Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 900 - Chương 905: Cung Nghênh Tông Chủ

Chương 905: Cung nghênh Tông chủ Chương 905: Cung nghênh Tông chủChương 905: Cung nghênh Tông chủ

Chúng tôi vẫn luôn chờ !

Tiêu Dương cảm thấy linh hồn đang run rẩy. Nhìn Cao Cáo Chấn đang khóc không thành tiếng, Tiêu Dương không hình dung nổi ở Viêm Hoàng, ngũ hồ tứ hải, tam xuyên ngũ nhạc, có bao nhiên anh chị em Kiếm Tông vẫn đang bí mật chờ đợi! Đại nạn năm xưa khiến những người sống sót không dám hé lộ thân phận Kiếm Tông, nhưng vẫn thuỷ chung giữ vững thân phận và truyền lại cho các hậu bối của mình.

Mỗi thế hệ đều phấn đấu để khôi phục Kiếm Tông.

Tất cả đều đang chờ.

Chờ đến ngày được gặp lại Kiếm Tông!

Chờ đến ngày được về nhận tổ.

Chi Mặc Kiếm có hơn hai trăm người, có lẽ ở một nơi nào đó trong Viêm Hoàng còn có một trăm người ẩn nấp? Mười người? Hoặc thậm chí chỉ có một đệ tử chân truyền?

Đều đang chờ.

Cao Cáo Chấn trịnh trọng gật đầu:

Về mặt quân số thì nhóm đệ tử do La Thiên Tôn Toạ tập hợp lại đông nhất.

- Có thể dẫn tôi về gặp mọi người không?

Trên đường đi về nội thành, Tiêu Dương tìm hiểu thêm thông tin về chi kiếm Mặc Kiếm, đồng thời, Cao Cáo Chấn xác nhận thông tin chính xác của Kiếm Tông, biết ở Vân Nam có gần hai nghìn người, hơn nữa ở nước ngoài có chi Cừu Ưng khiến kẻ khác khiếp đảm thì vô cùng mừng rỡ.

Tâm trạng Tiêu Dương càng lúc càng nóng vội, hắn hận không thể đẩy nhanh thời gian đến ngày Kiếm Tông khai tông, cho dù phía trước còn nhiều chông gai thế nào cũng phải khai tông, một lần nữa quy tụ các đệ tử đang lưu lạc khắp chân trời góc bể lại.

Cao Cáo Chấn dẫn Tiêu Dương đến một trung tâm thương mại, xuyên qua đoàn người đông đúc, đi thang máy xuống tầng B2. Thang máy mở ra, hai người bước vào một hành lang dài rộng chừng hai mét.

Họ đều vững lòng tin rằng, lá cờ của Kiếm Tông sẽ một lần nữa được tung bay trong gió...

Điều khiến Tiêu Dương kinh ngạc là, nơi Kiếm Tông Mặc Kiếm sống yên ổn lại chính là khu phố ồn ào náo nhiệt nơi thủ đô. Công ty thư hoạ Tử Kim toạ lạc ngay trên một con phố dài có lịch sử lâu đời. Cao Cáo Chấn nói với Tiêu Dương, trên con đường này, tính cả Tử Kim thì có gần mười khách sạn hoặc trung tâm thương mại đều là sản nghiệp của chi Mặc Kiếm.

Đưa mọi người về nhà.

Kiếm Tông năm ấy đứng đầu mười tám Hộ Long Thế Gia, thực lực hùng mạnh không ai địch nổi. Một đêm huỷ diệt, kẻ thù muốn truy sát tận diệt Kiếm Tông là không thể.

- Nếu biết Tông chủ Kiếm Tông xuất hiện, chắc chắn mọi người sẽ vui mừng đến phát điên!

Cao Cáo Chấn vừa đi vừa giải thích.

Tiêu Dương trâm giọng hỏi.

