Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 925 - Chương 932: Câm Đồ Đao, Nguyện Làm Kẻ Thù Của Phật

Chương 932: Câm đồ đao, nguyện làm kẻ thù của Phật Chương 932: Câm đồ đao, nguyện làm kẻ thù của PhậtChương 932: Câm đồ đao, nguyện làm kẻ thù của Phật

Cả đại điện như bị đóng băng, tĩnh lặng không một tiếng động. Không ai dám thở to tiếng, ánh mắt đều tập trung vào người áo trắng vấy máu phía trước đang ôm Hòa thượng Giát Giát. Nhìn Giát Giát gần như không nhận ra được, giọng khàn vỡ nói không ra tiếng, lòng Tiêu Dương đau như bị trăm ngàn mũi dao cắt, lông ngực nặng nề khó thở. Hắn cố tỏ ra bình tĩnh, khe khẽ nói với Giát Giát:

- Nhất định cậu sẽ hồi phục hoàn toàn, anh đảm bảo đấy. Nhất định.

Giát Giát như nghe thấy chuyện mừng lớn, khoé miệng bị đánh rách cố nhếch lên cười, rồi lại đau đến thấu tim, ngất đi.

Đại điện lại im phăng phắc.

Ai nấy đều cảm nhận được sát khí âm hàn vô cùng đang toả ra một cách quỷ dị từ thân thể Tiêu Dương.

Nhiệt độ trong đại điện như hạ xuống khá nhiều.

Đôi mắt Tiêu Dương lạnh băng đáng sợ như dã thú hồng hoang, dán chặt vào Ngộ Lao Hoà thượng đang ngã trên đất. Ánh mắt ấy khiến Ngộ Lao Hoà thượng có cảm giác mình vừa rơi xuống mười tám tầng địa ngục, xương cốt toàn thân kêu lách cách. Ông ta co người lùi lại, ánh mắt đầy sự sợ hãi, lúc này ông ta đã hối hận cùng cực.

Không ngờ tự mình lại rước lấy sát tinh kinh khủng như vậy!

Mọi người trong đại điện đều tái mặt.

Một tiếng gọi lớn, một bóng người áo tím đứng chắn giữa Tiêu Dương và Ngộ Lao Hoà thượng.

Chát!

- Tiêu Dương!

— Cứu... cứu tôi...

Tiêu Dương tỉnh ra, ánh mắt trở nên rõ ràng hơn, gật đầu với Tiêu Tinh Y:

- Không... không...

- Cứu người quan trọng hơn!

Nhưng khí tức toả ra từ Tiêu Dương đáng sợ tựa Ma thần, không ai đủ can đảm ra mặt.

Ngộ Lao Hoà thượng lắp bắp không thành lời, đôi môi trắng bệch run rẩy, nhìn quanh bốn phía cầu cứu.

Thực lực của người này quá kinh khủng, e rằng chỉ có Huyền Không Đại sư, Thanh Phong Đại sư và Ma Luân Đại sư của ba đại Thánh sơn mới địch lại.

Nói rồi dứt khoát quay đi. Tiêu Tinh Y quay lại vung cánh tay, một làn khói trắng toả ra, Ngộ Lao Hoà thượng co giật mấy cái rồi ngất lịm.

Tiêu Dương nắm chặt nắm tay, sát khí đùng đùng lao thẳng đến, một quyền ra Ngộ Lao Hoà thượng phun máu tươi, thân hình đập bốp vào bệ đài giảng đạo, xương cốt gãy rời.

- Vị này là Ngộ Võ Phương trượng của Cửu Hoa Sơn.

Tiêu Tinh Y nhắc.

- Cảm ơn.

Hành động này khiến đại điện xôn xao. Ngộ Cần Trưởng lão biến sắc mặt, nếu không phải thấy Diệp Tang và Tiêu Tinh Y vẫn bình tĩnh có khi ông đã bước lên ngăn lại rồi. Lúc này ông chỉ có thể cố gắng kiềm chế chờ đợi.

