Chương 920: Giữ điện thoại
Chương 920: Giữ điện thoạiChương 920: Giữ điện thoại
Hai tròng mắt sắc như dao xẹt qua đêm tối, khí thế sắc bén ào ra khỏi cơ thể, tràn ngập khắp phòng.
Âm!
Hầu như chỉ trong nháy mắt, cơ thể hoà thượng trẻ tuổi đã vỡ tung, đổ gục xuống trong vũng máu.
- Phản đồ vô liêm sỉ! Không ngờ ông lại nhốt Phương trượng sư thúc vào vùng đất cấm! Đáng chết!
Ánh mắt Hòa thượng Giát Giát lạnh như băng, nhảy bật dậy, nhìn trừng trừng Ngộ Lao Hoà thượng đầy oán giận.
- Con lại đề phòng ta à?
Ngộ Lao Hoà thượng lạnh lùng nhìn Hòa thượng Giát Giát. Ông ta rất kinh ngạc vì sao Giát Giát lại không trúng độc.
Giát Giát lạnh lùng nói:
Ngộ Lao Hoà thượng là người mạnh nhất nhì Cửu Hoa Sơn, nếu là Giát Giát khi trước thì e không chịu được đến ba chiêu của ông ta. Bây giờ Giát Giát đã tiến bộ rất nhiều nhưng khi đối diện với cường giả như Ngộ Lao Hoà thượng, trong lòng Giát Giát vẫn không hề chắc chắn.
Ngộ Lao Hoà thượng sầm mặt hỏi:
Giát Giát gọi Ngộ Võ Phương trượng là sư thúc vì thân phận đặc thù của ông ta trong Phật môn. Thân là La Hán chuyển thế, không người phàm nào có tư cách làm sư phụ anh ta, nhưng anh ta do một tay Ngộ Võ Phương trượng nuôi lớn, tình cảm sâu đậm, tuy nhận là sư thúc sư điệt nhưng chẳng khác nào cha con.
Giát Giát nhẹ giọng hỏi.
Ngộ Lao Hoà thượng bật cười, liếc xéo Giát Giát.
Hòa thượng Giát Giát vung tay áo, kình phong ùa ra, một tiếng nổ vang lên.
- Phương trượng sư thúc từng dặn tôi không được tin bất cứ ai trên Cửu Hoa Sơn lúc này. Cũng may nhờ có thế, nếu không hôm nay tôi đã rơi vào tay tên lão tặc như ông rồi.
- Ý mày là gì?
— Mày tưởng là mày có thể đi ra được khỏi căn phòng này đấy à?
- Lão già đáng chết đó còn dạy đệ tử đề phòng ta à? Ha hai
- HừI Chẳng lẽ ông không muốn có được Bồ Tát Xử Thai Kinh nữa à?
- Đây chỉ là một vật thay thế tạm thời thôi.
Khi tận tai nghe thấy Phương trượng sư thúc bị lão Ngộ Lao sư thúc nhìn có vẻ đạo mạo này giam vào cấm địa tăm tối không có ngày đêm, lửa giận trong lòng Giát Giát bùng lên, hận không thể lập tức ra tay thanh trừng. Nhưng Giát Giát cũng hiểu, thân là La Hán chuyển thế, tu luyện kim thân Phật tổ nhưng thời gian đạt được Phật Kiếm Tiên truyền thừa ngắn ngủi, cần thời gian để trưởng thành.
Giát Giát cười lạnh nhìn Ngộ Lao. Từ khi biết sư thúc mình "bế quan", anh ta đã bắt đầu nghi ngờ, tuy không dám tin Ngộ Lao sư thúc tôn kính lại phản bộ Phương trượng nhưng con người luôn yếu đuối khi liên quan đến lợi ích. Hành động tối nay của Giát Giát là một đòn thăm dò.
Vừa nói ông ta vừa nhìn tấm bia đá.
Ngộ Lao Hoà thượng trợn mắt, tấm bia đá đã bị đánh nát như tương. Giát Giát nheo mắt cười lạnh:
- Giao Bồ Tát Xử Thai Kinh ra đây!
Tuy khí thế của Ngộ Lao Hoà thượng rất đáng sợ nhưng Hòa thượng Giát Giát nhất định không lùi nửa bước.
Soạt!
Chuyện Giát Giát là La Hán chuyển thế, kim thân Phật tổ, lấy được truyền thừa của Phật Kiếm Tiên là một bí mật lớn ở ngay cả Cửu Hoa Sơn, trừ Giát Giát ra chỉ có Ngộ Võ Phương trượng biết.
Kết quả là cái anh ta không mong đợi nhất...
- Thả Phương trượng sư thúc ra.
Ngộ Lao Hoà thượng nóng nảy nói.
- Nếu không muốn chết thì giao Bồ Tát Xử Thai Kinh ra đây!
Sát khí ác liệt bùng lên nhắm vào Hòa thượng Giát Giát, như trăm ngàn mũi dao nhọn đâm đến.
