Chương 926: Gióng chuông
Chương 926: Gióng chuôngChương 926: Gióng chuông
Từ đầu đến cuối Tiêu Dương vẫn không biết mình vừa nói chuyện với Thái Cực Vương gần hai tiếng đồng hồ.
Lúc xuống khỏi máy bay đã là hai giờ sáng, không còn xe đến núi Cửu Hoa Sơn nữa. Tiêu Dương có nóng ruột nhưng dẫn hai cô gái đi cùng, đành cố nén sốt ruột thuê khách sạn ở lại.
- Xem ra Phật Hội núi Cửu Hoa Sơn thu hút không ít người đâu.
Trong lúc rảo bước, Tiêu Dương thỉnh thoảng lại nhìn thấy một số người tam giáo cửu lưu vội vàng đi qua, lúc này có mặt ở Trì Châu thì chắc chắn là đi tham gia Phật Hội trên núi Cửu Hoa Sơn rồi.
- Đối với đệ tử Phật giáo tại Viêm Hoàng, Phật Hội núi Cửu Hoa Sơn là một ngày lễ thần thánh, chỉ cần không có việc gì đặc biệt thì chắc chắn sẽ không vắng mặt. Còn đối với các thế lực tam giáo cửu lưu khắp nơi thì Phật Hội là nơi tranh hùng của các thế lực Phật giáo, chắc chắn có chuyện hay để xem, có khi lại còn ngư ông đắc lợi cũng nên, thế nên vô tình hữu ý mà đến Cửu Hoa Sơn - Tiêu Tinh Y nói.
- Không biết bác trên máy bay ban nãy đến đây vì cái gì nhỉ?
Diệp Tang bỗng lẩm bẩm.
- Bác nào chứ?
- Là ai?
- Anh chị không biết ông ấy là ai à?
- Chính là Thái Cực Vương anh muốn tìm.
- Tóc bạc râu trắng, tiên phong đạo cốt, cùng xuất phát từ thủ đô?
Đầu óc Tiêu Dương chấn động mạnh, lập tức thấy tiếc khủng khiếp. Mình đã ngồi với người mình cần tìm gần hai tiếng đồng hồ...
Tiêu Tinh Y hơi ngạc nhiên.
Tiêu Dương trọn tròn mắt há hốc miệng:
Tiêu Tỉnh Y mở to mắt, hỏi kỹ lại hình dáng lão tiên sinh, không khỏi thừ người ra một lúc rồi mới chậm rãi nói.
Diệp Tang kể lại chuyện trên máy bay cho Tiêu Tinh Y nghe.
Tiêu Tinh Y liếc Tiêu Dương một cái:
- Hai người đi tìm khách sạn thuê phòng trước đi.
Hai người đều ngây ra, Tiêu Dương vội hỏi:
Tiêu Dương dặn vội một câu rồi tất tả chạy ngược lại sân bay.
- Cái gì! Thái Cực Vương?
Dở khóc dở cười.
Đây là bí mật lớn nhất của Cửu Hoa Sơn.
99 ngọn núi Cửu Hoa Sơn với đỉnh Thập Vương dẫn đầu đứng sừng sững trong đêm đen như người khổng lồ viễn cổ, toả ra hàn quang lạnh ngắt. Rừng phủ đỉnh núi vững như bàn thạch. Nhìn từ trên xuống, đỉnh núi san sát như có bàn tay người bàn tay quỷ thần gọt giữa.
Thời gian trôi đi, hộ sơn đại trận dần bị hao tổn, ma quật trong trung tâm dần lộ ra, lâu dần trở thành cấm địa của Cửu Hoa Sơn.
Bây giờ Tiêu Dương gan ruột nóng như lửa đốt, chạy một vòng quanh sân bay nhưng không hề thấy bóng dáng Thái Cực Vương.
Đi dọc theo một con đường đất bùn lầy lội, tứ phía rắn độc bò quanh, tại một chỗ quẹo bỗng phát ra ánh sáng.
Cho dù hi vọng có mong manh nhưng Tiêu Dương vẫn hi vọng gặp lại Thái Cực Vương. Tiêu Dương hối hận vì sao lúc trên máy bay không hỏi lại họ tên lão tiên sinh. Trong lúc nói chuyện, Tiêu Dương từng buột miệng hỏi nhưng Thái Cực Vương chỉ mỉm cười nói "Có duyên sẽ gặp lại", hai người cũng không nhắc lại vấn đề tên tuổi nữa.
Dưới ánh đèn hiện ra khuôn mặt nanh ác giảo hoạt của lão đạo sĩ lôi thôi. Lão đang câm một ngọn trương tiên dính đầy máu, từng giọt máu nhỏ tong tong xuống vũng nước bẩn dưới chân. Trước mặt lão ta là một người toàn thân bê bết máu đang ngã trong vũng nước, một hồi lâu vẫn không cựa quậy nổi.
