Chương 930: Tới cấm địa
Chương 930: Tới cấm địaChương 930: Tới cấm địa
Kiêu dương chống trời, một kiếm đến chấn nhiếp Cửu Hoa!
Khi thân kiếm trong tay Tiêu Dương hạ xuống trên mình hai vị cao tăng Ngộ Lao, Ngộ Tâm, cả đại điện đã im phăng phắc không một tiếng động.
Chỉ có duy nhất giọng nói của Tiêu Dương làm chấn động cả đại điện.
Từ khi vung kiếm, bây giờ đã trấn áp hai đại cường giả của Cửu Hoa Sơn, cả quá trình không phải hao tốn bao nhiêu sức lực - cảnh này có tác động vô cùng mạnh lên thị giác của mọi người.
Người này là thiếu niên chí tôn hùng mạnh đến bậc nào!
Tóc đen bay tung, ánh mặt trời chiếu qua ánh lên trên bóng người cao cao, không lấp được khí tức sắc bén. Trường kiếm trong tay chỉ đưa nhẹ là có thể lấy được mạng hai đại cường giả núi Cửu Hoa.
- Đừng!
- Dừng tay, mau thả sư thúc ra.
Vừa dứt lời, người đỉnh Thiên Trụ đều biến sắc mặt giận dữ nhìn Ngộ Tâm.
Tuy hai bên bất hoà nhưng đến bây giờ mới thực sự thể hiện.
Ngộ Tâm Trưởng lão ngẩng đầu nhìn Tiêu Dương, cảm nhận được khí tức âm hàn thì không khỏi rùng mình.
- Định mượn dao giết người à?
Ngộ Tâm Trưởng lão vô cùng hối hận, ông ta có thể cảm nhận rõ ràng sát khí đang truyền ra từ thanh kiếm nọ. Hiện tay sát tinh này đang có hai con tin trong tay, có lẽ hắn chẳng ngại gì mà giết đi một. Hơn nữa nếu hắn giết một thì người chết chắc chắn là mình, hắn con phải truy hỏi tung tích Giát Giát từ Ngộ Lao...
Lúc này Ngộ Lao Hoà thượng đã bình tĩnh hơn nhiều, liếc mắt nhìn Tiêu Dương, lạnh nhạt nói:
- Không.
BịchI
- Tôi nói.
Từng đợt tiếng kếu thất thanh nhanh chóng lan ra khắp đại điện. Không ít đệ tử Cửu Hoa Sơn đều kêu lớn, mắt mở trợn trừng nhưng không ai dám bước lên nửa bước. Thậm chí có người đưa mắt cầu cứu ba đại Thánh sơn còn lại, nhưng ba đại Thánh sơn vẫn giữ thái độ bàng quan.
- Ngậm máu phun người!
Kiếm quang như tuyết chém xuống.
- Tôi... tối hôm qua đệ tử đỉnh Liên Hoa báo rằng tận mắt nhìn thấy Giát Giát Sư điệt leo lên đỉnh Thiên Trụ.
Máu bắn toé lên, cùng với đó là tiếng kêu thảm thiết của Ngộ Lao Hoà thượng.
Trường kiếm trong tay Tiêu Dương khẽ động, Ngộ Tâm Trưởng lão bị đánh bay xuống bệ đài giảng đạo vỡ nát. Mũi kiếm lập tức đặt xuống chóp mũi Ngộ Lao Hoà thượng.
- Rõ ràng Ngộ Tâm mượn dao giết người, Giát Giát không ở trong tay tôi.
- Phật dạy lục đại giai không, ông giữ lại cái tai có tác dụng gì đâu. - Không.
Hai tay Ngộ Lao Hoà thượng bưng hai tai ngã sập xuống, đau đớn cuộn mình kêu la.
Ngộ Lao Hoà thượng một tay bưng một bên tai, đau đớn kêu rên, vẻ bình tĩnh đã biến mất, thay vào đó là nỗi hoảng sợ. Tên này dứt khoát hơn nhiều so với mình tưởng. Ngộ Lao tưởng có thể lừa qua cửa, nhưng Tiêu Dương sớm đã vô cùng chắc chắn Ngộ Lao là kẻ thù của Giát Giát, Ngộ Lao có chối quanh đến đâu cũng vô dụng.