- Cửa ra của hệ thống đường ngầm phức tạp là mười mấy cửa hàng, thậm chí còn có ba đường dẫn đến những nơi xa hẻo lánh hơn để đề phòng bất trắc. Con phố này chính là địa bàn của chi Mặc Kiếm.

- Đây là một địa điểm tương đối an toàn do Mặc Kiếm xây dựng nhiều năm trước.

- Cái gì?

Cao Cáo Chấn biết Tiêu Dương đang nghi hoặc, nói.

¬ Nhóm người ấy không những giải vây cho chúng tôi, mà còn cho các tiền bối tiến vào thủ đô.

Tiêu Dương càng đi càng cảm thấy rất kỳ quái...

- Đến nay vẫn không biết.

Tuy Cao Cáo Chấn nói vẻ bình tĩnh nhưng Tiêu Dương có thể cảm nhận được cảnh khốn khổ của Mặc Kiếm bao nhiêu năm nay. Họ không sợ chết, nhưng vì phục hưng Kiếm Tông mà kiên cường sống tiếp. Trên thực tế, nhóm người do La Thiên Tôn Toạ dẫn dầu ở Vân Nam cũng đâu khác gì: ẩn náu dưới đáy vực sâu chùa Cung Trúc, thậm chí quanh năm không thấy ánh mặt trời.

Tiêu Dương chậm rãi gật đầu, ngâm để tâm tìm hiểu lý do nhóm người thần bí giúp đỡ chỉ Mặc Kiếm là gì.

— Trên thực tế tôi chưa từng gặp họ. Các tiền bối nói sau khi hỗ trợ chi Mặc Kiếm ổn định thì họ không xuất hiện nữa, nhưng bao nhiêu năm nay chỉ Mặc Kiếm chưa từng gặp phải rắc rối nào. Các tiền bối đoán hẳn là do nhóm người thần bí đó ngầm giúp đỡ. Đáng tiếc, đến nay chúng tôi vẫn không biết được ân nhân của mình là ai.

Cao Cáo Chấn đáp.

- Tông chủ, có phải người cảm thấy rất kỳ lạ, với thân phận này chúng tôi lại có thể lặng lẽ xây dựng nên một hệ thống mật đạo hùng vĩ dưới lòng thủ đô.

Được nhóm người thần bí ngầm giúp sức, chi Mặc Kiếm của chúng tôi có thể yên ổn ở lại thủ đô.

- Họ là ai?

Tiêu Dương không thể không hỏi.

— Trên thực tế, không phải chỉ có người, cả chi Mặc Kiếm của chúng tôi đều nghi hoặc như vậy một trăm năm nay.

Cao Cáo Chấn trầm giọng nói.

- Các tiền bối trong tông tộc nói, năm đó khi chỉ chúng tôi chạy đến gần thủ đô đã bị kẻ thù vây chặn, đang lúc thập tử nhất sinh thì bỗng xuất hiện một nhóm người bí ẩn.

Tiêu Dương vô cùng kinh ngạc.

Quan hệ đến vận mệnh của cả trăm người, Tiêu Dương dĩ nhiên phải cẩn thận.

- Được rồi, lúc trước anh có nói biết chuyện của Thánh Long Vương?

Tiêu Dương hỏi.

Cao Cáo Chấn mỉm cười bí hiểm, chỉ về phía trước:

- Sắp đến rồi, Tông chủ, bao gồm cả chuyện về Thánh Long Vương, người sắp biết tường tận rồi.

Đẩy một cánh cửa, phía trước bỗng sáng bừng lên.

Một võ trường rộng rãi được chiếu sáng đầy đủ, hơn một trăm người đang luyện tập rải rác khắp nơi, kiếm quang lấp loá.

Tiêu Dương nhìn quanh, cảnh tượng này hết sức quen thuộc. Ở cơ sở Vân Nam, Tiêu Dương đã thấy cảnh các đệ tử chăm chỉ luyện kiếm không chỉ một lần. Cảnh tượng này khiến Tiêu Dương bất giác cảm thấy vô cùng ấm áp. Bất kể là người già tóc bạc hay trẻ em ba tuổi đều đang luyện kiếm.

