Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 914 - Chương 921: Cảnh Tượng Thần Kỳ

Chương 921: Cảnh tượng thần kỳ Chương 921: Cảnh tượng thần kỳChương 921: Cảnh tượng thần kỳ

Tiêu Dương lo lắng!

Tiêu Dương gặp Giát Giát ở Đảo quốc, tình thân như quen biết lâu năm, cùng nhau đồng cam cộng khổ.

Khi mình bị Thần Tiên Môn truy đuổi đến cùng đường kiệt lộ ở Đảo quốc, Giát Giát đã liều mạng huyết chiến, thậm chí dùng cả chiêu Nhất Sát Vạn Niên hao tốn sinh mạng như vậy để cứu mình về.

Lúc này biết Giát Giát đang lâm hiểm cảnh, Tiêu Dương chỉ hận không thể xuất hiện ở Cửu Hoa Sơn ngay.

Nhưng lúc này hắn chỉ có thể kiềm chế cảm xúc, tiếp tục lắng nghe điện thoại để tìm hiểu tình hình...

Tiếng gào thét trên đỉnh núi!

Hoà thượng Giát Giát máu me khắp người, toàn thân bị thương nặng, nếu không phải vì Bồ Tá Xử Thai Kinh, e rằng sớm đã gặp phải độc thủ của đối phương rồi.

Hi vọng cuối cùng của anh ta là chiếc điện thoại trong túi.

Tút tút tút tút...

Tiêu Dương thất kinh gọi lớn. Liên lạc bị ngắt rồi, hắn không thể hình dung được Giát Giát đang gặp phải vân nạn gì.

Âm!

- Giát Giát! Giát Giát!

Ngay cả khi trọng thương, đôi mắt Giát Giát Hoà thượng vẫn trong suốt, kiên cường, anh ta nhả từng chữ:

Tiêu Dương cố nén tức giận, ánh mắt vừa chuyển, lập tức chuyển đến Diệp Tang.

- Thằng con hoang, mày có nói hay không!

Hắn hận không thể đến ngay Cửu Hoa Sơn!

- Giết tôi đi, hoặc thả Phương trượng sư thúc ra.

Hòa thượng Ngộ Lao đã tức giận đến cùng cực, vứt cả lớp mặt nạ đạo mạo hiền từ lão đeo bao nhiêu năm nay.

Đầu dây bên kia bị ngắt.

- Nhanh, đặt ngay cho anh vé sớm nhất bay về Cửu Hoa Sơn. Giát Giát gặp nguy rồi.

Một đòn đánh văng Giát Giát Hoà thượng đi mấy mét, lúc chạm đất túi quân đập phải một hòn đá, phát ra tiếng "rắc".

Tiêu Dương thì thầm.

Nhưng lúc này nóng vội cũng vô dụng.

Hai người ngầm hiểu ý nhau. Từ lúc Tiêu Dương lui lại nhân điện thoại Diệp Tang đã cảm giác có chuyện không ổn, liền lách mình đến bên Tiêu Dương, mặc kệ mọi người nghỉ hoặc.

- Một người anh em gặp chuyện rồi.

Tiêu Tỉnh Y.

- Anh phải đến Cửu Hoa Sơn. Tiêu Dương đang sốt ruột, bỗng nghe thấy một giọng nói hơi thoáng vẻ lo âu:

Tiêu Tinh Y nói. Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tiêu Dương, hình như còn định từ chối, Tiêu Tinh Y nói luôn — Yên tâm, em sẽ không trở thành gánh nặng cho anh đâu. Dịch gia gan to đến đâu cũng không dám hạ độc thủ với bản công chúa, hơn nữa, nếu em bị chặn giết thì chưa biết hươu chết về tay ai đâu.

Diệp Tang thất kinh, nhưng không nói gì, lập tức xoay mình rời đi.

- Hừ, anh còn chưa dạy em Long Vũ Cửu Thiên thân châm cơ mà, định chạy làng đấy hả?

Hắn có dự cảm chuyến đi Cửu Hoa Sơn lần này chắc chắn hung hiểm vạn phần.

Tiêu Dương nhíu mày do dự.

- Anh định đến Cửu Hoa Sơn à?

Tiêu Dương kiên quyết nói.

— Hơn nữa anh đâu thể ở thủ đô cả đời được.

- Em đi cùng anh.

Tiêu Dương gật đầu:

Tiêu Dương hiểu ý Tiêu Tinh Y. Lúc trước mình đại náo Dịch gia, âm ï đến mức ai ai cũng biết, mối thù oán kết với Dịch gia khó mà hoá giải trong một sớm một chiều, bây giờ chỉ cần mình rời khỏi thủ đô, chắc chắn sẽ bị Dịch gia truy sát!

- Nhưng... chỉ cần anh rời khỏi thủ đô... thì...

