực thì sức mạnh nền tảng để Kiếm Tông khai tông càng vững chắc!

Một kiếm sử ra của Cao Cáo Chấn làm ánh lên kiếm khí long lanh, chiêu thức tinh diệu khiến chiến ý của Tiêu Dương tức thì bùng lên. Hắn không định lấy thịt đè người, vì dù sao thực lực hiện tại của Tiêu Dương cũng cao hơn Cao Cáo Chấn nhiều. Hắn lấy tay thay kiếm, kiếm khí hoành sinh, lập tức tiếp được thế kiếm của Cao Cáo Chấn, đồng thời khen ngợi:

Ánh mắt Tiêu Dương hơi sáng lên.

- Thần kiếm nhận chủ?

Tiêu Dương không nhiều lời, quả quyết phất tay.

Cao Cáo Chấn bỗng xoay người, kiếm quang tuốt khỏi vỏ vung lên.

Xoet! Xoetl Xoẹtl

Trong nháy mắt kiếm hoa giăng kết đèn đầy trời nhằm thẳng đến ngực Tiêu Dương.

Trong bóng đêm, gió thổi ào ào, hơi lạnh phủ xuống khắp nơi.

Tiêu Dương nhìn bóng lưng Cao Cáo Chấn nói.

- Bây giờ nói được rồi đấy.

Tuổi tác của gã ta không lớn, đạt được đến cảnh giới này thực kinh người. Tiêu Dương càng lúc càng tò mò về lai lịch của Cao Cáo Chấn, người này xuất hiện từ không khí mà lại nói biết chuyện của Thánh Long Vương.

- Đánh hay lắm.

Kiếm quang bay múal

Sự tinh diệu của kiếm pháp Cao Cáo Chấn sử dụng thật khiến Tiêu Dương phải sáng mắt!

Kể cả trong Kiếm Tông thì bộ kiếm pháp này của Cao Cáo Chấn phải xếp trong top 3!

Gặp chiêu phá chiêu!

Tiêu Dương không biết khi Cao Cáo Chấn vung kiếm, Tam Lão Ngũ Thất Cửu trong Kim Phủ ở mi tâm đã cảm nhận được khí tức đặc biệt, ba người gần như hoá đá, trợn mắt há miệng...

Hồi lâu sau Tiểu Ngũ mới thì thào nói ra lời:

- Đó là... Mặc Kiếm?

Kengl

Tiêu Dương từng nghe nói trong các vị Kim Tiên tiền bối của Kiếm Tông có một người là Mặc Kiếm Tiên nhân! Đầu óc Tiêu Dương không khỏi nổ ùng một tiếng, ngạc nhiên nhìn Cao Cáo Chấn đang quỳ trên mặt đất.

Mạch Kiếm Tôn, chi Mặc Kiếm?

- Mạch Kiếm Tôn, chi kiếm Mặc Kiếm, Cao Cáo Chấn, bái kiến Tông chủi

Cao Cáo Chấn nhanh chóng lao lên trước, khi còn cách Tiêu Dương tâm hai mét, bỗng quỳ sụp xuống đất, giọng nói vô cùng kích động:

So với bạn bè cùng trang lứa, thực lực của Cao Cáo Chấn chắc chắn thuộc hàng siêu việt, nhưng tối nay đối thủ của hắn là Tiêu Dương - yêu nghiệt mà ngay cả cường giả được Dịch gia bồi dưỡng một trăm năm cũng không đối phó được.

Chẳng trách tài hội hoạ của Cao Cáo Chấn lại uyên thâm như vậy.

Kiếm khí đầy trời như vòi rông cuốn đến, Tiêu Dương lùi lại mấy bước, dùng ngón tay thay kiếm, ánh kiếm chớp động.

Thanh Liên Kiếm Ca, Phá Kiếm Liên!

Soạt!

Như một đoá sen trắng xuất hiện từ tinh không, sáng loá lên trong màn đêm.

Hai luông kiếm khí va vào nhau, nổ lên âm ầm.

Âm!

Cao Cáo Chấn cảm thấy lồng ngực chấn động, thân hình bay ngược ra sau mấy bước mới từ từ ổn định lại tư thế, đôi mắt lập tức nhìn Tiêu Dương vẻ nóng bừng:

- Đó là Thanh Liên Kiếm Ca?

Không thể không công nhận hắn là một kỳ tài!

Ánh mắt Tiêu Dương không khỏi chấn động. Cách Cao Cáo Chấn cảm ngộ kiếm đạo là đem kiếm đạo hoà vào tranh, rồi từ đó cảm ngội

- Kiếm đạo tan vào trong tranh I

Kiếm quang lung linh bắn tung rọi lên tận trời.

Chiến ý trong mắt Cao Cáo Chấn chớp động, kiếm quang bay lên. Không gian xuất hiện một bức tranh, trong bức tranh có khí tức kiếm đạo hùng hậu. Bức tranh này không có thật, mà là hư ảnh do kiếm khí tạo ra. Hoạ Trung Kiếm!

Ngón tay Tiêu Dương khẽ xoay, phá giải đường kiếm vừa rồi của Cao Cáo Chấn.

Không lẽ kiếm pháp Cao Cáo Chấn vừa thi triển là kiếm pháp của Mặc Kiếm Tiên nhân?

Tiêu Dương hơi ngẩn ra, đầu óc nhất thời chưa phản ứng lại kịp, thừ người nhìn Cao Cáo Chấn. Từ trước đến nay hắn chưa từng nghe nói Mạch Kiếm Tôn còn có một nhánh là Mặc Kiếm.

