Chương 914: Cái bẫy
Chương 914: Cái bẫyChương 914: Cái bẫy
Khiêu chiến!
Lời vừa dứt, tiếng võ tay liên nổi lên như sấm. Tuy nói lần khiêu chiến này là nguyên tắc tự do nhưng mọi người đều hi vọng các công ty thư hoạ khiêu chiến với Liên minh Thư hoạ, như vậy mới thú vị, như vậy mới được xem mãn nhãn.
Trong tiếng hoan hô nhiệt liệt, giám đốc công ty Văn Trai hình như cũng phấn khởi thêm mấy phần, ngẩng đầu ưỡn ngực bước nhanh lên phía trước, ánh mắt không giấu vẻ mong muốn tham lam.
0. 5% cổ phẩn của Liên minh Thư hoạ là miếng bánh ngon lành mà nhiều người nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.
- Đúng là lòng người mà.
Tiêu Dương thở dài lắc đầu.
Kế của Liên minh Thư hoạ không phải kế ngâm mà là kế nổi. Thông báo rõ ràng cho mọi người mục đích, nhưng vẫn thu hút được một số người thiêu thân lao vào lửa, chỉ để giành lấy vinh quang hiếm có trong đời.
- Cứ cho là tuỳ chọn 3 trong 10 người thì đó cũng là một phương án nghênh đấu hoàn mỹ mạnh mẽ, chỉ dựa vào công ty Văn Trai thì không thể thắng được.
Hai bên nhanh chóng soạn xong hợp đồng.
Đại diện công ty thư hoạ Văn Trai tự tin nói.
Ai cũng muốn biết thực lực của Liên minh Thư hoạ mạnh đến đâu.
- Đề tài tôi chọn là... vẽ lá rụng.
Có Tiêu Dương ở đây, trời có sập xuống cô cũng không sợ.
Trận khiêu chiến đầu tiên nhanh chóng kết thúc trong sự trông đợi của khán giả.
Quân Thiết Anh cũng lắc đầu, đôi mắt dịu dàng như nước theo dõi sát tình hình trên sân khấu, im lặng một thoáng rồi liếc Tiêu Dương không nói.
Sau khi chọn ra ba đối thủ, hạn trong nửa giờ vẽ một bức tranh lá rụng!
Trận khiêu chiến đầu tiên thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Tiêu Dương chưa nói có khiêu chiến Liên minh Thư hoạ không, Quân Thiết Anh cũng chưa hỏi, cô chỉ muốn im lặng chờ xem kết quả cuối cùng.
Trận khiêu chiến chính thức bắt đầu!
- Người thắng là Liên minh Thư hoại
Đặc biệt là những công ty thư hoạ trong top 20 vẫn chưa quyết định, càng kiên nhẫn chờ đợi.
Sau khi công bố điểm số, một vị khách mời đặc biệt tuyên bố.
Ba đại diện đến từ Liên minh Thư hoạ không cùng nhau vẽ mà có quyền chọn ra một người tham gia.
Hai bức tranh lá rụng với phong cách hoàn toàn khác nhau xuất hiện trên màn hình lớn.
Quả nhiên, không khác suy nghĩ của mọi người, ngay từ đầu Liên minh Thư hoạ đã thể hiện thực lực hùng mạnh bá chủ, khiến ba công ty kế tiếp đều rút lui từ bỏ quyền khiêu chiến. - Chà chà, bức tranh lá rụng này thực đã đạt đến cảnh giới xuất thân! Quá cao siêu.
Thất bại!
Khán giả hô lớn khen đặc sắc.
Thất bại!
Tiếng võ tay lại nổ lên như sấm.
Liên minh Thư hoạ vẫn bất bại!
Không khí khắp quảng trường lại lên đến đỉnh cao.
Bất giác đã đến hoàng hôn mặt trời lặn, đèn trên quảng trường chiếu sáng như ban ngày, sân khấu sáng rực rỡ như một viên dạ minh châu.
- Thật không hổ danh cự phách giới thư hoại
Tiếp tục khiêu chiến!
Thất bại!
Thất bại!
- Đối mặt với đối thủ như vậy, còn công ty thư hoạ nào dám khiêu chiến không?
Khiêu chiến!
Đấn tận công ty thứ 15 mới lại tiếp tục khiêu chiến.
Liên minh Thư hoạ đứng sừng sững trên đỉnh giới thư hoạ Viêm Hoàng, khiến người ta phải ngẩng cổ ngước nhìn, không thể rung chuyển.
Hơn nữa thắng tuyệt đối mỗi trận khiêu chiến!
Hơn nữa, có thể khiến tất cả tâm phục khẩu phục!
- Đây mới là thực lực của Liên minh Thư hoạ đây.
Chu Thạch Điển lão nhân trong công ty thư hoạ Sơn Hà cảm thán.
Lúc này vẻ mặt của mọi người thuộc công ty Sơn Hà đều trở nên nghiêm trọng. Trước khi loạt trận khiêu chiến bắt đầu hầu hết mọi người đều mong nhìn thấy Sơn Hà đánh bại Liên minh Thư hoạ, nhưng sau khi chứng kiến thực lực của Liên minh Thư hoạ, ai nấy đều chùn chân.
