Chương 928: Áp đảo!
Chương 928: Áp đảo!Chương 928: Áp đảo!
Tiếng nói như sấm động ầm ầm, chấn động trời đất, kéo theo tiếng huýt dài làm nhức tai tất cả mọi người trong đại điện. Trong tích tắc, thậm chí không ít người đã chấn động run chân ngã xuống, đầu óc ong ong muốn nổ tung!
Kẻ nào là Ngộ Laoll
Tiếng quát văng vẳng trong đại điện. Kiếm quang phía xa đã nhanh chóng lại gần, mang theo tiếng gió gầm thét, phá không mà đến.
Âm!
Kiếm khí cường đại quật thẳng xuống, đánh trúng vào bệ đài luận Phật đạo trong đại điện, trong nháy mắt đá vỡ bụi bay mù mịt.
Không ít người vô thức nhắm mắt, lúc từ từ mở ra, khói bụi đã tiêu tan, một người áo trắng đang đứng trong nắng.
Thân hình cao cao đứng giữa không trung, tóc đen bay theo gió, toàn thân toả ra khí thế bức người, hai tròng mắt lóng lánh như sao, đến mang theo vạn trượng hàn quang, Thiên Hoàng thần kiếm trong tay toả sáng chói lọi. Khí tức vô thượng của thần kiếm nhận chủ như đóng băng cả không gian, đóng băng tất cả khí tức.
Tiêu Dương đã có mặt ở Cửu Hoa Sơn!
- Là cậu ta à?
Huyền Không Đại sư hạ giọng hỏi, hơi cau mày. Sự xuất hiện đột ngột của Tiêu Dương đã phá hỏng "chuyện tốt" của ông, chắc chắn ông cảm thấy khó chịu.
Tiếng quát này phá vỡ sự im lặng của đại điện, trong nháy mắt mọi người cùng xôn xao.
- Đệ biết người này?
- Kẻ nào là Ngộ Laol
Huyền Thanh Đại sư nhíu mày.
Không hề dừng lại, xông thẳng đến đỉnh Thập Vương, đến thẳng Phật Hội, như quân lâm thiên hạ.
Huyền Thanh Đại sư nhỏ giọng trả lời:
Tiêu Dương lại quát.
Kiếm ra khỏi vỏ, lửa nộ bùng lên.
Huyền Thanh Đại sư đang đứng cạnh Huyền Không Đại sư kinh ngạc thốt lên.
- HừI
Nhiều người đều rùng mình, ánh mắt kiêng kị nhìn chằm chằm kiếm khách mới đến, khí thế không hề che giấu của hắn khiến kẻ khác phải sợ hãi.
Huyền Không Đại sư hừ lạnh không nói.
- Khi ở Đảo quốc, người này đã liên kết với hoà thượng Cửu Hoa Sơn đại náo nhà cổ, cuối cùng Đảo quốc loan tin Bồ Tát Xử Thai Kinh đã mất, chắc chắn có liên quan đến hai người này. Nhưng...
- Thực lực của cậu ta lúc ở Đảo quốc không mạnh như thế này.
Xoetl - To gan! Tục danh của Ngộ Lao sư thúc là để mày gọi mãi đấy à!
Soạt!
Tiêu Dương quát hỏi lần thứ ba, giọng điệu lần sau lạnh hơn lần trước. Tất cả mọi người trong đại điện đều nghe ra người này đến tìm Ngộ Lao chắc chắn không có chuyện gì tốt đẹp.
Ánh mắt như điện của Tiêu Dương quét quanh đám người Cửu Hoa Sơn, dựa vào ánh nhìn của mọi người, cuối cùng cũng chiếu vào Ngộ Lao Hoà thượng.
- Kẻ nào là Ngộ Laol
Đối phương đơn thương độc mã, Ngộ Lao Hoà thượng không sợ hãi, sửa lại áo cà sa, bước lên một bước:
Chẳng lẽ lại là đệ tử của kẻ thù nào đó tìm đến?
