Chương 910: Khách không mời
Chương 910: Khách không mờiChương 910: Khách không mời
Cuộc thi đã kết thúc!
Khi tiếng chuông hùng hậu vang lên, tiếng vỗ tay vang dội lại vang lên khắp trường đấu. Chung kết cuộc thi thư hoạ Viêm Hoàng cuối cùng đã đến hồi đặc sắc nhất, năm mươi công ty tham gia đã tốn bao nhiêu giấy mực cho kết thúc này?
Rửa mắt chờ đợi!
Ở bàn giám khảo, nhiều vị khách quý đã đứng dậy, tiếng vỗ tay đợt này nối đợt kia không ngừng nghỉ. Ai nấy đều cổ vũ hết mình cho công ty thư hoạ mình yêu thích, trong đó âm thanh to nhất chắc chắn là...
- Tiêu Dương!
- Tiêu Dương!
Tiếng hoan hô rung trời.
Theo số thứ tự thì tác phẩm của Tiêu Dương sẽ được công bố cuối cùng.
Cuộc thi đã đi đến bước này, mỗi giám khảo đã có riêng một phán đoán.
Soạt!
Nói tóm lại, nhóm người cốt cán trụ được đến cuối cuộc thi thư hoạ Viêm Hoàng vẫn là các bậc tiền bối.
Là một người tóc muối tiêu, lúc này ông ta đang khoanh tay mỉm cười tự tin đứng ở một bên, rõ ràng rất tự tin với tác phẩm của mình.
Muốn lọt vào top 20, trừ một số người nổi tiếng sẵn, những người khác không ai dám chắc.
- Bức tranh đẹp quá.
Lúc này Tiêu Dương đã mỉm cười ngồi xuống, bình tĩnh chờ đánh giá tác phẩm.
Ông lão Thuỷ Tu Trúc nhấc bức vẽ lên.
Mặc dù lần thi đấu này có khá nhiều gương mặt mới, nhưng đi được đến bước này, được đứng trên sân khấu chỉ còn chừng năm người trẻ, tính cả thiên tài đất Hàng Châu, Trương Dương.
Phần lớn đại diện tham đấu đều thân kinh bách chiến, nhưng lúc này đứng trên đấu trường thư hoạ cao nhất cả nước cũng không khỏi bồn chồn lo lắng. Dù sao, đến bước này đã không còn kẻ yếu nữa.
Máy quay hướng vào bàn của công ty tham gia đầu tiên.
Tiếng ngợi khen cất lên không ngớt, người đàn ông tóc muối tiêu cũng tươi cười đắc thắng.
Điều này càng nói rõ sự không nối tiếp của cuộc thi thư hoạ Viêm Hoàng truyền thống. Liên minh Thư hoạ tổ chức lần thi đấu này, tuy có lòng riêng nhưng chắc chắn đây là cơ hội tuyệt hảo để tuyên truyền quốc tUý.
Các giám khảo vây quanh bức tranh nghiên cứu cẩn thận, chừng ba phút sau lần lượt cho điểm.
Bức tranh được chiếu lên màn hình lớn trước quảng trường ngay tức khắc, tiếng vỗ tay tán thưởng lập tức nổi lên.
- Không hổ danh hoạ cao cấp, chỉ trong hai tiếng đã vẽ được bức tranh đẹp thế này, giỏi quá, giỏi quá.
100 điểm là điểm tuyệt đối.
Tất cả đều xôn xao! Không chỉ ông ta, ngay cả những đại diện tham gia thi đấu khác trên sân khấu cũng há hốc miệng. Trước khi chung kết bắt đầu họ đã nghe nói chấm điểm rất khắt khe, nhưng không ngờ lại đánh trượt luôn vị tuyển thủ đầu tiên.
Kết quả cuối cùng nhanh chóng được chiếu lên màn hình.
Nhưng khán giả thấy bức nào cũng là kiệt tác hiếm có.
Kết quả cuối cùng là giá trị trung bình.
Tạm chưa vội mong vào được top 20, chỉ cần qua được mức điểm sàn là đủ để mọi người hoan hô rồi.
Các đại diện tham gia thi đấu đều căng thẳng.
- Chẳng lẽ đạt mức sàn là tiêu chuẩn để đánh giá xem có được hợp tác với Liên minh Thư hoạ không à? Bỗng có người hỏi, lập tức có thêm bao nhiêu người phụ hoạ.
Không ngờ... 56 điểm!
Điểm thư pháp khá cao, qua mức điểm sàn, chia trung bình ra thì điểm của ông ta chỉ có 57. 5 điểm!