Lát sau, Ngộ Lao Hoà thượng có vẻ ngạc nhiên, chậm rãi nói:
- Không hổ danh thiên tài có ngộ tính cao nhất Cửu Hoa Sơn, trong thời gian ngắn như vậy lại có tiến bộ vượt bậc nhường này.
Đôi mắt ông ta bỗng loé lên nóng rực, ông ta vừa nghĩ đến một khả năng, là Bồ Tát Xử Thai Kinh! Có khi thằng nhóc tiểu hoà thượng này lấy được Bồ Tát Xử Thai Kinh rồi nên mới tiến bộ nhanh như thế...
Giọng nói lạnh lẽo cùng cực. Lúc này Ngộ Lao hơi hoảng. Vốn tưởng cho dù Giát Giát có khám phá ra mưu kế của mình cũng không sao, Bồ Tát Xử Thai Kinh đã vào tay thì giết người diệt khẩu cũng chẳng có gì to tát. Nào ngờ lại xuất hiện biến số, bản thân mình lại bị thằng nhóc này chơi một vố.
Không ai nhường ai.
Hai ánh mắt sắt đá chạm nhau, tiếng ầm ì vang lên, ghế tựa bốn phía bị hai luồng khí nghiến nát vụn.
- Thả Phương trượng sư thúc ra.
Hòa thượng Giát Giát không thay đổi.
- Hừ! Cứng đầu vô íchI
Dứt lời, Ngộ Lao Hoà thượng chuyển mình, soạt một tiếng một luồng khí tức cuồng bạo ùa ra, chưởng ấn đầy trời nhấn chìm cả căn phòng. Khí tức ác liệt khiến Hòa thượng Giát Giát cảm thấy sắp không thở nổi!
Mạnh!
Hòa thượng Giát Giát lui lại một bước, áo cà sa ánh vàng phát sáng. Dưới sự bảo vệ của cà sa Kim Thiền, Giát Giát khó khăn lắm mới đứng vững được. Ánh vàng rực rỡ lại loé lên, Kim Cương Hàng Ma Trượng xuất hiện, gọi gió tới nghênh đỡ chưởng ấn của Ngộ Lao Hoà thượng.
Đối diện với người mạnh thứ hai trên Cửu Hoa Sơn, căn cứ vào thực lực của Hòa thượng Giát Giát thì không thể nào liều mạng được. Trong chớp mắt anh ta khởi động thủ đoạn phòng thủ và tấn công hữu hiệu nhất, hai thân binh nhận chủ Kim Thiền cà sa và Kim Cương Hàng Ma Trượng xuất hiện như cưỡi gió đạp sóng, ngăn chưởng ấn đáng sợ kia lại.
Âm! Âm! Ầm!
Tuy vậy nhưng thực lực hai bên cách nhau quá xa, chưởng lực của Ngộ Lao Hoà thượng liên tiếp phá vỡ rào phòng thủ. Mặc dù Kim Thiền cà sa đã đỡ được phần lớn đòn tấn công nhưng vẫn có một phần sức mạnh khổng lồ đánh thẳng vào Đan Điền.
Phụt!
Lời vừa dứt, không để Ngộ Lao Hoà thượn kịp phản ứng, Giát Giát xoay cổ tay, ném ra hai viên ngọc đen kịt. Hai viên ngọc chạm đất liền nổ tung, khói mù dày đặc bay lên, tạm thời ngăn được tâm nhìn của Ngộ Lao Hoà thượng.
- Nếu không thả Phương trượng sư thúc ra trước Hội Phật ngày mai, tôi sẽ giao Bồ Tát Xử Thai Kinh cho ba đại Thánh sơn!
Giát Giát trầm giọng nói:
- Để bần tăng dùng hết cực hình xem mày còn cứng miệng được đến bao giời
Ngộ Lao Hoà thượng giận dữ cười gằn, chậm rãi nói:
- Giỏi! Thằng nhóc giỏi lắm!
Hòa thượng Giát Giát lau vệt máu bên khoé miệng, ánh mắt sắc bén nhìn Ngộ Lao cười cười.
Đối phương chưa nhìn thấy Bồ Tát Xử Thai Kinh đã muốn tuyệt tình ra tay sát thủ!
- Chỉ cần ông thả Phương trượng sư thúc ra, tôi tình nguyện đem Bồ Tát Xử Thai Kinh đến.
Đôi mắt Ngộ Lao Hoà thượng toé hàn quang:
- Mày tưởng mình có tư cách đặt điều kiện với tao đấy à?
Giát Giát điềm nhiên nói:
- Vậy ông giết tôi đi thôi.
Âm!
Khí bức như cuồng phong bão lớn phủ kín Hòa thượng Giát Giát, đẩy Giát Giát lùi lại mấy bước. Giát Giát dựa lưng vào tường, ổn định lại tư thế, ánh mắt vẫn vững vàng kiên định.
- Ông dám giết tôi?
Anh ta không hê muốn thấy cảnh Cửu Hoa Sơn bị diệt.