Tiêu Tinh Y hơi chau mày:

Tiêu Tinh Y xuất ra chiêu cuối, Tiêu Dương không biết làm sao đành cười khổ, đồng ý để cô bé đi cùng.

Trận khiêu chiến tranh tài giữa hai bên còn chưa kết thúc nhưng lòng dạ Tiêu Dương đã bay về Cửu Hoa Sơn lâu rồi. Hắn không khi nào không lo cho sự an nguy của Giát Giát Hoà thượng.

Trên Cửu Hoa Sơn, gió lạnh cắt da thịt.

- Sư huynh, nó ngất rồi.

Lão đạo sĩ lôi thôi kiểm tra Giát Giát Hoà thượng, nhíu mày nói.

- Thằng nhóc này đúng là khó gặm.

Hòa thượng Ngộ Lao sắc mặt tối sâm, gẵn giọng nói:

- Ném nó vào cấm địa cùng lão lừa trọc kia! Cậu phụ trách bức cung suốt đêm! Ta không tin con người nó làm từ sắt thép. Tốt nhất là hỏi được Bồ Tát Xử Thai Kinh ở đâu trước Phật Hội sáng mai.

Lão đạo sĩ lôi thôi cười nói:

- Thật sự có thể khiến đàn rắn sợ hãi lui bước ư?

Từ giờ đến lúc bay còn hai tiếng nữa, Tiêu Dương có nóng lòng như lửa đốt cũng chỉ biết cắn răng chờ, không được cuồng chân. Vẫn còn thời gian, phải kết thúc trận khiêu chiến giữa Âu Mặc Minh và thư hoạ Viêm Hoàng truyền thống đã.

Chỉ một từ đã thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người.

Vẽ cho vật sợ.

Trong mắt khán giả phía dưới, chuyện của Tiêu Dương chỉ như "phụ hoạ", không ai quan tâm. Gần như tất cả ánh mắt đều chú mục vào mười đại diện của Âu Mặc Minh. Tiêu Tỉnh Y đang đứng cạnh Tiêu Dương cũng cảm nhận được hàn khí lan tràn, khẽ rùng mình liếc nhìn Tiêu Dương. Không biết kẻ nào xúi quẩy lại đi trêu vào đại sát tinh này thế.

Hòa thượng Ngộ Lao trâm giọng ra lệnh. Mười mấy người vâng lệnh ra đi. ...

- Phải hai tiếng nữa mới có chuyến bay sớm nhất.

Diệp Tang báo lại.

Hai tiếng nữa.

Tiêu Dương hít sâu một hơi. Bây giờ chỉ có thể đợi.

Hắn phải đến Cửu Hoa Sơn ngay trong đêm, nếu không hậu quả khó lường.

- Giát Giát phải kiên cường nhét!

Tiêu Dương thâm nghĩ, sát khí thoáng lướt qua mắt.

— Kẻ nào dám động đến anh em ta, chờ đó... Sẽ phải trả giá gấp trăm lần!

- Lật tung mọi nơi trong bán kính 50km quanh Cửu Hoa Sơn cho ta, bằng mọi giá phải tìm ra kinh thư.

Mười mấy người thân hình lực lưỡng xuất hiện.

Vùi! Vùi! Vùi

Hòa thượng Ngộ Lao đứng im trong giây lát, rôi vỗ tay mấy cái.

Rồi lão liên xốc nách Giát Giát Hoà thượng, biến mất phía sau đỉnh Thiên Trụ.

- Yên tâm, giao cả cho em.

Tiêu Tinh Y tò mò lẩm bẩm.

Tiêu Dương nhìn mười bức tranh đang dần được hoàn thành, cảm nhận được 'thế" đang hiện lên, không khỏi khẽ gật đầu:

- Xem ra mười người này đúng là những hoạ sĩ đỉnh cao của giới hội hoạ châu Âu rồi."Thế" trong tranh của họ đã thành hình, có thể khiến bầy rắn sợ hãi.

Trong tranh là các loại thiên địch của rắn, ví dụ như đại bàng dang cánh giữa không trung, có thể nhào xuống bất cứ lúc nào...

Tiêu Dương liếc mắt nhìn Auros đang dương dương tự đắc và đại diện ngoại giao ba bên, không khỏi mỉm cười. Chẳng trách đối phương lại giương cờ gióng trống đến đây, trước đó họ đã tính sẵn cả, chọn ra mười người giỏi nhất trên toàn châu Âu để đấu với giới thư hoạ Viêm Hoàng, chắc chắn là thế như chẻ tre, dễ như trở bàn tay.

Mười bức tranh dần được hoàn thiện. Sắc mặt các đại diện củ Liên minh Thư hoạ đứng cạnh Tiêu Dương cũng theo đó mà tối lại.