Mọi người càng khiếp sợ, lại càng có hứng thú, thậm chí còn bắt đầu đoán xem chấm điểm ngặt như thế này thì có được bao nhiêu người qua mức điểm sàn.
Năm đại diện tiếp theo đạt điểm từ 50 đến 60, không một ai qua được mức điểm sàn!
Mọi người đều khiếp sợ, không ít người còn dụi mắt mấy lần mới dám chắc mình không nhìn nhầm. Còn chưa đến mức qua nữa, chỉ có 56 điểm.
Không thể tin được.
Từ lúc tham gia thi đấu đến giờ chưa bao giờ ông ta bị cho điểm thấp như thế.
Khuôn mặt tươi cười của người đàn ông tóc muối tiêu cứng ngắc lại, thừ người ra nhìn đăm đắm mức điểm mình được.
Tất nhiên hiện tượng không qua được điểm sàn không tiếp tục mãi, rất nhanh sau đã có tiếng hoan hô vang dội...
801!
Trên màn hình xuất hiện một số điểm 80!
Cả quảng trường chấn động, rồi hoan hô vang dậy như sấm.
Người giành được điểm này là Điền Cốc Lão nhân đến từ Dương Thành.
Sau khi số điểm được công báo, Điền Cốc Lão nhân từ từ mỉm cười gật đầu.
Ông ta rất hài lòng.
Tính đến nay, đã có một phần năm tác phẩm được đánh giá, trừ ông ta được 80 điểm, chín công ty kia đều không qua được điểm sàn.
Có thể nói lúc này Điền Cốc Lão nhân là hạc giữa bầy gà rồi.
Một giọng nói trâm thấp khàn khàn vang lên.
- Người mặc đồ trắng kia chính là Tiêu Dương?
Trong số khán giả, có lẫn không ít người lai lịch bất minh.
Võ tay, hoan hôi!
Quá trình đánh giá tác phẩm đang dần đi đến hồi kết, bảng xếp hạng điểm số ảnh hưởng trực tiếp đến nhịp tim của khán giả. Tiếng hoan hô, tiếng thở dài, tiếng oán thán vang lên không ngớt, nhiêu người căng thẳng nhìn bảng xếp hạng, đặc biệt là mấy người đứng cuối, chỉ sợ có người chen lên trước mình.
Trương Dương đang hi vọng.
Thanh niên thiên tài thư hoạ đến từ công ty Văn Bảo, Hàng Châu - Trương Dương!
Lần thi đấu này đã mang tên tuổi Trương Dương đến với giới thư hoạ cả nước.
- Tuổi trẻ tài caol
Tiêu Viễn Hằng cười gật đầu.
- Trong những người trẻ tuổi của giới thư hoạ phải đứng top 3 đây.
Trương Dương mỉm cười đầy đắc ý. Tc phẩm này bản thân hắn cũng cảm giác mình đã phát huy hơn mức bình thường, thậm chí sau khi công bố điểm còn có hi vọng có thể đánh bại Tiêu Dương. Nhưng ánh mắt của Trương Dương vẫn ẩn vẻ không hài lòng.
Trời đã sinh Du, sao còn sinh Lượng I
Hắn được mọi người công nhận, nhưng mới chỉ thuộc top 3 thế hệ trẻ! Vì chính hắn biết rõ, xếp trước mình là Cao Cáo Chấn và Tiêu Dương!
Cao Cáo Chấn đã rút khỏi cuộc thi, lúc này Trương Dương vô cùng hi vọng hôm nay mình có thể vượt qua Tiêu Dương, trở thành thiên tài đứng đầu giới thư hoạ Viêm Hoàng.
Trên bản xếp hạng, người này nhảy một phát lên đứng đầu, vượt qua cả Điền Cốc Lão nhân.
Số điểm còn cao hơn Điền Cốc Lão nhân 8 điểm!
88II
Khán giả còn chưa bình tĩnh lại được sau con số 80 thì trên màn hình đã lại xuất hiện thêm một số điểm còn cao hơn...
Tiêu Dương nhìn qua một chút rồi gật đầu tán đồng. Tây Môn Lãng đứng cạnh xoa tay, nóng ruột muốn các giám khảo đến đánh giá bài của Tiêu Dương cho nhanh. Cậu ta tin rằng tác phẩm của Tiêu Dương chắc chắn sẽ thắng cuộc, trở thành quán quân của cuộc thi thư hoạ Viêm Hoàng.