Trên vách tường xung quanh bày đầy các loại thuốc đuổi độc vật, nhưng có thể thấy cách đó vài mét là bây rắn độc đang nhe nanh le lưỡi muốn bò đến.
Phía trước rõ ràng là một thuỷ lao.
Không còn cách nào khác, Tiêu Dương gọi điện cho Diệp Tang xác định vị trí của hai cô gái rồi quay lại khách sạn. ...
Trong ma quật, độc vật khắp nơi, âm u kinh khủng, cho dù là người của Cửu Hoa Sơn cũng cực ít bước vào ma quật nửa bước vì đó thực sự là vùng đất không lành. Đó cũng là lý do vì sao nghe nói Phương trượng sư thúc bị nhốt vào cấm địa Giát Giát lại phẫn nộ như vậy.
Đó thực là muốn giam Phương trượng sư thúc vào tuyệt cảnh vạn kiếp bất phục.
Cấm địa. Đêm khuya đen kịt giơ tay không nhìn thấy ngón.
Giống một trận pháp.
Tương truyền nhiều năm trước, Phật tổ Cửu Hoa Sơn có thực lực tương đương cảnh giới của tiên nhân từng hàng phục một ác đồ ma hoá rồi tiêu diệt, trấn áp. Nhưng động phủ ác đồ này để lại vẫn dày đặc ma khí, tà ác vô cùng, cho nên Phật tổ Cửu Hoa Sơn bày hộ sơn đại trận để phong toả ma quật.
Hộ sơn đại trận tôn tại một là để bảo vệ Cửu Hoa Sơn, hai là do vị trí trung tâm nơi đây là một ma quật viễn cổ.
Cho dù không còn sự huy hoàng của 99 ngọn khi xưa, chỉ còn lại 28 ngọn nhưng gốc rễ của Cửu Hoa Sơn vẫn còn đó, chính là hộ sơn đại trận. Hộ sơn đại trận do tiên bối Phật tổ hùng mạnh của Cửu Hoa Sơn tạo nên, uy lực vô cùng, tuy ngày nay đã bị hư hại ít nhiều nhưng vẫn còn uy nghiêm chấn nhiếp tám phương. Đây cũng là bí quyết khiến Cửu Hoa Sơn tuy suy mà không diệt.
- Nói ngay! Bồ Tát Xử Thai Kinh ở đâu!
Khuôn mặt Đạo sĩ lôi thôi dữ tợn, hung hăng nhìn Hòa thượng Giát Giát, trong lòng hết sức phẫn nộ nhưng lại không có cách nào khác cả. Lão đã đánh gãy mấy ngọn trường tiên, dùng bao nhiêu khổ hình nhưng tên tiểu hoà thượng này vẫn cứng miệng nhất định không hé một lời.
Chát!
Lại một ngọn trường tiên vút thẳng tay không thương tiếc. - Ngươi... dừng tay!
Từ vách đá phía xa truyền đến tiếng quát tức hận.
Đạo sĩ lôi thôi nhướng mày nhìn về phía đó. Trên vách đá là một lão hoà thượng mặc áo cà sa đã rách nát, hai tay hai chân bị trói chặt cố định trên vách đá lạnh băng, trên khuôn mặt là những vệt máu đã khô cứng, rõ ràng ông cũng đã bị ngược đãi tàn nhẫn.
Lúc này, đôi mắt đỏ ngầu của lão hoà thượng đang trừng trừng nhìn đạo sĩ lôi thôi, cổ nổi gân xanh:
- Ác tặc! Ngươi giúp Trụ hành tội, nhất định sẽ bị báo ứng, nhất định sẽ bị báo ứng!
Đạo sĩ lôi thôi quay người chửi, một lát sau hình như nghĩ đến cái gì đó, cười hì hì mấy tiếng rồi nói.
- Câm ngay!
Giát Giát gần giọng nguyên rủa.
- Hừ! Cẩn thận không lúc nữa ác ma đến nhập xác ông.
- Nơi này đúng là tà môn.
Đạo sĩ lôi thôi đánh mệt rôi muốn nghỉ một lúc, liền ngồi xuống một mỏm đá. Cảm nhận được khí tức ẩm ướt lạnh lẽo của phiến đá, lão không khỏi rùng mình đứng dậy, nhìn bốn bề âm u, chắt lưỡi nói:
Đạo sĩ lôi thôi hung hăng đánh liên mười mấy roi mới dừng tay, nhìn Ngộ Võ Hoà thượng không còn ra hình người mà cười mãn nguyện.
- Lão già kial
Hòa thượng Giát Giát phía sau cố gắng chật vật đứng dậy, trên mặt đầy vết thương, hai mắt gân như không mở ra nổi, thân hình xiêu xiêu vẹo vẹo sắp ngã.