Về mặt nghệ thuật sáng tạo, họ đều có thực lực không kém. Họ đều mơ hồ cảm nhận được mười bức tranh này khác với các bức hoạ thông thường.

Tất cả đều im lặng, tim nhảy lên tận cổ, cùng chờ đợi kết quả cuối cùng.

Thật sự có cái gọi là hoạ lệnh chứ?

- Xong.

- Xong.

- Xong. Thời gian không chênh lệch bao nhiêu, mười đại diện hàng đầu của châu Âu lần lượt hoàn thành tác phẩm.

Trong tiếng hoan hô kinh ngạc của khán giả, một số người nhanh chóng bước lên mở lồng rắn...

Dưới sân khấu lập tức hỗn loạn, tiếng kêu thét cuống quýt, ai nấy đều sợ nhỡ may cả nghìn con rắn lao xuống dưới thì tai hoạ khôn lường.

Xì xì xì!

Rắn độc phun nọc, từng đàn từng đàn rắn bò ra khỏi lồng, bò loạn xạ ra bốn phương tám hướng. Không ít hoạ sĩ Viêm Hoàng trên sân khấu biến sắc mặt thành xanh nhợt tái mét, cả người run lên, có người đứng không vững phải lui lại.

Phù! Phù! Phù!

Mười bức tranh không hẹn mà cùng tấn lên phía trước.

Một cảnh vô cùng quỷ dị hiện ra!

Khi mười bức tranh ghép lại thành một vòng tròn hoàn chỉnh tạo thành “thế”, tạo ra một sức mạnh vô hình áp xuống đàn rắn.

Đàn rắn đang bò loạn xạ khắp nơi bỗng khựng lại.

Khác nào thiên quân vạn mã đang lâm trận bỗng dừng chân.

Rắn ngóc cao đầu, phun nọc phì phì nhưng hình như sợ hãi thiên địch bốn phía nên không dám tiến lên nữa.

- Trời ơi! Đây là thật sao?

- Đúng là vẽ cho vật sợ! Phải thần kỳ thế nào mới ngăn được bầy rắn lại chứ!

- Khó tin quá, tranh sơn dầu phương Tây lại có thể thân kỳ đến mức như vậy ư?

Khi máy quay chiếu rõ cảnh tượng này lên màn hình lớn, khán giả lập tức xôn xao bàn tán.

Không ai tin được vào mắt mình, cảnh này quá quỷ dị, đàn rắn cả nghìn con lại bị mười bức tranh áp chế không dám bò ra.

Nghe tiếng xung quanh bàn tán từ kinh ngạc đến sợ hãi, thậm chí còn có hơi hướng sùng bái, các đại diện Liên minh Thư hoạ đứng trên sân khấu đều sa sầm mặt.

Cứ thế này thì e rằng hứng thú của mọi người với tranh sơn dầu châu Âu sẽ tăng vọt, Âu Mặc Minh chẳng cần phải quảng cáo cũng thu được một lượng lớn người hâm mộ.

Trừ khi mười đại diện của Viêm Hoàng có thể tái hiện cảnh tượng thân kỳ này!

Lý Minh nhìn mười đại diện của Viêm Hoàng, lòng không khỏi trùng xuống. Vì đại đa số trong mười người này đều đang thất kinh, không dám tin vào mắt mình... không khác gì khán giả.

Vậy là rõ, e rằng họ không thể nào tái hiện cảnh này được.

Không!

Không phải tất cả đều như vậy.

Ánh mắt của Lý Minh tập trung vào một người.

Dáng người cao cao mặc áo trắng đứng trong gió đêm, hai mắt lấp lánh có thần, không hề có vẻ sợ hãi, nhìn mười bức tranh với vẻ thưởng thức nhiều hơn.

Ánh mắt trong suốt, không hề mơ hồ. - Sơn Hà Tiêu Dương.

Lý Minh thầm thở phào một tiếng.

- Thế địch đến như bão lũ, cậu ta có thể... xoay chuyển càn khôn hay không?

Hi vọng cuối cùng của Lý Minh - thủ lĩnh tối cao của Liên minh Thư hoạ, đã chuyển từ đại diện của Liên minh Thư hoạ sang Tiêu Dương đến từ công ty thư hoạ Sơn Hà từ bao giờ.

- Đàn động vật máu lạnh này lại sợ mười bức tranh, thật khó tin quá. Trận khiêu chiến lần này e rằng Viêm Hoàng chúng ta...

Tiêu Tỉnh Y tròn mắt, rôi nhìn Tiêu Dương. Thấy hắn vẫn bình tĩnh, ánh mắt cô không khỏi sáng lên, khế giọng hỏi.

— Tiêu Dương, anh... có cách rồi đúng không?
Bình Luận (0)
Comment