- Bức tranh này quả đã đạt đến cảnh giới tuyệt diệu rồi.
Một người đứng bên cung kính gật đầu, ánh mắt thoáng nét thù hận:
- Chính là yI
- Dám đắc tội với gia tộc Kennedy chúng ta, y tới số rồi!
Sông ngầm bắt đầu cuộn sóng.
- Nghe nói Tam Xích Lệnh rơi vào tay y, nhất định phải giết y rồi cướp lấy Tam Xích Lệnh. Thần Linh Môn sẽ mở ra bất cứ lúc nào.
- Không ngờ Viêm Hoàng lại xuất hiện một thiên tài yêu nghiệt như thế, nhất định phải nhanh chóng diệt trừ. Thực lực dưới Tâm Lôi Ngũ Kiếp không ai là đối thủ của y nữa rồi. Xem ra, chúng ta phải phá vỡ quy củ của thủ đô Viêm Hoàng rồi.
- Lễ nào anh còn sợ phá võ quy củ à?
- Ha ha! Gia tộc Kennedy vĩ đại không e sợ bất cứ kẻ nào!
- Chờ cho cuộc thi kết thúc rồi tuỳ cơ ra tay xử lý Tiêu Dương!
Gần như cùng lúc, trong đám khán giả trên quảng trường còn có một nhóm người khác cũng vừa động sát cơ. Cuộc đối thoại của họ gân như hoàn toàn tương tự.
Đều là để... giết Tiêu Dương!
- Thần Tử bị nó huỷ hoàn toàn, nhất định phải giết nó!
- Nó phải chết ! Cướp mất Tam Xích Lệnh, lại còn lấy đi Bồ Tát Xử Thai Kinh.
Đấn từ Đảo quốc!
Tiêu Dương không biết mình bị theo dõi, không biết sự trả thù từ Mỹ quốc và Đảo quốc sắp đồng thời giáng xuống. Lúc này hắn chỉ đang bình tĩnh chờ đợi kết quả chung cuộc.
Đợt sóng bình điểm liên tiếp xô đến, một hoạ sĩ trước đây được rất ít người để ý lại được 87 điểm, chỉ kém người dẫn đầu Trương Dương 1 điểm, khiến không ít người toát mồ hôi lạnh, tiếng võ tay lại nổ ra như sấm.
Càng về sau mọi người càng háo hức.
Rất nhanh, chỉ còn lại năm công ty cuối cùng!
Một giám khảo đang rảo bước lên trước chuẩn bị mở lớp vải che tác phẩm thì bỗng một người đàn ông ngoại quốc tóc vàng mắt xanh cười ha ha bước lên từ đám đông khán giả.
- Đặc sắc lắm, cuộc thi đặc sắc lắm!
Là người đứng đầu, người đàn ông này khoảng tầm 50 tuổi, sống mũi cao thẳng, vừa cười vừa vỗ tay thản nhiên đi lên sân khấu, nói bằng tiếng Viêm Hoàng chuẩn:
- Trình độ thư hoạ của Viêm Hoàng thực khiến chúng tôi được mở rộng tâm mắt! Mở rộng tâm mắt!
Nhóm người này hình như có chuẩn bị trước, trên người còn có thiết bị khuếch âm, tiếng nói vang vọng khắp quảng trường, thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Thuỷ Tu Trúc liếc qua, sắc mặt lập tức sa sâm xuống.
Biến ảo bất định.
- Hửm?
Tiêu Dương ngửi thấy hơi hớm khác thường, ngước mắt nhìn qua, lẩm bẩm.
— Đám người nước ngoài này là ai? Người đến bất thiện, người thiện không đến.
Tiêu Dương liếc mắt nhìn quanh, không ngờ lại tìm thấy "người quen" trong đám người nước ngoài đó. Chính là người đàn ông tóc vàng đã bị mình lên lớp cho một bài ở bàn lễ tân khách sạn. Lúc này ánh mắt ông ta đang nhìn chằm chằm Tiêu Dương vẻ đầy ác ý.
Khách không mời!
Thuỷ Tu Trúc nhìn mọi người rồi bước lên trước, cung kính chắp tay chào:
- Hoá ra là ngài Auros.
- Ha hai
Người được gọi là Auros cười lớn.
- Viêm Hoàng các người có câu, có bạn từ xa đến không gì vui hơn. Nhưng các vị hình như không hoan nghênh chúng ta lắm thì phải! Không lẽ là do trình độ thư hoạ của Viêm Hoàng thấp đến mức không dám gặp người sao?...