Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 924 - Chương 931: Hoàn Toàn Không Nhận Ra Nổi

Chương 931: Hoàn toàn không nhận ra nổi Chương 931: Hoàn toàn không nhận ra nổiChương 931: Hoàn toàn không nhận ra nổi

- Sớm muộn gì Tiêu gia cũng phải đánh một trận với Tam Xích Thần Minh Điện!

Trong đầu Tiêu Tinh Y hiện lên lời nói của sư phụ Tiêu Tiên Nhân. Cô hiểu luyện chế ba đại Thiên đơn quan trọng như thế nào với Tiêu gia, nhưng tính đến nay vô số thiên tài luyện đan của Tiêu gia đều chưa thành công luyện chế được bất cứ loại nào trong ba đại Thiên đơn. Một là do phương thức huyền diệu khó hiểu, hai là do nguyên liệu khó tìm, vô cùng quý hiếm.

Thất tuyệt ma quật là nơi tà ác vô cùng khó gặp, cũng lại là một vị thuốc chính để luyện chế một trong ba đại Thiên đơn.

Điều này là một niêm vui mừng khôn tả với Tiêu Tinh Y.

Lấy được chí bảo trong ma quật là bước gần thêm một bước đến luyện chế ba đại Thiên đơn.

Tất nhiên những gì liên quan đến ba đại Thiên đơn là bí mật lớn nhất của Tiêu gia, Tiêu Tinh Y chỉ giữ lại trong đầu, vừa háo hức đi từng bước vào sâu trong ma quật.

- Đúng là kỳ lạ.

Ngộ Cần Trưởng lão bỗng dừng bước, nhíu mày nhìn quanh.

- Nói vậy thì rất có khả năng chúng bị ai đó khống chế rồi?

- Đi thêm chừng 50 mét là đến thuỷ lao.

— Trong ma quật này độc vật vô số, tuy chúng ta đã bố trí thuốc trừ ở những chỗ quan trọng, nhưng để không phá huỷ ma quật, ở đoạn đường này không hề đặt thuốc. Vậy tại sao tất cả độc vật đều biến mất rồi?

Diệp Tang trịnh trọng nói.

- Quỷ dị, quỷ dị quá.

Không bởi ai khác mà chính là sư đệ của Ngộ Lao Hoà thượng, lão đạo sĩ lôi thôi đồng thời cũng là một cường giả am hiểu sử dụng độc dược.

- Có chuyện gì vậy ạ?

Ba người cẩn thận bước từng bước về phía trước.

Ngộ Cần Trưởng lão chắp tay từ tốn nói.

Diệp Tang hỏi.

- Cẩn thận, có thể là đồng bọn của Ngộ Lao.

Độc vật bò khắp thuỷ lao.

Nghe vậy Tiêu Tinh Y hơi nhướn mày:

Lúc này sắc mặt Ngộ Võ Phương trượng và Hòa thượng Giát Giát đều hơi chuyển tím, rõ ràng là đã trúng độc.

Đúng là một phần độc vật trong ma quật đã bị khống chế.

Những chuyện xảy ra trong đại điện sớm đã được ngâm báo cho lão đạo sĩ lôi thôi. Bốn phương tám hướng trong thuỷ lao đã bày đầy độc vật, đều là những loài sinh trưởng trong ma quật, độc tính vô cùng mãnh liệt.

Tiếng bước chân dần lại gần... - Không độc chết ngươi cũng doạ chết ngươi!

- Có mở được cửa này không?

- Hừ, dám đến thuỷ lao tìm người cơ à? Ông đây cho chúng bay có đến không có về.

Chừng năm phút sau, một tiếng nổ giòn vang lên.

Hấp hối.

- Để em đi trước.

Diệp Tang đặt tay lên cửa đá đang định đẩy ra, Tiêu Tinh Y bỗng lách mình lên trước:

- Mở rồi!

Ánh mắt lão đạo sĩ lôi thôi ánh lên tàn nhẫn nhìn cánh cửa thuỷ lao đang đóng chặt, khoé miệng nhếch lên cười lạnh. Lão ta có thể tưởng tượng đến cảnh cửa vừa mở, bao nhiêu độc vật trong này đều xộc cả ra.

Tiêu Tinh Y hỏi Diệp Tang.

Diệp Tang bước lên sắp xếp một chút rồi gật đầu:

- Không thành vấn đề.

Khuôn mặt đạo sĩ lôi thôi nở nụ cười dữ tợn, quệt mồ hôi đang túa ra trên trán. Khống chế nhiều độc vật như thế rõ ràng đã dùng hết sức của lão.

- A di đà Phật, hai vị thí chủ, đây chính là thuỷ lao.

Ngoài cửa, Ngộ Cần Trưởng lão dừng lại, chắp tay nói:

Lão đạo sĩ càng cười tươi, chuyển tâm niệm. Nhện độc, bò cạp trên tường nhất loạt bò về phía cửa lớn, dưới nước rắc độc nhả nọc, soạt soạt bò ra.