Kim bạc xuất hiện. Tiêu Dương không chậm trễ, mấy cây kim bạc gần như cùng lúc xuyên vào các yếu huyệt trên mình hai người.

- Thần châm Quỷ Y Thất Khấu Thứ đã thất truyền, tương truyền có thể cứu lại người từ tay Diêm Vương.

Tiêu Dương ra hiệu cho Ngộ Cần Trưởng lão đặt Ngộ Võ Phương trượng xuống cạnh Giát Giát, từ từ xem xét tình trạng hai người. Sát khí khó khăn lắm mới nén được xuống lại bập bùng trong đáy mắt. Hai người máu me bê bết, không còn chỗ nào lành, thậm chí nhiều chỗ da thịt nát bươm đã dính chặt với quần áo rách, khó mà tách ra được.

Đây mới chỉ là bắt đầu.

Diệp Tang trâm giọng nói.

Một tiếng rông ngâm làm chấn động đại điện.

Thiên hạ đệ nhất thân châm, Long Vũ Cửu Thiên!

Tiêu Tinh Y đã nói muốn cướp hai người về lại từ Quỷ Môn Quan, lại không để di chứng, chỉ có duy nhất một cách...

Vút!

- Người này y võ vô song, trên đời không ngờ còn có thiên tài như vậy.

Quỷ Y Thất Khấu Thứ!

Đây mới chỉ là châm pháp để cứu lại mạng cho hai người, đối với mọi người đã thần kỳ lắm rồi.

Đều là những điểm hại chết người!

Có người kinh ngạc kêu lên.

- Chẳng lẽ đây là... Quỷ Y Thất Khấu Thứ?

Kim bạc xuyên vào bảy đại yếu huyệt.

Ánh sáng từ cây kim bạc loé lên bốn phía như cự long trùng thiên, bay lượn quanh Giát Giát và Ngộ Võ Phương trượng.

Tiêu Dương dốc hết lực chăm chú, từng mũi kim nhanh như cắt cắm xuống.

Thủ pháp châm cứu vô cùng kỳ diệu, chấn kinh tất thảy.

Không phải ai cũng biết đến sự tồn tại của Long Vũ Cửu Thiên Thân châm, nhưng một vòng múa kim của Tiêu Dương đã khắc lại ấn tượng sâu sắc trong đầu mọi người.

Thần kỳ, tuyệt diệu.

Diệu thủ hồi xuân!

Không ít người đều cảm nhận được cơ thể Ngộ Võ Phương trượng và Giát Giát hôi phục như cây khô gặp mưa xuân...

Tài nghệ tuyệt diệu của thần y!

Trùng hợp là cảnh tượng này cũng rơi vào tâm mắt một người khác.

Àol

- Không... không liên quan tới tôi.

Tiêu Tinh Y vận chưởng phong gọi tỉnh Ngộ Lao Hoà thượng. Ông ta từ từ mở mắt, đầu tiên gặp phải chính là ánh mắt đầy sát khí của Tiêu Dương. Hòa Thượng Ngộ Lao hoảng sợ hơi cuộn mình lại, yết hâu kêu lên hoảng sợ theo tiêm thức :

Có oán báo oán, có thù trả thùiI

Hắn không chờ được nữal

Tiêu Dương ra dấu cho Ngộ Cần Trưởng lão đưa hai người đi, rồi ánh mắt ghim vào Ngộ Lao Hoà thượng vẫn đang hôn mê bất tỉnh trên mặt đất.

Thái Cực Vương sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào cứu được Thánh Long Vương.

Ông chăm chú quan sát Tiêu Dương.

Lúc ở trên máy bay, ông đã mơ hồ cảm nhận được người này bất phàm, nhưng hình như người này có phong ấn gì đó, ông không nhìn thấu được thực lực thật sự của cậu ta. Không ngờ bản lĩnh của người này vượt xa dự liệu của Thái Cực Vương.