Lúc này Ngộ Lao Hoà thượng đang vô cùng buồn bực, không nhớ là mình có gây thù chuốc oán với kẻ thù này bao giờ chưa.
Người đến bất thiện.
Tất cả đều hít vào một hơi khí lạnh, ánh mắt nhìn Tiêu Dương càng trở nên kiêng kị.
Không ngờ Tiêu Dương lại ra tay nhanh mà độc như thết
Bọn họ không biết lúc này Tiêu Dương chỉ lo cho sự an nguy của Hòa thượng Giát Giát, trong lòng sớm đã chất đầy sát khí, hoà thượng nọ lại chạy ra đứng trước họng súng!
Một hoà thượng đỉnh Thiên Trụ tức giận mắng, mắt loé lên cháy rực. Bản thân là người đầu tiên đứng ra bảo vệ Ngộ Lao sư thúc, sau này nhất định sẽ được Ngộ Lao sư thúc trọng dụng.
Mọi người chỉ thấy có gì đó sượt qua mắt, tai đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết. Hoá ra hoà thượng vừa cất tiếng đã đầy một miệng máu, trên mặt đất là một cái lưỡi vừa bị cắt đứt. Hoà thượng nọ đau đớn vô cùng vội lui lại sau, rồi ngã lăn xuống.
Loé lên như điện!
Kiếm ảnh như huyễn quang chém qua.
- A di đà Phật, bâần tăng pháp danh Ngộ Lao, không biết vị thiếu hiệp này...
- Lão tặc, hoá ra chính là lão.
Tiêu Dương chỉ mũi kiếm, sát cơ loé lên trong mắt, chậm rãi gằn từng tiếng.
- Giao Giát Giát ra đây.
Giát Giát?
Người bên Cửu Hoa Sơn trong đại điện đều ngẩn người.
Không ít người nhìn quanh, ngạc nhiên.
- Ừ nhỉ, Giát Giát sư đệ đâu rồi?
- Đúng rồi, không phải cậu ấy đã về Cửu Hoa Sơn rồi à? Không có lý nào lại không tham gia Phật Hội.
Cả đại điện xôn xaol
— Ngay đêm qua, đệ tử thân truyền Hòa thượng Giát Giát của Ngộ Võ Phương trượng đã đánh cắp Bồ Tát Xử Thai Kinh mang đi rồi! Bần tăng đã sai người tìm kiếm nhưng vẫn không phát hiện được hành tung của tên phản đồ này. Ngộ Lao Hoà thượng nói vẻ bi phẫn.
- Huyền Không Đại sư vừa nhắc đến Bồ Tát Xử Thai Kinh, nói ra thật đáng xấu hổ, Bồ Tát Xử Thai Kinh quả thực từng ở trong tay Cửu Hoa Sơn chúng tôi. Đáng tiếc... Chà, vốn chuyện xấu trong nhà không nên để người ngoài biết, nhưng bây giờ bần tăng không thể không nói.
Ngộ Lao Hoà thượng nhìn người của ba đại Thánh sơn còn lại, cao giọng:
Ai nấy đều kinh ngạc.
- Cậu là ai?
Nghĩ đến đây, Ngộ Lao Hoà thượng hơi lạnh lùng nhìn Tiêu Dương. Ông ta sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào có thể lấy được Bồ Tát Xử Thai Kinh, cho dù xác suất Bồ Tát Xử Thai Kinh đang ở trên người Tiêu Dương chỉ có một phần vạn, ông ta cũng muốn thử.
Tiêu Dương nheo mắt, hàn quang trong mắt lại toé ra:
- Tôi hỏi lại lân nữa, Giát Giát đang ở đâu?
- Đúng thế, Ngộ Lao sư huynh, tại sao Giát Giát sư điệt không có mặt ở đây?