Nói rồi phát lực, cánh cửa đá từ từ hé ra.

Xì xì!

Vùi

Mới chỉ hé ra một khe nhỏ, đầy trời độc vật đã điên cuồng bò ra.

Nhanh như chớp!

- Cẩn thận.

Diệp Tang kinh hãi. Độc vật ùa đến nhanh quá, cô không kịp cả rút kiếm.

Nếu Diệp Tang đi trước, e rằng cô đã bị độc vật cắn trúng rồi.

Tiêu Tinh Y sớm đã có chuẩn bị.

- Hừi Chỉ là thuật khu độc Miêu Cương, làm sao chống được thuốc thanh trừ do chính bản công chúa luyện chế chứi

- Sao lại thế này? Không thể nào!

Lão đạo sĩ không thể tin vào mắt mình.

- Cái gì?

Màn sương đỏ nhanh chóng tan đi, để lại độc vật bất động đầy trên mặt thuỷ lao.

Diệp Tang tuốt kiếm, kiếm nhự tựa sóng thu lao lên, sức bén bức người.

- Nghiệt súc! Tiêu Tinh Y không đổi vẻ mặt, vung tay ném những viên thuốc đỏ ra khắp nơi.

Soạt soạt soạtI

Cả thuỷ lao nhanh chóng bị phủ kín một màn sương đỏ.

VùiI

Một trận chưởng phong mạnh đột ngột ùa về phía Tiêu Tinh Y.

- Kim Cương Chưởng!

Cánh tay Ngộ Cần Trưởng lão ánh sắc vàng, lắc mình xuất hiện trước mặt Tiêu Tinh Y, chưởng kình hất mạnh đập lên trước. Chát! Hai bên đều bị bức lùi lại mấy bước.

Keng!

Độc vật ngập trời ùa ra.

Rầm!

Diệp Tang thuận thế một cước đá tung cửa đá.

Rầm!

Chỉ một tích tắc, Tiêu Tinh Y rung cổ tay, một viên thuốc xuất hiện, toả ra một làn khói đỏ dày đặc. Chỗ nào làn khói lan đến là chỗ đó độc vật đông cứng không động cựa được.

Thân là thiên tài kiệt xuất nhất của Tiêu gia, chuyên gia dùng độc luyện đơn, lẽ nào lại bị độc vật làm bị thương ư?

Tiêu Tinh Y cười rất tươi, rõ ràng rất hài lòng với kết quả thu được.

- Thuốc thanh trừ?

Diệp Tang ngẩn ra.

- Chị Tang Tang, đây chính là đơn dược độc đáo của em đây.

Tiêu Tinh Y cười hi hi nói.

- Bình thường nhà có ruỗi muỗi chuột bọ gì chỉ cần một viên thuốc thanh trừ là sạch hết, lại không để lại hậu hoạ. Thuốc này không hề có tác dụng phụ trên cơ thể người, ra ngoài rồi em tặng chị mấy viên.

Sắc mặt lão đạo sĩ lập tức chuyển từ đỏ sang tím, co giật liền mấy cái, cuối cùng không nhịn được phun ra một búng máu, thân hình lảo đảo lui lại mấy bước.

Thuốc thanh trừ của tiểu công chúa dễ dàng tiêu diệt hết độc vật trong thuỷ lao. Cơ thể lão đạo sĩ cũng bị phản phé, máu tươi phun ra, sắc mặt trắng mét. Bỗng một luồng sáng quái dị loé lên, lão đạo sĩ chuyển mình chạy ra cửa thuỷ lao.

- Ngũ Hành Ngự Phong Kiếm!

Trường kiếm trong tay Diệp Tang đẩy lên như mượn gió cưỡi sóng, ánh bạc lung linh nhằm thẳng đến sau lưng lão đạo sĩ.

Lão đạo sĩ cảm nhận thấy sau lưng mình có hàn khí lạnh thấu xương, không dám khinh suất vội nghiêng người né tránh.

Diệp Tang kiếm quang chói sáng, vây chặt lão đạo sĩ.

- Phương trượng sư huynhl

Lúc này Ngộ Cần Trưởng lão nhìn về phía vách tường, bi thiết gào lên, lao mình qua nhanh chóng gỡ hết xiêng xích trên người Ngộ Võ Phương trượng rồi nhẹ nhàng đặt ông xuống một phiến đá lớn. Khắp người Ngộ Võ Phương trượng là máu, gần như chẳng còn mảnh thịt nào nguyên lành, trên mặt cũng máu thịt lẫn lộn, phát tím phát đỏ, nhìn nanh ác vô cùng.

Cùng lúc đó, Tiêu Tinh Y cũng đưa Hòa thượng Giát Giát đang hôn mê đến đặt lên phiến đá. Tình trạng của hai người gần như giống nhau.

Có thể tưởng tượng hai người đã phải chịu cực hình bức cung tàn nhẫn đến đâu.