Cao Cáo Chấn đẩy cửa bước vào khiến rất nhiều người chú ý.

Tiêu Dương nghiêng người tránh được kiếm của Thanh Phong Tôn Toạ, đồng thời nhướng mắt nói:

Ông thi triển Ngũ Hành Ngự Phong Kiếm.

Một kiếm đè gió chém đến!

- Cẩn thận đấy!

Thanh Phong Tôn Toạ cau mày vung kiếm, kiếm khí ùa ra ác liệt:

Thanh Phong Tôn Toạ nhìn Cao Cáo Chấn vẻ nghi hoặc cùng cực. Trong chi Mặc Kiếm, thực lực Tâm Lôi Nhị Kiếp của ông chỉ kém Vạn Hoả Tôn Toạ và thiếu chủ thiên tài Cao Cáo Chấn, bây giờ thiếu chủ lại bảo một người nhìn còn trẻ hơn cả thiếu chủ chỉ điểm cho mình?

Nghe vậy Cao Cáo Chấn nhìn Tiêu Dương cười nói:

- Đây là một trong năm Đại Tôn Toạ Tâm Lôi Kiếp của chi Mặc Kiếm, cũng là sư thúc của tôi, Thanh Phong Tôn Toạ.

Thanh Phong Tôn Toạ thay đổi sắc mặt, không ngờ Cao Cáo Chấn lại nói sự tôn tại của Mặc Kiếm cho "người ngoài", nhưng chưa kịp lên tiếng Cao Cáo Chấn đã lại mỉm cười nói tiếp với Tiêu Dương:

- Chỉ điểm cho sư thúc tôi vài chiêu chứ?

Lời này của Cao Cáo Chấn tuyệt không có ý khiêu khích. Hắn đã được diện kiến kiếm pháp của Tiêu Dương, nói Tiêu Dương chỉ điểm cho Thanh Phong Tôn Toạ tuyệt không quá đáng.

Soạt!

Cao Cáo Chấn hành động cũng nhanh, lập tức ném cho Tiêu Dương một thanh trường kiếm bình thường.

Tiêu Dương không từ chối, nhìn Thanh Phong Tôn Toạ, cười nói:

- Mời.

Địa vị của Cao Cáo Chấn trong chi Mặc Kiếm chỉ thấp hơn sư phụ của hắn - Vạn Hoả Tôn Toạ.

— Vị này là...

Một người đàn ông trung niên vẻ mặt trâm ổn cất bước đi đến, cúi chào Cao Cáo Chấn rồi quay sang nhìn Tiêu Dương vẻ cảnh giác.

- Thiếu chủ.

Từng ánh mắc sắc nhọn chĩa vào Tiêu Dương đầy vẻ cảnh giác.

Vì mọi người đã phát hiện có một vị "khách không mời", Tiêu Dương!

- Kiếm Tẩu Thiên Phong, chiêu này là Thừa Phong Thứ Lãng, cốt yếu là mượn thế, mượn thế gió mà phá sóng.

Thanh Phong Tôn Toạ không khỏi giật mình, thất kinh, lại vung kiếm tấn công Tiêu Dương.

- Cuồng Phong Cấp Tảo! Thanh Phong sư thúc, kiếm thế của người có thừa nhưng kiếm ý lại thiếu mất chữ "Cuông !

Trận đánh của hai người thu hút ánh nhìn của mọi người trong võ trường, tất cả đều quây lại, vẻ mặt chấn động. - Thanh niên này lại đánh được bất phân thắng bại với Thanh Phong sư thúc cơ đấy.

- Không đúng, chỉ có Thanh Phong sư thúc xuất chiêu, cậu ta... hình như đang chỉ điểm cho Thanh Phong sư thúc.