Sắc mặt Ngộ Lao Hoà thượng đã hoàn toàn tái mét.
Tiếng thét chói tai.
Lúc này bỗng một giọng nói vang lên:
- Cậu ta... cậu ta...
Ông ta tính trời tính bể cũng không tính đến việc có sát tinh đại khai sát giới trên Cửu Hoa Sơn.
Tiêu Dương nhìn xuống Ngộ Lao Hoà thượng, trường kiếm châm chậm chuyển sang bên tai còn lại.
Ai nấy sợ nổi da gà nhưng không dám bước lên ngăn cản.
Tiêu Dương chậm rãi bước lên, mũi kiếm vẫn nhỏ máu. Lần này mũi kiếm chỉ vào dưới cằm Ngộ Lao Hoà thượng.
- Giát Giát đâu?
Ngộ Lao Hoà thượng trợn ngược hai mắt, toàn thân run lên bần bật, máu theo cánh tay chảy xuống tong tong.
- AI
Xoetl
Tiêu Dương nhẹ nhàng nói, kiếm chém mạnh xuống.
- Có lẽ tôi biết Giát Giát ở đâu rồi.
Xetl
Tiêu Dương liếc nhìn, người vừa cất tiếng chính là Ngộ Cần Trưởng lão đỉnh Thất Hiền! Vị lão hoà thượng rời đi khi nấy đã quay lại đứng bên cạnh Ngộ Cần Trưởng lão.
Sắc mặt Ngộ Lao Hoà thượng lại đột nhiên biến đổi.
- Nói.
Tiêu Dương lạnh lùng nói.
Ngộ Cần Trưởng lão liếc nhìn Ngộ Lao rồi hắng giọng, chắp hai tay niệm một câu kinh, đoạn nhìn Tiêu Dương nói:
- Nếu Giát Giát thực ở trong tay Ngộ Lao sư huynh thì chắc chắn đã bị giam vào cấm địa rồi.
Lời vừa buông, không ít đệ tử Cửu Hoa Sơn đều biến sắc mặt.
Tang Tang sư muội!
Một giọng nói trong veo bỗng vang lên.
- Để em đi thử xem sao.
Tiêu Dương cúi đầu, ánh mắt lạnh buốt như băng nhìn Ngộ Lao.
Ngộ Cần Trưởng lão lắc đầu thở dài. - Cấm địa luôn do chính Phương trượng sư huynh và Ngộ Lao sư huynh quản lý.
Xoetl
Một kiếm đâm thẳng vào bả vai Ngộ Lao Hoà thượng, cơn đau sắc lạnh khiến Ngộ Lao Hoà thượng kêu thét lên, trán đổ mồ hôi lạnh rồi im bặt không nói được tiếng nào nữa.
- A di đà Phật, bần tăng sẽ thỉnh tội với Phật tổ, nhưng bần tăng tuyệt không thể trơ mắt nhìn Giát Giát sư điệt thất lạc không rõ tung tích mà không động tay.
Ngộ Lao Trưởng lão bước lên nhìn chằm chăm Ngộ Lao, từ tốn nói.
- Sư huynh à, tôi vừa sai người đi thăm dò, cửa chính thuỷ lao trong cấm địa khoá chặt... Giát Giát sư điệt đang ở trong đó đúng không?
Đôi mắt Ngộ Lao Hoà thượng loé lên, nhưng ông ta không nói một lời nào.
Ông ta biết chắc Ngộ Võ Phương trượng và Giát Giát Hoà thượng đang hấp hối trong thuỷ lao rồi. Chỉ cần mình có thể chịu đựng được thì có thể giữ được mạng. Ngược lại, nếu hai người đó được cứu ra, người khác chưa nói đến, tên thiếu niên này chắc chắn sẽ lấy mạng mình tức khắc!
Tiêu Dương nhíu mày hỏi:
- Các ông không mở được cửa thuỷ lao hay sao?
Ngộ Lao Hoa thượng tức giận gầm lên.