- Chi Mặc Kiếm, không ngờ chi Mặc Kiếm còn có truyên nhân đến bây giời

Trong Kim Phủ, Tiểu Ngũ kích động kêu to.

- Ta biết ngay mà, trời chưa diệt Kiếm Tông ta! Cho dù có lâm đại nạn cũng chắc chắn có người chạy thoát được!

Tiểu Thất cao giọng nói lớn.

Vô cùng kích động! Chẳng khác nào gặp lại người anh em thất lạc lâu năm. Nếu như không phải không được xuất đầu lộ diện thì e rằng Tam Lão đã chạy ra ôm chặt Cao Cáo Chấn khóc lớn một trận rôi. Qua kiếm pháp Cao Cáo Chấn vừa thi triển, ba người đã rất chắc chắn về thân phận của hắn.

Mạch Kiếm Tôn với La Thiên đứng đầu vượt ra nước ngoài, thiết lập nên nhánh "Cừu Ưng”, tự nhiên cũng có những đệ tử khác may mắn sống sót. Cao Cáo Chấn đứng trước mặt Tiêu Dương đây, chính là một trong số đói

- Cao huynh đệ đứng lên rồi hãy nói.

Tiêu Dương cố nén sự nghi hoặc trong lòng, vội đỡ Cao Cáo Chấn đứng dậy.

Lúc này Cao Cáo Chấn cũng vô cùng kích động, nước mắt không kiêm chế được nhỏ xuống:

- Một trăm năm, đã một trăm năm rồi! Chi Mặc Kiếm chúng tôi cuối cùng cũng đợi được đến ngày Kiếm Tông khai tông! Hận là tôi không thể về báo tin mừng ngay cho mọi người! Chúng tôi... cuối cùng cũng có thể về nhà rồi!

Tiêu Dương hiểu tâm trạng của Cao Cáo Chấn, im lặng đứng một bên chờ Cao Cáo Chấn bình tĩnh lại rồi mới nói:

- Cao huynh đệ, có thể nói cho tôi chuyện về chi Mặc Kiếm không...

Cao Cáo Chấn hít sâu một hơi, giọng hơi khàn khàn nói:

- Từ ngày bắt đầu, mỗi hậu nhân của chi Mặc Kiếm đều được các tiền bối trong tông tộc chỉ dạy cho thân phận thực sự, chúng tôi đều là hậu duệ của Mạch Kiếm Tôn tôn quý, từng là thủ lĩnh của Hộ Long Thế Gia, đệ tử Kiếm Tông! Từ giờ phút chúng tôi bắt đầu hiểu chuyện, ngày ngày đều nghe sự nghiệp chung thân là chấn hưng Kiếm Tông!

- Trong đại nạn một trăm năm trước, đệ tử Kiếm Tông bị truy sát gắt gao. Chưa đây năm mươi người của chi Mặc Kiếm chạy thoát được.

Đôi mắt Cao Cáo Chấn đỏ hồng, cao giọng nói.

- Qua lời các tiền bối, chúng tôi biết trong khoảng thời gian đó gần như giây phút nào chi Mặc Kiếm cũng chực chờ trên biên giới của sự diệt vong, nhưng chúng tôi ôm hi vọng Kiếm Tông bất diệt, nhất định phải kiên cường sống tiếp, thế là quy ẩn lại ở Bắc Kinh.

- Đại gia tộc ở Bắc Kinh nhiều như lá rừng, là nơi thế lực của Hộ Long Thế Gia mỏng yếu nhất, cho nên tuy nơi này có nguy cơ bị bại lộ bất cứ lúc nào nhưng cũng tương đối an toàn. Chi Mặc Kiếm cứ thế nằm im một trăm năm. Bây giờ chúng tôi có hơn hai trăm người.

Vẻ mặt Cao Cáo Chấn lộ vẻ đau khổ.

- Trong số các cường giả tiên bối, chỉ có sư phụ tôi có thực lực ở Tâm Lôi Tứ Kiếp. Thực lực từ Tâm Lôi Kiếp trở lên, tính cả tôi mới có năm người. Thực lực này yếu quá, hoàn toàn không đủ để phục hưng Kiếm Tông.

- Chúng tôi vẫn ẩn mặt, vẫn chờ.

- Cuối cùng cũng chờ được!

Cao Cáo Chấn vô cùng kích động, ánh mắt nóng bỏng nhìn Tiêu Dương.

— Khi trước nghe tin đồn có đệ tử của Kiếm Tông xuất hiện, hơn nữa lại còn đụng độ với Thần Tiên Môn, tông tộc chúng tôi không biết tin này là thật hay là mưu kế của Hộ Long Thế Gia, nên mới sai tôi ra điều tra †in tức.

Cao Cáo Chấn kích động đến mức toàn thân run rẩy, hai mắt đỏ bừng. Có thể hình dung khi nghe tin có người tự xưng là Tông chủ Kiếm Tông đại náo Dịch gia, gã kích động nôn nóng đến mức nào.

Gã hận không thể lập tức đến nhận tổ quy tông!

- Tông chủ, chúng tôi vẫn luôn chờ đợi!

Nước mắt Cao Cáo Chấn tuôn rơi nhưng ánh mắt vẫn vô cùng kiên nghị, bất khuất, trái tim bùng cháy hi vọng!
Bình Luận (0)
Comment