- Sao có thểi

Lúc này Thanh Phong Tôn Toạ càng lúc càng kinh hãi, cuối cùng ông đã hiểu lời Cao Cáo Chấn nói. Bảo người này chỉ điểm cho mình, dư sức.

Từng chiêu từng thức mình thi triển đều trở nên đơn giản rõ mồn một, mỗi biến hoá rất nhỏ đều bị đối phương nhìn thấu, hơn nữa còn chỉ ra được điểm yếu của mình.

Trận chiến kéo dài vài phút khiến Thanh Phong Tôn Toạ cảm giác mình đang đánh với một tiên bối cao nhân, được cao nhân chỉ điểm, Thanh Phong Tôn Toạ cảm giác kiếm pháp của mình hình như có dấu hiệu tiến hoá...

Sử dụng hết bộ Ngũ Hành Ngự Phong Kiếm, Thanh Phong Tôn Toạ lùi lại, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Tiêu Dương, không biết nên nói như thế nào, nội tâm sóng dậy từng đợt.

Tiêu Dương vẫn bình tĩnh đứng thẳng nhưng Thanh Phong Tôn Toạ cảm giác mình đang đứng trước một ngọn núi sừng sững. Trước mặt Tiêu Dương, ngay cả dũng khí nâng kiếm Thanh Phong Tôn Toạ cũng gần như không có nữa.

Xung quanh im phăng phắc, ai nấy đều nhìn Tiêu Dương vẻ khó tin, nghỉ ngờ.

Cao Cáo Chấn cười lớn đi lên vỗ vai Thanh Phong Tôn Toạ:

- Thanh Phong sư thúc, cảm giác như thế nào?

Thanh Phong Tôn Toạ cười khổ, ông thực không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào.

Tiêu Dương cũng lờ mờ hiểu được dụng ý của Cao Cáo Chấn. Bản thân mình đột ngột xuất hiện ở Mặc Kiếm, nói nhiều đến đâu cũng không thuyết phục bằng một màn trình diễn. Ánh mắt mọi người đã nói rõ tất cả.

- Sư thúc có phục hay chưa?

Cao Cáo Chấn cười hi hi.

Thanh Phong Tôn Toạ là người sảng khoái, chắp tay chào Tiêu Dương:

- Anh hùng xuất thiếu niên, tiểu huynh đệ, Thanh Phong tâm phục khẩu phục.

- Ha hai

Cao Cáo Chấn như đang xem tấu hài, cười rống lên.

- Thanh Phong sư thúc, người sắp bị tiếng "Tiểu huynh đệ" này làm cho thất kinh đấy.

Tiêu Dương bình tĩnh mỉm cười nhìn Cao Cáo Chấn. Từ lúc bước chân vào võ trường, Tiêu Dương có cảm giác Cao Cáo Chấn biến thành một người khác hẳn, ở đây cuối cùng hắn có thể hoàn toàn gỡ bỏ lớp ngoài giả tạo, dung hoà hoàn toàn với anh chị em Kiếm Tông, hoàn toàn không giống với thần thoại bất bại cao ngạo của công ty thư hoạ Tử Kim.

Bây giờ còn đang 'đùa' với Thanh Phong Tôn Toạ đây.

Lúc này, một cánh cửa khác ở phía khác của võ trường mở ra, một đoàn người đang vội vã đi đến. Người đi đâu mặc trường bào đỏ như lửa, nét mặt thoáng vẻ tang thương, vẻ mặt kích động, vội vội vàng vàng chạy đến trước mọi người, nhìn Tiêu Dương, ánh mắt không khỏi nóng lên rồi quay ngang nhìn Cao Cáo Chấn. Cao Cáo Chấn mỉm cười gật đầu. Người đó càng thêm kích động, quỳ thụp xuống, tiếng nói run run: - Đệ tử Vạn Hoả chi Mặc Kiếm, suất lĩnh chúng đệ tử, cung nghênh Tông chủ!
Bình Luận (0)
Comment