Người vừa nói chính là trụ trì đỉnh Thất Hiền, Ngộ Cần Đại sư. Đại sư thuộc phe ủng hộ Ngộ Võ Phương trượng. Giát Giát là đệ tử thân tín nhất của Phương trượng. Bây giờ Phương trượng bế quan, Giát Giát lại mất tích, ông cũng không hiểu ra sao.
Ngộ Lao Hoà thượng bỗng nghĩ ra một kế, liền ngẩng đầu lạnh lùng nói:
- Đừng nhắc đến tên nghiệt đồ đó! Nó là phản đồ của Cửu Hoa Sơn chúng tôi!
- Cái gì?
Ngộ Lao Hoà thượng nghĩ ra một khả năng. Có khi trước khi lên đỉnh Thiên Trụ tối hôm qua, Giát Giát đã nói mối nguy hiểm cho tên tiểu tử này, hoặc... có khi còn giao Bồ Tát Xử Thai Kinh cho y không chừng. Như vậy có thể giải thích vì sao mình không tìm thấy Bồ Tát Xử Thai Kinh, còn tên tiểu tử này thì vừa sáng đã đến tìm Giát Giát.
- Chẳng lẽ...
Chính mình vừa xuống tay với tiểu hoà thượng Giát Giát tối hôm qua, thân không biết quỷ không hay, ngay cả nội bộ Cửu Hoa Sơn cũng không ai để ý, thế mà tên này lại biết?
Khi Tiêu Dương nói đến hai chữ Giát Giát, đôi mắt Ngộ Lao Hoà thượng không khỏi nheo lại.
Trong số người của Cửu Hoa Sơn, đặc biệt là phe thứ ba ủng hộ Ngộ Võ Phương trượng đều quay sang nhìn Ngộ Lao Hoà thượng vẻ nghi hoặc.
- Người này đến đây vì Giát Giát sư đệ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Phản đồ! Đánh cắp Bồ Tát Xử Thai Kinh?
Nhóm Huyền Không Đại sư cũng sa sầm nét mặt.
- Huynh...
Ngộ Cần Đại sư tức giận nói.
- Ngộ Lao Sư huynh, nói gì cũng cần chứng cứ, không được ngậm máu phun người.
- Hừ! Bần tăng tận mắt nhìn thấy lại còn sai ư?
Ngộ Lao Hoà thượng bật lại.
Mọi người đều xôn xao, hiển nhiên rất nhiều người không chấp nhận được sự thực này. - Điều quan trọng bây giờ là phải lấy lại Bồ Tát Xử Thai Kinh.
Ngộ Lao Hoà thượng bỗng nhìn Tiêu Dương, lạnh lùng nói .
- Cậu và Giát Giát có quen biết, chắc sẽ rõ Giát Giát đang ở đâu. Người trẻ tuổi, hay là Giát Giát bảo cậu đến đây thăm dò ta?
Tiêu Dương lạnh lùng nhìn Ngộ Lao Hoà thượng tự biên tự diễn, rồi khẽ xoay cổ tay, hiện ra một đoá kiếm hoa.
- Lão tặc Ngộ Lao, lão nói nhảm đến trời đất điên đảo, nhưng cũng chỉ là một thằng hề đang diễn trò thôi.
Tiêu Dương lạnh lùng nói.
— Tôi biết Giát Giát đang ở trong tay ông. Giờ ông có hai lựa chọn: giao Giát Giát ra đây, hay để tôi dùng kiếm bắt ông giao Giát Giát ra đây?
- Hừ! Thằng nhóc nói giỏi lắm.
Ngộ Lao Hoà thượng vẫn cúi đầu chắp tay chào xungquanh.
- A di đà Phật, thưa chư vị, Cửu Hoa Sơn chúng tôi phải xử lý chuyện này trước, xin các vị tránh ra cho.
Lời vừa buông, trong đại điện bỗng xuất hiện rất nhiều hoà thượng mặc áo cà sa Cửu Hoa Sơn, họ chạy cả lên bệ đài, lập thế trận vây Tiêu Dương vào giữa.
