Chương 919: Hiện nguyên hình
Chương 919: Hiện nguyên hìnhChương 919: Hiện nguyên hình
- Vẽ cho vật sợ, chỉ dựa vào một bức tranh có thể khiến loài động vật máu lạnh như rắn sợ hãi lui bước sao?
- Hoang đường.
- Tôi muốn xem Âu Mặc Minh gậy ông đập lưng ông thất thế như thế nào.
Khán giả dưới sân khấu bàn tán xôn xao, nhưng cuối cùng thì lòng hiếu kỳ vẫn thắng sự sợ hãi. Mọi người từ từ tiến lên trước mấy bước, kiễng nhân ngóng nhìn mười người bên phía Âu Mặc Minh động bút.
Đông đảo các nhân sĩ chuyên nghiệp của các công ty thư hoạ đang có mặt cũng nhăn mày, thấy đây thực là chuyện khó tin được.
Chỉ dùng khí thế của bức tranh để bức lui bầy rắn?
- Căn bản không thể làm được, không lẽ Âu Mặc Minh đã giở trò gì với màu vẽ?
Bỗng có người nói.
Mặc dù ông ta từ bỏ quyên khiêu chiến Liên minh Thư hoạ, nhưng với một câu này Tiêu Dương có thể chắc chắn chưa chắc Điền Cốc Lão nhân đã không đủ thực lực để khiêu chiến với Liên minh Thư hoạ.
Tiêu Dương nói nhỏ :
- Người ta nói rằng, cực đỉnh của hội hoạ là có thể vẽ được "thế", thân kỳ lấy giả làm thật...
- Không sai, chính là "thế"!
Trương Dương đến từ công ty Hàng Châu Văn Bảo không nén được cau mày nói.
Thời gian chậm rãi trôi đi, thủ đô trong màn đêm sáng long lanh như ngọc.
Liên minh Thư hoạ cũng đã tính đến điểm này. Khi Âu Mặc Minh bắt đầu động bút, Liên minh Thư hoạ đã mời chuyên gia đến kiểm tra giấy mực Âu Mặc Minh mang đến, không có gì bất thường, cũng không bỏ thêm thuốc gì.
- Là một cảnh giới cực huyền của hội hoạ.
Lúc này Điền Cốc Lão nhân đến từ Dương Thành cũng đang nhíu mày, nhưng suy nghĩ của ông không giống Trương Dương. Một ý niệm mờ nhạt thấp thoáng, ông lẩm bẩm một mình:
- Rốt cuộc Âu Mặc Minh định làm gì?
Viêm Hoàng, ngoạ hổ tàng long.
Sáng sớm ngày mai chính là lúc khai mạc Phật Hội, các thế lực tứ đại Thánh sơn đều chăm chăm quan tâm.
Tiêu Dương liếc nhìn vị Điền Cốc Lão nhân này.
Vùi
Mấy người đứng bên cạnh đều hơi chấn động, lập tức nhìn mười người bên đối phương động bút.
Xa trong dãy Cửu Hoa Sơn, núi non trùng điệp, bóng trăng run rẩy. Quần thể núi Cửu Hoa Sơn thỉnh thoảng lại toát ra khí tức ngập trời, kinh động đến chim rừng khiến chúng bay lên xáo xác.
- Hừi
Vùi! Vùi! Vùi - Lũ chuột nào đấy, mau ra đây.
Hoà thượng Giát Giát.
Hòa thượng Giát Giát biết Cửu Hoa Sơn xuống dốc, 28 đỉnh bất hoà tranh đấu lẫn nhau, nhưng trước nay có Ngộ Võ Phương trượng chủ trì đại cục, ít nhất ngoài mặt vẫn hoà thuận. Không ngờ tối nay đỉnh Liên Hoa lại làm như thế này, e là muốn trở mặt rồi.
Một bóng người bỗng bay vụt ra khỏi rừng sâu, trên vai là một tấm bia đá phủ vải đen, mơ hồ có thể thấy đó là một người tuổi trẻ anh tuấn.
- Quả là cuồng tâm vọng tưởng!
Một giọng trầm thấp quát lên, người từ bốn phương tám hướng cầm trường côn nhảy ra lập thành thế trận vây Hòa thượng Giát Giát vào giữa.
- Cướp lấy kinh thư!
Tốc độ nhanh như gió hướng về đỉnh Thiên Trụ, đỉnh núi do Hoà thượng Ngộ Lao quản lý.
Đáp lại Hòa thượng Giát Giát là một trận côn ngập trời như gió cuốn mây tan, khí thế kinh người.
- Trận Liên Hoa Côn! Các người thuộc đỉnh Liên Hoa?
Hòa thượng Giát Giát không dám tin vào mắt mình. Đỉnh Liên Hoa là một trong 28 đỉnh còn lại của Cửu Hoa Sơn. Hòa thượng Giát Giát không thể ngờ trên đường về đỉnh Thiên Trụ mình lại bị người của đỉnh Liên Hoa tập kích.
Phóng ra khỏi đám cành cây rậm rạp chằng chịt, khí thế như rồng bay bão cuốn.