Giát Giát thở mấy hơi gượng đứng dậy, một đòn này đủ để nói lên sự chênh lệch sức mạnh giữa anh ta và Ngộ Lao Hoà thượng. Anh ta tự nhủ có thêm nửa năm nữa là chắc chắn có thể đánh bại ông ta, nhưng đáng tiếc là hiện giờ chỉ có một tối, ngày mai Hội Phật đã bắt đầu rồi!
Ngộ Lao Hoà thượng lạnh lùng nhìn Giát Giát.
- Bần tăng cho mày một cơ hội nữa
Hòa thượng Giát Giát ho ra bao nhiêu máu, thân hình bị đánh văng vào cửa sổ rơi xuống.
Ngộ Lao Hoà thượng thầm kêu hỏng bét, chưởng phong đập loạn xạ về phía cửa sổ. Ông ta đã nghe thấy Giát Giát phá cửa sổ chạy ral
Tuyệt không được để nó thoát!
Ngộ Lao Hoà thượng gầm lên.
Soạt!
Bóng người nhoáng lên đuổi theo, bỗng thấy phía trước có một người xuất hiện, hạ xuống ngay trước đường rút chạy của Hòa thượng Giát Giát. Âm một tiếng, áo cà sa Kim Thiền trên người Giát Giát sáng bừng lên, một luồng sức mạnh cuồn cuộn mênh mông ùa thẳng vào lục phủ ngũ tạng. ThịchI
Huyết khí ộc lên, Hòa thượng Giát Giát phun máu, bị đánh bay ngược lại.
Trước mặt là một lão đạo sĩ lôi thôi, mỉm cười đứng thẳng nhìn Ngộ Lao Hoà thượng:
- Sư huynh quá không cẩn thận.
Sắc mặt Ngộ Lao Hoà thượng âm trầm lạnh băng nhìn Hòa thượng Giát Giát đã ngã gục không gượng dậy nổi, vung chưởng đánh chát một tiếng, Giát Giát bị đánh bay đi vài mét, máu me khắp người quy xuống, máu tươi không ngừng rỉ ra...
- Thằng con hoang còn muốn chạy à!
Ngộ Lao Hoà thượng dữ tợn quát.
Toàn thân Giát Giát đau nhức, cố gắng vận lực chống cự, mắt nhìn Ngộ Lao Hoà thượng rồi đến lão đạo sĩ, biết mình không còn cơ hội chạy thoát nữa.
Nhưng...
Tuyệt đối không thể ngồi chờ chết được!
Vì Phương trượng sư thúc.
Vì Cửu Hoa Sơn.
Ích kỷ hơn một chút là vì chính mình.
Không thể để đối thủ muốn làm gì thì làm!
Hòa thượng Giát Giát hơi do dự, toàn thân run nhẹ rồi khẽ động ngón tay, giống như một cử động hết sức vô tình, ấn lên đùi mình, hình như muốn mượn lực đứng dậy...
Ngộ Lao Hoà thượng và Đạo sĩ lôi thôi khinh miệt nhìn Hòa thượng Giát Giát đang “giãy giụa'.
Họ không biết Hòa thượng Giát Giát đang "cầu cứu"!
Lúc này người duy nhất cứu được mình... chỉ có lão đại thôi!
Nước xa không cứu được lửa gần, nhưng đó là hi vọng cuối cùng của Hòa thượng Giát Giát.
Trong lúc đối phương không chú ý, Giát Giát cố nén đau gọi điện thoại cho Tiêu Dương...
Ngay lúc này, ở thủ đô xa xôi, hàng vạn khán giả đang chăm chú theo dõi cuộc đụng độ giữa văn hoá phương Tây và phương Đông.
Tiêu Dương đang cùng mọi người im lặng quan sát.
Bỗng túi quần rung lên.
Tiêu Dương hơi khựng lại, nhưng vẫn lấy điện thoại ra nhìn, đôi mắt không khỏi nheo lại.
Giát Giát?
Cậu ta không phải đã vê Cửu Hoa Sơn rồi sao?
Tiêu Dương lặng lẽ lùi lại mấy bước đến một góc khuất, nhận cuộc gọi.
- Giát...
Tiêu Dương vừa cất tiếng đã khựng lại, ánh mắt lạnh ngắt đi vì vừa nhận cuộc gọi hắn đã nghe thấy tiếng người mắng "Thằng con hoang, còn không giao Bồ Tát Xử Thai Kinh ra đây, tao cho mày chịu cảnh vạn kiến ăn tim mà chết!!!"
Giát Giát gặp nguy rồi! Tiêu Dương lập tức căng thẳng, vội hỏi:
- Giát Giát, đang có chuyện gì thế?
Không nghe Hòa thượng Giát Giát trả lời, nhưng chỉ một lát sau Tiêu Dương đã nghe thấy giọng của Giát Giát, có vẻ cậu ta bị trọng thương rồi.
- Ngộ Lao! Lão tặc này! Cửu Hoa Sơn không phải chỗ để lão tuỳ ý làm bậy! Lão nhất định sẽ gặp báo ứng!
Ngộ Laol
Cửu Hoa Sơn!
Đôi mắt Tiêu Dương bùng lên tức giận.