- Bày La Hán Trận!
Ngộ Lao Hoà thượng ra lệnh.
Vùi! Vùi! Vùi
Trong nháy mắt, bóng người khởi động, một sức mạnh mênh mang nhằm đến Tiêu Dương.
La Hán Trận?
Tiêu Dương nhướng mày, vung kiếm. Thân thể nhoáng lên, áo trắng vừa chuyển, kiếm quang của Thiên Hoàng Kiếm bay múa đầy trời.
- Thức thứ ba Phong kiếm, Thần Kiếm Như Tuyết.
Kiếm ra khỏi vỏ, tuyết trắng lả tả rơi xuống phủ ngập đại điện.
Trên bệ đài đàm đạo Phật giáo, từng phiến kiếm quang trắng phau hạ xuống, áp xuống đầu các vị hoà thượng.
Một sức mạnh vô hình chèn ép.
Thần kiếm như tuyết, kiếm quang như băng.
Mang theo thế huỷ diệt.
Xoet! Xoet! Xoetl
Chỉ trong mấy hơi thở ngắn ngủi, trên đài đã lênh láng máu chảy, tiếng kêu la thảm thiết.
PhịichI
Chát! Chát!
Kiếm quang biến mất.
Thân hình áo trắng vẫn chấp kiếm đứng thẳng, hơn mười cao tăng Cửu Hoa Sơn bày La Hán Trận đều ngã xuống trong vũng máu. Một kiếm phá trận dễ dàng.
Cảnh này khiến Ngộ Lao Hoà thượng có bình tĩnh đến đâu cũng phải nhướn mà nhăn mặt thán phục Tiêu Dương.
Nếu ông ta biết mấy ngày trước Tiêu Dương vừa đại náo Dịch gia ở thủ đô thì e rằng tâm cảnh không vững vàng được như bây giờ.
- Lên!
Liên tiếp sau đó là mấy đợt hoà thượng ùa lên, nhưng kết quả đều như nhau, tất cả đều bỏ mạng.
Mùi máu nồng nặc khắp đại điện, nhưng thân áo trắng vẫn không hề dính dù chỉ một vết bẩn. Chỉ là ánh lạnh trong đôi mắt càng lúc càng đậm.
Âm!
Một kiếm nhấc lên một người, ném tung về phía Ngộ Lao Hoà thượng.
Bá đạo.
Mỗi đường kiếm nhìn thì yếu đuối nhưng đều chí mạng.
- Thật là một thiên tài trẻ tuổi hiếm có.
Huyền Không Đại sư cất tiếng khen.
Sắc mặt Ngộ Lao Hoà thượng đã tối hẳn lại.
Vùi! VùI
Hai người bước vào đại điện, đến đứng cạnh Tiêu Dương.
Tiêu Tinh Y áo tím, Diệp Tang áo xanh.
- Chúng em đã tìm khắp mười dặm quanh đây, không hề có bóng dáng của Giát Giát.
Diệp Tang hơi cau mày nói.
Kiếm quang trong tay Tiêu Dương lại sáng lên lạnh lẽo, kiếm khí bắn lên phá vỡ một mảng trần nhà, hổng ra một lỗ lớn.
Cả đại điện rung chuyển.
Tiêu Dương vẫn còn bình tĩnh ứng phó với các hoà thượng Cửu Hoa Sơn là vì hai cô gái đã đi tìm tung tích Giát Giát, bây giờ hai cô đều nói không tìm thấy Giát Giát đâu.
Trong chớp mắt, lệ khí trong mắt Tiêu Dương ùa lên như hồng thuỷ, toàn thân toả ra khí tức bạo lãnh như ma thần viễn cổ.
Trường kiếm xuyên thẳng!
- Lão tặc Ngộ Lao! Còn không giao Giát Giát đây thì đừng trách ta huyết tẩy Cửu Hoa SơnlI