Thực lực của Tiêu Khách Khanh rất mạnh, nhưng Liên minh Thư hoạ đâu có yếu!
Trận này khiêu chiến, hay là không?
Không ít ánh mắt đều chiếu vào Tiêu Dương, lúc này Tiêu Dương điềm tĩnh cười nhẹ, hình như không có gì khác thường.
- Còn lại năm công ty cuối cùng !
Phương trượng sư thúc là người quản lý đỉnh Thập Vương cao nhất núi Cửu Hoa Sơn.
Vừa vê đến Cửu Hoa Sơn, Phật hội còn chưa chính thức bắt đầu nhưng sư thúc Phương trượng vốn đang gọi điện thoại liên tục giục mình về đã không thấy đâu nữa. Người đón anh ta là Ngộ Lao sư thúc, đang quản lý đỉnh Thiên Trụ núi Cửu Hoa Sơn.
Giát Giát Hoà thượng không nhịn được hỏi.
- Ngộ Lao sư thúc, Phương trượng sư thúc đâu ạ?
Bóng người dừng lại, một trong hai người chính là Giát Giát Hoà thượng vừa từ thủ đô trở về, người còn lại là một lão hoà thượng từ mi thiện mục, râu trắng dài đến ngực phất phơ theo gió.
Hai bóng người đều mặc áo cà sa, đầu trọc, một già một trẻ lên đến đỉnh Thập Vương.
- Tôi khiêu chiến!
Giới thư hoạ, chiến tranh chưa tắt lửa.
Quyết định thành bại sinh tử của một công ty. ...
Cũng vào lúc này, ánh hoàng hôn đang buông xuống dãy núi. Trong thung lũng sông Đại Hảo, đoạn chảy qua núi thánh Phật giáo Cửu Hoa Sơn, trấn Thanh Dương, tỉnh An Huy.
Bóng cây ánh lên như những ngọn nến trong ánh chiều vàng rực.
Vùi! Vùi! Vùi
Hai bóng người đang lao lên đỉnh cao nhất núi Cửu Hoa Sơn với tốc độ khó tin...
Đỉnh Thập Vương!
Địa thế hùng dũng hiên ngang, khí thế mênh mông.
Quả nhiên, công ty thư hoạ xếp thứ năm đã dứt khoát đứng ra kiêu hãnh nói:
- Mười đại diện của Liên minh Thư hoạ tiêu hao không ít sức lực trong mười trận khiêu chiến trước rồi, muốn thắng được họ chắc chắn phải nắm lấy cơ hội này.
- Thực lực của năm công ty đứng đầu chung kết cuộc thi thư hoạ đều thuộc hàng siêu quần, họ cũng là năm người có khả năng đánh bại Liên minh Thư hoạ cao nhất, chắc chắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
Giọng nói phấn chấn.
- Trận tâm điểm bây giờ mới bắt đầu đây!
Có người hô to.
Trong kỳ cường thịnh, Cửu Hoa Sơn lấy đỉnh Thập Vương làm đầu, chỉ huy chín mươi chín đỉnh còn lại, điều hành hàng ngũ bốn ngọn núi thánh của Phật giáo Viêm Hoàng. Ngày nay tuy đã xuống dốc nhiều, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, vẫn có hai mươi tám đỉnh có thế lực bất phàm.
- Một ngày trước, Phương trượng Ngộ Vũ sư huynh đột ngột nói với ta muốn bế quan một thời gian, ra lệnh cho không ai được đến quấy rầy.
Ngộ Lao Hoà thượng chắp tay nói.
— A di đà Phật, nhưng hiện nay sắp đến Phật Hội rồi, Cửu Hoa Sơn chúng ta không thể không có Ngộ Vũ sư huynh chủ trì.
Giát Giát Hoà thượng nhíu mày hỏi:
- Sao Phương trượng sư thúc lại đột ngột bế quan ạ?
Ngộ Lao Hoà thượng lắc đầu:
- Huynh ấy không nói, hoặc giả có cảm ngộ đột ngột nào đó chăng.
- Nhưng lúc người gọi điện cho con có nói đến đâu.
Giát Giát Hoà thượng cau mày. Gã vẫn cảm thấy đằng sau việc Phương trượng sư thúc đột ngột lựa chọn bế quan có gì đó không ổn, nhưng bản thân vừa về đến nơi, chưa nghĩ ra.
- Có lẽ là vội quá.
Ngộ Lao Hoà thượng bước lên, niệm phật một câu. - Giát Giát sư điệt vê rồi, Phật Hội sắp đến, lão tăng cả gan đi gọi Ngộ Vũ sư huynh.
Ngộ Lao Hoà thượng đi đến trước một vách đá, đặt tay lên vách đá, hít sâu một hơi, gọi to:
- Ngộ Vũ sư huynh, sư đệ Ngộ Lao dẫn sư điệt Giát Giát đến cầu kiến sư huynh.