- Lão... Lão dám động đến sư thúc tôi... tôi... tôi thề... nhất định... nhất định bắt lão... chết không có chỗ chôn!
Ánh mắt Hòa thượng Giát Giát sắc lạnh như dao, thù hận ngút trời.
Đạo sĩ lôi thôi như nghe kể chuyện cười, ngửa đầu cười rống lên, miệt thị nhìn Hòa thượng Giát Giát:
- Chết không có chỗ chôn à? Lừa trọc con tưởng rằng mày có thể sống mà ra khỏi đây à? Ha hai
Lão đạo sĩ nhìn quanh bốn phía rồi cảm thán:
- Đúng là không ngờ, hoá ra trung tâm của hộ sơn đại pháp Cửu Hoa Sơn lại là một ma quật, khà khà, chỗ này được lắm. Này lừa trọc con, tao dám chắc mày chết là có chỗ chôn đấy, thấy vùi thây bụng rắn thế nào? Ha hai
Chát! Chát! Chát!
Lời vừa dứt, trường tiên nóng bỏng đã quất thẳng lên khuôn mặt lão hoà thượng, toạc da rách thịt, máu tươi chảy ồ ạt, cả khuôn mặt trở nên vô cùng đáng sợ.
Chát!
- Tao có bị báo ứng hay không không đến lượt lão nói. Tao chỉ biết là tối nay lão sẽ rất thảm.
Đạo sĩ lôi thôi nhổ một bãi, cười lạnh cầm trường tiên lừ lừ tiến đến, dữ tợn nói.
- Phì! Lão lừa trọc.
- Tao nghe nói chủ nhân ma quật này bị Phật tổ Cửu Hoa Sơn của chúng mày giết chết, còn lưu lại lời nguyền gì đó, chỉ cân đệ tử Cửu Hoa Sơn bước chân vào Phật tính sẽ bị ma hoá, thậm chí có khi bị huỷ hoàn toàn, rơi vào ma đạo. Chà chà, đúng là đáng mong chờ đấy. Một phương trượng của Cửu Hoa Sơn, một thằng nhãi thiên tài được Cửu Hoa Sơn công nhận cùng rơi vào ma đạo, chắc là hay lắm đấy.
- Ác đồ tỉ tiện!
Phương trượng Ngộ Võ tức đỏ mắt mắng, toàn thân run lên.
Đạo sĩ lôi thôi không nói lung tung. Bị nhốt trong cấm địa, cơ thể bị ghim lên vách đá lạnh băng, gần như mỗi giờ mỗi khắc Phương trượng đều cảm nhận được một luồng khí tức âm lệ ùa vào Đan Điền ăn mòn sức mạnh của mình, nếu kéo dài tất có dị biến.
Ma quật này thực sự quá quỷ dị, Ngộ Võ là Phương trượng của Cửu Hoa Sơn, biết rất nhiều bí sử, càng hiểu rợ kinh khủng của chốn này.
Tiên nhân cũng từng gục ngã ở đây.
- Được rồi, hết giờ giải lao rồi.
Đạo sĩ lôi thôi cười dài bước đến trước mặt Hòa thượng Giát Giát.
- Lừa trọc con, có cần tao hỏi lại không?
Hòa thượng Giát Giát ngẩng đầu cười:
- Muốn biết chứ gì? Hỏi mẹ ông.
- Mày...
Đạo sĩ lôi thôi phì ra giận dữ, chát một tiếng trường tiên lại quất xuống, khuôn mặt hung hăng co giật.
- Tao sẽ cho mày nếm một đêm cả đời không quên!
- Nói hay không!
- Nói hay không!
Tức giận vừa đánh vừa mắng!
Chát! Chátt
Chát! Chát! Chát!
Trường tiên quất xuống đau xé da thịt. Hòa thượng Giát Giát nghiến răng tuyệt không hề kêu một tiếng.
Toàn thân bê bét máu, ngất rồi lại bị thúc tỉnh, rồi lại ngất đi...
Lặp đi lặp lại.
Điều duy nhất không thay đổi là hai nắm tay cuộn chặt.
Anh chịu đựng.
Anh chời
Chời
Đối với rất nhiêu người, đêm này giống bao đêm khác, tiết trời mùa đông sáng sớm lạnh thấu xương, sương mù bảng lảng giăng bốn phía.
Boong...
Boong! Boongl
Từ đỉnh Thập Vương, ngọn chính Cửu Hoa Sơn, tiếng chuông trầm trâm ngân vang từ từ vọng xuống.
Tất cả chùa miếu trên 28 đỉnh Cửu Hoa Sơn nhanh chóng hưởng ứng, chuông lần lượt được gióng lên.
Một ngày mới đã đến. Phật Hội đến hẹn lại lên. Khi tiếng chuông vang lên, những người còn ngủ say trên Cửu Hoa Sơn mở bừng hai mắt. - Cuối cùng cũng đến rồi. ...