Mũi chân Hòa thượng Giát Giát chạm xuống tấm bia đá, ánh mắt sáng lạnh quét quanh bốn phía, sẵng giọng nói:
Vùi
Thân ảnh Hòa thượng Giát Giát khẽ chuyển, vận sức quăng tấm bia đá trên vai "âm" một tiếng chạm đất, gần như đồng thời, một luông sáng vàng xuất hiện. Kim Cương Hàng Ma Trượng xuất hiện trong tay, dùng sức khua mạnh, đám cành lá đan quấn chằng chịt bị đánh nát tung.
Kim Cương Hàng Ma Trượng trong tay Hòa thượng Giát Giát sáng bừng lên.
Âm! Âm! ẦmI
Trượng côn va chạm kịch liệt.
Hòa thượng Giát Giát giãm lên tấm bia đá, thân hình bất động, mười mấy người bịt mặt xung quanh không thể làm gì được.
Càng đánh càng kinh hãi!
- Sao lại thế được? Tên tiểu hoà thượng này từ Đảo quốc về xong thực lực lại tăng vọt lên nhiều như vậy!
Âm!
Phụt!
Vừa có một người bị đánh hộc máu lùi lại.
- Chỉ dựa vào một trận Liên Hoa Côn không hoàn chỉnh thì tất nhiên không thể làm khó được con.
¬ Sư điệt con không sao chứ?
Phẫn nộ rồi Ngộ Lao Hoà thượng nhìn Hòa thượng Giát Giát vẻ ân cần. - Quả là làm càn! Xem ra bọn chúng đều quên hết quy củ của Cửu Hoa Sơn rồi!
Hoà thượng Ngộ Lao cả kinh, tỏ vẻ tức giận.
- Cái gì?
Giữa lưng chừng núi Thiên Trụ, một ngôi chùa.
Cộc cộc.
Hai lần gõ cửa, cánh cửa gỗ nặng nề kẽo kẹt mở ra.
- Sư thúc.
Hòa thượng Giát Giát cúi đầu chào.
Người ra mở cửa chính là Hoà thượng Ngộ Lao. Lúc này ông ta đang dán mắt vào tấm bia đá trên vai Giát Giát, hai mắt sáng lên ham muốn nhưng rồi nhanh chóng bình tĩnh trở lại:
- A di đà Phật, mời sư điệt vào.
Hòa thượng Giát Giát sải bước vào, trâm giọng nói:
- Sư thúc, trên đường đến đây con bị người của đỉnh Liên Hoa mai phục.
Hòa thượng Giát Giát nâng tấm bia đá lên, lại nhanh chóng rảo bước về đỉnh Thiên Trụ.
Hòa thượng Giát Giát không truy sát, chỉ lạnh lùng nhìn về phía đỉnh Liên Hoa, ánh mắt đầy sự giận dữ. Nếu không phải do 28 đỉnh bất hoà thì Cửu Hoa Sơn cũng không đến nỗi xuống dốc đến mức gặp phải thách thức trong kỳ Phật Hội. Do đó, vừa rôi Hòa thượng Giát Giát xuống tay không hề lưu tình, tất cả những người bị đánh ngã xuống đều trở thành phế nhân.
Đòn tấn công của mười mấy người ngăn cản Hòa thượng Giát Giát lên đỉnh Thiên Trụ lại trở thành bàn đạp, hầu như không phải tốn công sức Hòa thượng Giát Giát đã đánh bại hết, phần lớn ngã xuống trong vũng máu, mấy người còn lại chật vật trốn thoát vào màn đêm...
Bịch! Bịch! BịchI
Từ khi trở về từ Đảo quốc, thực lực của Hòa thượng Giát Giát đúng là thay da đổi thịt!
Nếu dùng thực lực của Hòa thượng Giát Giát trước khi đến Đảo quốc để so sánh với thực lực hiện tại thì đúng là tự tìm đường chết.
Hòa thượng Giát Giát cao giọng nói, rôi nhíu mày.
- Nhưng tại đúng thời khắc quan trọng này, các sư huynh sư đệ đỉnh Liên Hoa lại không quản đại cục, con lo là... có thế lực khác đã nhúng tay vào việc của Cửu Hoa Sơn chúng ta rồi.
- A di đà Phật.
Ngộ Lao Hoà thượng chắp tay, thở dài nặng nề:
- Đáng tiếc, sư huynh lại chọn đúng lúc này để bế quan.
Hòa thượng Giát Giát nhíu mày.
Phương trượng đột nhiên bế quan, đỉnh Liên Hoa "tạo phản"...
Lần này trở về, anh ta lúc nào cũn cảm thấy mọi chuyện có gì đó không ổn.
- Được rồi, kinh thư bảo tồn tốt chứ?
Ngộ Lao Hoà thượng ân cần hỏi, thở dài.
— Cửu Hoa Sơn đang lúc sinh tử, hi vọng cuối cùng của chúng ta là Bồ Tát Xử Thai Kinh rồi. - Kinh thư được khắc trên tấm bia đá này.