Tiếng nói chấn động đỉnh núi!
Giát Giát Hoà thượng biết Phương trượng sư thúc đang bế quan ngay sau vách đá này, nhưng ngoài Phương trượng sư thúc ra không ai được phép cố ý bước vào.
Hồi lâu sau vách đá vẫn không có phản hồi.
Ngộ Lao Hoà thượng lộ vẻ thất vọng:
- Xem ra Ngộ Vũ Sư huynh đã bế tử quan thật rồi.
- Đã vậy chúng ta đừng quấy rây Phương trượng sư thúc nữa, có thể người đang lúc đột phá nút thắt tu luyện, nếu bị phá vỡ voà lúc này thì có thể Phương trượng sư thúc sẽ gặp nguy hiểm.
Giát Giát nói.
- Nhưng...
Ngộ Lao Hoà thượng có vẻ khó xử.
- Nếu không có Ngộ Vũ sư huynh chủ trì Phật Hội... Cửu Hoa Sơn chúng ta...
Ngộ Lao Hoà thượng thở dài, chắp tay nói.
— Thôi, lão tăng có liều cái mạng này cũng phải bảo vệ hương hoả cuối cùng của Cửu Hoa Sơn!
Giát Giát Hoà thượng trong lòng chấn động, thất sắc nhìn Ngộ Lao Hoà thượng:
- Ý sư thúc là...
- Cửu Hoa Sơn không còn như trước nữa!
Ngộ Lao Hoà thượng nhìn dãy núi xa xa, thở dài.
- Ba ngọn Thánh sơn còn lại muốn thay thế chúng ta từ lâu rồi. E rằng lần Phật Hội này chính là cơ hội để họ cắt xẻ Cửu Hoa Sơnl
- Hừi Có Giát Giát ở đây, bọn họ còn lâu mới đạt được ý đồ đói!
Giát Giát nghiến răng tức giận.
- Giát Giát không được xúc động!
Ngộ Lao Hoà thượng vội lắc đầu.
— Núi còn đó không lo không có củi, con là hi vọng cuối cùng của Cửu Hoa Sơn! Con đừng tham gia Phật Hội lần này nữa!
- Sư thúc...
Giát Giát năn nỉ.
- Con nghe sư thúc nói.
Ngộ Lao Hoà thượng nói.
¬ Nhìn quy cách bốn ngọn Thánh sơn hiện nay, Cửu Hoa Sơn xuống dốc, ba bên kia liên kết với nhau đè bẹp chúng ta, Phương trượng sư thúc lại không ở đây, chúng ta căn bản không có khả năng đối phó với họ trong Phật Hội. - Ai bảo không có! Con có đây!
Giát Giát Hoà thượng sẵng giọng nói, vẻ mặt trịnh trọng nhìn Ngộ Lao Hoà thượng.
- Sư thúc, lần này đến Đảo quốc con đã không làm mọi người thất vọng!
- Sao?
Ngộ Lao Hoà thượng chấn động như sấm nổ bên tai, toàn thân run rẩy, tiếng nói cũng run run kích động.
— Con... con thực đã... lấy được Bồ Tát Xử Thai Kinh?
Giát Giát Hoà thượng trịnh trọng gật đầu:
- Thưa vâng.
- Thật tốt quái
Ngộ Lao Hoà thượng vui mừng kêu lên, cố nén sự phấn chấn trong lòng, cẩn thận hỏi.
- Giát Giát, con có mang kinh thư này về không?
Giát Giát gật đầu.
Khi đó Tiêu Dương muốn bình định thế giới thượng cổ hồng hoang nên đã giao lại bia đá cho Giát Giát Hoà thượng.
- Để phòng xa nên con đã giấu nó ở chỗ không ai biết.
- Đúng, phải cẩn thận.
Ngộ Lao Hoà thượng kích động nói.
- Đây là chỗ dựa cuối cùng của Cửu Hoa Sơn chúng ta! Giát Giát, con ngàn vạn không được nói tin này cho ai cả.
Giát Giát lập tức gật đầu:
- Con hiểu, thưa sư thúc.
- Mai là ngày đầu tiên Phật Hội chính thức bắt đầu.
Ngộ Lao Hoà thượng trâm ngâm chốc lát rồi nghiêm mặt nói.
- Thế này đi, giờ Tý đêm nay con mang kinh thư đến đỉnh Thiên Trụ tìm ta. Nhớ phải cẩn thận không được làm kinh động đến người khác.
- Người yên tâm, chắc chắn không có ai biết cả.
Giát Giát Hoà thượng cười nói.
Ngộ Lao Hoà thượng dặn thêm vài câu rồi Giát Giát Hoà thượng nhanh chóng rời khỏi đỉnh Thập Vương.
Nhìn theo bóng Giát Giát Hoà thượng rời đi, lại nhìn cửa đá đang đóng chặt, trên khuôn mặt hiền từ của Ngộ Lao Hoà thượng dần dần hiện ánh cười lạnh...