Vùi! Vùi Vùi

Tiêu Dương vận khí thu kim.

- Băng!

Hắn vừa nói, Ngộ Cần Trưởng lão lập tức đưa băng gạc đã chuẩn bị sẵn lên. Tiêu Dương nhanh chóng băng bó cho hai người. Thương thế của hai người quá nhiều, băng bó xong nhìn ai nấy y như một xác chết sống.

Hai người vẫn không tỉnh lại.

Tiêu Dương mới chỉ châm cứu một vòng để kích hoạt lại các cơ quan trong cơ thể hai người. Muốn chữa sâu thêm cần phải có thuốc hỗ trợ, tất nhiên bây giờ hai người không còn nguy kịch nữa.

- Đây chính là Thân châm được xưng tụng đệ nhất thiên hạ sao? Không biết chừng... có thể chữa khỏi cho đại cal

Thái Cực Vương hơi kích động.

- Long Vũ Cửu Thiên Thần châm?

Ông lơ đãng nhìn quanh đại điện, vừa vặn thấy màn châm cứu của Tiêu Dương.

Thái Cực Vương đã đến Cửu Hoa Sơn nhưng chưa tìm thấy thứ mình muốn.

Ngoài đại điện, trên một cành cao khuất tâm mắt là một người già tóc bạc râu trắng. Thái Cực Vương.

Một luồng cuồng phong nổi lên, Tiêu Dương cúi xuống nhấc Ngộ Lao Hoà thượng lên, sát ý sắc bén:

- Không liên quan đến ông à?

Rắc!

Tiếng xương gấy giòn tan vang lên. Tiếng kêu thét chói tai của Ngộ Lao Hoà thượng cao thêm vô số lần, vang dội trong cả đại điện.

- Phân cân thác cốt?

Mọi người không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.

Ai cũng đoán được Tiêu Dương chắc chắn không để cho Ngộ Lao Hoà thượng chết một cái chết nhanh chóng.

- Tôi từng thề kẻ nào dám động đến anh em của tôi sẽ phải trả giá gấp trăm lần! Tiêu Dương nắm lấy cánh tay còn lại của Ngộ Lao Hoà thượng.

- Những đau đớn Giát Giát phải chịu, tôi sẽ bắt ông trả lại gấp trăm lần!

Rắc!II

- ÁIIH

Tiếng kêu đau đớn thấu tim.

- Trên người ông có bao nhiêu khúc xương, tôi sẽ bẻ gãy từng ấy khúc!

Đôi mắt Tiêu Dương lạnh băng, không khác nào ma quỷ hiện ra từ ma quật, áo trắng vấy đây máu của Giát Giát, nhìn vô cùng dữ tợn. Hắn ném thẳng Ngộ Lao Hoà thượng xuống đất, tiếng xương gãy vang lên không ngừng.

Ngộ Lao Hoà thượng đau đến ngất đi, nhưng Tiêu Dương bức ông ta tỉnh lại.

- Đừng... Đừng!

Đau đớn kêu rên.

- Ma quỷ! Ma quỷ!

- Cứu tôi, cứu tôi với!

Cửu Hoa Sơn, Thánh sơn của Phật giáo, giờ đây lại giống địa ngục ma quỷ. Một ác quỷ vấy máu đang đứng dưới quầng sáng của Phật tổ hành hung xử tội người.

Tiêu Dương không nguôi giận!

Trước mắt hắn liên tục hiện lên hình ảnh Giát Giát, đốt cháy thần kinh của hắn.

Cả đại điện ngập tràn tiếng kêu thảm thiết đến khàn vỡ giọng của Ngộ Lao Hoà thượng.

Không ít hoà thượng cúi đầu niệm kinh từ bi cứu nạn. Đáng tiếc, Phật tổ từ bi cũng không cứu được Ngộ Lao Hoà thượng vào lúc này.

- Cứu tôi...