Thậm chí ngay cả Tiêu Tinh Y khi nhìn thấy Hòa thượng Giát Giát, ánh mắt cũng bừng lên sát khí.

- Ác tặc đáng chết!

Tiêu Tỉnh Y nhanh chóng lấy ra hai viên thuốc, tán nhỏ cho Ngộ Võ Phương trượng và Hòa thượng Giát Giát nuốt xuống.

- Sư huynhl Giát Giát!

Ngộ Cần Trưởng lão giận dữ điên cuồng ngoái sang, Diệp Tang vừa dùng kiếm bức lui lão đạo sĩ đang tìm đường chạy trốn.

Gràoool!I

Ngộ Cần Trưởng lão bỗng nổi giận gầm lên.

Tuyệt học của Phật môn, Sư Tử Hống!

Trong phút chốc cả thuỷ lao ầm ầm chấn động, nước nổi sóng kình như sôi lên sùng sục, đánh thẳng vào đạo sĩ lôi thôi.

Hộc!

Lão đạo sĩ lôi thôi bị đánh hộc máu, lảo đảo lùi lại.

- Nộp mạng đi!

Ngộ Cần Trưởng lão giận dữ đùng đùng bay vọt lên, chưởng phong cuồn cuộn đập đến.

Đạo sĩ lôi thôi sợ hãi đưa chưởng đón đỡ. Âm một tiếng đạo sĩ lôi thôi bị đánh văng đi, thân hình đâm sâm vào vách đá rắn chắc, lúc ngã xuống đã tuyệt khí rồi.

- Giát Giát sao rồi?

Diệp Tang lao đến bên Tiêu Tinh Y.

Tiêu Tinh Y nhìn Hòa thượng Giát Giát toàn thân chẳng còn chỗ nào lành vẻ không đành lòng, đôi môi run run:

- Cơ thể anh ấy từ trong ra ngoài đều chịu khổ hình tàn khốc, sinh mạng mong manh như mành treo chuông.

Thở khẽ một hơi, Tiêu Tinh Y trâm giọng nói tiếp.

- Em đã cho anh ấy uống thuốc giải độc rồi, nhưng thương thế... Nếu chỉ dựa vào đơn dược thì khó lành lắm, hơn nữa rất có khả năng còn để lại di chứng!

- Vị lão trượng đây cũng vậy.

- Cầu xin thí chủ cứu lấy Ngộ Võ Phương trượng và Giát Giát.

Ngộ Cần Trưởng lão lo lắng vô cùng.

- Yên tâm đi, cháu không có cách không có nghĩa là người khác cũng không có. Tiêu Tinh Y nhìn Hòa thượng Giát Giát.

— Anh ấy có ông anh cả thần sầu, Diêm Vương không dám dễ gì mà lấy mạng anh ấy đâu.

- Chờ độc tính giải trừ rồi lập tức đưa hai người đến đại điện.

Tiêu Tinh Y dặn.

— Chỉ cần Tiêu Dương dùng Long Vũ Cửu Thiên Thần châm cứu chữa, hai người hoàn toàn có khả năng hồi phục.

Thuỷ lao yên tĩnh.

Chừng năm phút sau.

- ĐI

Tiêu Tinh Y vừa nói, Ngộ Cần Trưởng lão nhanh chóng ôm Ngộ Võ Phương trượng, Diệp Tang ôm Giát Giát, nhanh chóng phóng ra ngoài...

Trong đại điện vẫn im lặng.

Tiêu Dương im lặng cầm kiếm đứng trước cửa chờ.

Bỗng có tiếng bước chân dồn dập.

Tiêu Dương quay phắt lại.

Soạt!

Tất cả ánh mắt trong đại điện đều nhìn theo, trong nháy mắt không ít người biến sắc mặt.

- Ai kia?

- Kinh khủng quá.

- Tướng chết khó coi quá... Không, đã chết đâu, như thế còn khổ sở hơn chết.

Ngộ Võ Phương trượng và Giát Giát đã được đưa vào đại điện.

- Tiêu Dương, nhanh lên.

Tiêu Tinh Y gấp gáp nói.

Tiêu Dương nhìn chăm chú Giát Giát vừa được Diệp Tang nhẹ nhàng đặt lên bệ đài giảng đạo.

Không còn nhận ra nổi!

Đây chính là người anh em tiểu hoà thượng anh tuấn khí khái của ta ư?

Khuôn mặt Tiêu Dương cứng ngắc, quên cả cách suy nghĩ, thậm chí còn quên cả phẫn nộ.

Thân hình Giát Giát khẽ động, khó khăn lắm mới hé được mắt ra, môi vừa khẽ động vết thương trên má đã rách miệng, máu tươi trào ra...

- Anh... Anh cả...

Tiếng nói khàn khàn nhỏ như muỗi kêu.

- Liệu... Giát Giát có bị... huỷ dung không...

Cả đại điện như ngừng thở.
Bình Luận (0)
Comment