Hòa thượng Giát Giát chỉ tấm bia vẫn đang phủ vải đen, nói.
Ánh mắt Ngộ Lao Hoà thượng sáng lên, không nén nổi sự kích động trong lòng. Bồ Tát Xử Thai Kinh là bảo vật chí tôn đã thất truyền từ lâu của Phật môn, nay lại ở ngay trước mắt, chỉ cần đưa tay ra là lấy được, tâm cơ của Ngộ Lao Hoà thượng có sâu đến đâu cũng khó mà giữ được bình tĩnh. Ông ta nóng lòng giục:
- Mau mở ra cho sư thúc xem nào.
Soạt!
Tấm vải đen nhấc lên, từng đoạn kinh văn huyền diệu hiện ra...
Đôi mắt Ngộ Lao Hoà thượng càng sáng rỡ.
Cơ hồ chỉ trong phút chốc, trong lòng Ngộ Lao Hoà thượng nảy ra cảm giác kinh thư này là báu vật vô giá của chúng ta.
Chỉ cần tham thấu được kinh thư này sẽ lập tức thành phật, đến được cảnh giới của Phật tổi
- Hay! Hay! Hay!
Ngộ Lao Hoà thượng nắm chặt tay, một lúc sau mới bình tĩnh lại được, hơi cúi đầu. Lúc này Hòa thượng Giát Giát một lòng nghĩ đến Phật Hội, hi vọng có thể dùng Bồ Tát Xử Thai Kinh để trợ giúp Cửu Hoa Sơn tranh tài cao thấp với ba đại Thánh sơn còn lại, nhìn Hoà thượng Ngộ Lao vẻ trông chờ:
- Thưa sư thúc, Phật Hội ngày mai chúng ta có mấy phần thắng ạ?
Hoà thượng Ngộ Lao trâm ngâm giây lát rồi cười với Hòa thượng Giát Giát:
- Khả năng lớn! Được rồi, Giát Giát con ngồi xuống đây chúng ta cùng thương lượng.
Ngộ Lao Hoà thượng kéo Hòa thượng Giát Giát ngồi xuống bồ đoàn, ngâm một chén thiện trà, mỉm cười nói:
- Con uống chút trà giải khát đi đã.
- Đa tạ sư thúc.
Hòa thượng Giát Giát nhận chén trà, uống một hơi cạn rồi đặt chén xuống nói.
- Sư thúc, ngày mai chúng ta phải làm như thế nào ạ?
Vừa dứt lời, trong mắt Hòa thượng Giát Giát, khuôn mặt Ngộ Lao Hoà thượng đã ánh lên nụ cười vô cùng rạng rỡ...
Đầy vẻ đắc ý.
Đồng thời mi mắt Hòa thượng Giát Giát dần nặng trịch, toàn thân run lên, khó khăn nhìn Ngộ Lao Hoà thượng:
- Sư...
PhịichI
Hòa thượng Giát Giát ngã gục xuống.
- Ha ha hai
Ngộ Lao Hoà thượng nhảy bật lên, bật cười ha hả.
Ông ta nheo mắt liếc Hòa thượng Giát Giát đang nằm gục trên đất, lắc đầu cười:
- Đúng là lão lừa già dạy ra con lừa trẻ, ngu xuẩn như nhau! Ha hai Ngộ Lao Hoà thượng ngửa đầu cười lớn, rồi ánh mắt chiếu vào Bồ Tát Xử Thai Kinh, nhìn kinh văn dày đặc đầy vẻ si mê, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve.
- Bồ Tát Xử Thai Kinh cuối cùng vẫn về tay bần tăng!
- Từ nay về sau, Cửu Hoa Sơn đều do ta cai quản!
Vùi
Một người trẻ tuổi từ ngoài bước vào, liếc nhìn Hòa thượng Giát Giát đang nằm, rồi khom người trước Ngộ Lao Hoà thượng:
- Xin chúc mừng sư phụ!
Nghe vậy, Hoà thượng Ngộ Lao không nhịn được lại bật cười.
- Có Bồ Tát Xử Thai Kinh rồi, sư phụ sẽ thống nhất Cửu Hoa Sơn, quân lâm tứ đại Thánh sơn trong tâm tay rôi.
Hoà thượng trẻ tuổi hai mắt nóng cháy, nhìn Hòa thượng Giát Giát vẫn nằm im, trầm giọng hỏi:
- Xử lý thăng con hoang này thế nào ạ?
- Nó là một thiên tài của Phật môn.
Ngộ Lao Hoà thượng chậm rãi nói.
- Giết đi thì đáng tiếc. Con giam đó vào vùng đất cấm cùng với lão lừa trọc, nếu hắn thức thời thì còn đường sống, còn nếu không thì sau ngày mai giết cả già cả trẻ đi!
- Vâng thưa sư phụ!
Hoà thượng trẻ tuổi mỉm cười bước lên ngồi xổm xuống cạnh Hòa thượng Giát Giát.
Đôi mắt nhắm chặt của Hòa thượng Giát Giát bỗng mở bừng!