Ngộ Lao Hoà thượng máu me khắp người, toàn thân xụi lơ, môi khẽ động.

Ba đại Thánh sơn, sắc mặt của đám người Huyền Không Đại sư bỗng sáng bừng lên.

Vì trong một thoáng vừa rồi đám người Huyền Không Đại sư đã nghe được Ngộ Lao Hoà thượng ngâm truyền âm đất...

- Bồ Tát Xử Thai Kinh đang ở chỗ tôi, ai cứu tôi bắt lấy tên này, tôi sẽ dâng kinh thư lên.

Để thoát khỏi sự hành hạ của tên ác ma này, Ngộ Lao Hoà thượng không từ bất cứ điều gì nữa.

Ông ta không lo chuyện sau này, giờ chỉ muốn thoát khỏi nỗi thống khổ.

Còn về phần đám người Huyền Không Đại sư có tin ông ta hay không, ông ta cũng không quản được.

Trên thực tế, rất nhiều người bao gồm cả Huyền Không Đại sư đều nghi ngờ Bồ Tát Xử Thai Kinh đã rơi vào tay Ngộ Lao Hoà thượng rồi, vì Ngộ Võ Hoà thượng và Hòa thượng Giát Giát bị khổ hình đến nông nỗi này, hơn nữa trước đây cũng có lời đồn...

- A di đà Phật.

Người vừa nói là Ma Luân Đại sư núi Phổ Đà, lúc này ông đã đứng dậy chắp tay nói với Tiêu Dương:

- Phật dạy từ bi, thí chủ, tha được chỗ nào nên tha.

Tiêu Dương hờ hững liếc nhìn Ma Luân Đại sư rồi đạp mạnh một cước, giãm nát bắp chân Ngộ Lao Hoà thượng, tiếng xương gãy vang lên giòn tan.

Sắc mặt của người núi Phổ Đà đều biến hẳn.

Tiêu Dương rõ ràng không hề nể mặt núi Phổ Đà.

- Đủ rồi.

Thanh Phong Đại sư đứng ra nói.

¬ Ngộ Lao tăng nhân có sai thì cũng được giáo huấn rồi, xin thí chủ lập tức dừng tay.

- AHI

Đáp lại ông ta vẫn là tiếng kêu la thảm thiết của Ngộ Lao Hoà thượng.

Trong đại điện, một người bước ra, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Tiêu Dương, vận chưởng phong đánh đến.

Tiêu Dương tung một chưởng đón đánh.

BịchI

Hai người cùng bị bức lui mấy bước.

Huyền Không Đại sư núi Ngũ Đài.

- A di đà Phật.

Huyền Không Đại sư bình tĩnh nói - Phật dạy từ bi...

- Từ bi cái rắm!

Tiêu Dương lạnh lùng nhìn Huyền Không Đại sư.

— Hơn nữa, tôi có tin Phật đâu.

- To gan! Dám nhạo báng Phật tổi

Cả đại điện cùng bùng lên tức giận.

- Thằng ranh ăn nói cuồng ngạo! Cẩn thận báo ứng!

- Đây là Thánh sơn Cửu Hoa, thánh địa của Phật giáo, há có thể để cho lũ ma quỷ hạ đẳng lộng hành.

- Trấn áp con quỷ này đi !

Tiếng mắng nhiếc nhao nhao.

Huyền Không Đại sư chắp tay nói:

- Buông sát đao, lập địa thành Phật.

Kengl

Kiếm quang chói mắt loé sáng!

Áo trắng vấy máu tung bay theo gió, sát khí bay bay theo mái tóc rối bời, thanh kiếm nhuốm máu phản chiếu trong đôi mắt lạnh băng.

Khuôn mặt cương nghị, sẵng giọng.

- Hôm nay ai dám bảo vệ lão tặc Ngộ Lao, tôi sẽ... cầm sát đao, nguyện thành kẻ thù của Phật!
Bình Luận (0)
Comment