- Ngộ Cần! Cấm địa là bí mật cơ sở của Cửu Hoa Sơn ta, lão dám đi ngược lại lời dạy của Phật tổ, truyên lại cho người ngoài?
— Là đâu?
Tiêu Dương cau mày.
- Cấm địa?
Người của ba đại Thánh sơn còn lại mỗi người một vẻ.
Tiêu Dương ngẩng phắt đầu lên. Hắn đã gần như suýt quên mất thân phận thực sự của Tang Tang sư muội.
Sát thủ Thiên Diện!
Đứng trong hàng ngũ top 10 sát thủ trên toàn thế giới.
Nói về tài phá khoá mở cửa, Tang Tang sư muội nhất định rất giỏi.
- Em cẩn thận.
Tiêu Dương gật đầu, rồi liếc nhìn Tiêu Tinh Y. Tiêu Tinh Y cười hiểu ý, đứng lên đi cùng Diệp Tang.
Tuy bề ngoài thực lực của Tiêu Tinh Y tương đối kém, nhưng Tiêu Dương từng được lãnh giáo bản lĩnh của tiểu công chúa nhà họ Tiêu. Cường giả thông thường chưa chắc đã đến gần được cô bé.
- Làm phiền Đại sư rồi.
Diệp Tang bước đến trước mặt Ngộ Cần Trưởng lão.
Ngộ Cần hơi do dự rồi dứt khoát gật đầu, chắp tay:
- Mời hai vị thí chủ đi theo ta.
Ba người nhanh chóng rời khỏi đại điện.
Trong đại điện, người của ba đại Thánh sơn lại liếc nhìn nhau. Đối với ba đại Thánh sơn, cấm địa của Cửu Hoa Sơn có sức hấp dẫn vô cùng lớn.
Truyền thuyết nói rằng trong cấm địa có một chí bảo.
Gần như đồng thời, ba đại Thánh sơn cũng lẳng lặng sai người lẻn ra khỏi cửa đại điện.
Soạt!
Kiếm khí lung linh bỗng lao thẳng đến cửa đại điện.
Âm!
Một tiếng nổ vang, đám người đang rón rén đi đến cổng đại điện đều hoảng sợ né tránh.
Tiêu Dương chém ngang kiếm, nhắm vào cửa đại điện.
- To ganl
Ma Luân Đại sư núi Phổ Đà lớn tiếng mắng.
- Cậu dám ngăn cản đệ tử của ba đại Thánh sơn?
- A di đà Phật, ba đại Thánh sơn không giống Cửu Hoa Sơn đang xuống dốc đâu.
Thanh Phong Đại sư núi Nga Mi cũng đứng lên, ánh mắt đầy vẻ thù địch.
Tiêu Dương chậm rãi xoay người, Thiên Hoàng Kiếm trong tay chếch lên, kiếm quang loé ra, đôi mắt liếc quanh, lạnh giọng nói:
- Bất cứ kẻ nào cũng không được rời khỏi đại điện nửa bước.
- Hỗn láo!
Huyền Thanh Hoà thượng tức giận quát.
Tiêu Dương liếc nhìn, khoé miệng hơi nhếch lên:
- Hoá ra là vị hoà thượng này, lúc ở Đảo quốc ông chạy nhanh lắm.
Sắc mặt Huyền Thanh Hoà thượng tối sầm lại.
Mặc dù ba đại Thánh sơn vô cùng kiêu ngạo, nhưng màn trình diễn vừa rồi của Tiêu Dương thưc sự đã khiến mọi người mắt thấy tai nghe, nếu không có lợi ích chắc chắn thì ba đại Thánh sơn cũng không chịu đưa đầu chịu báng.
Trong lúc hai bên giằng co, Ngộ Cần Trưởng lão đã dẫn hai cô gái đi xa. Người của ba đại Thánh sơn nhìn nhau, rồi nhìn Tiêu Dương vẻ hung hăng thù hận rồi lại ngồi xuống.
- Ông còn động nữa là tôi đảm bảo ông được chết một cách nhanh chóng đấy.
Tiêu Dương bỗng nói.
Ngộ Lao Hoà thượng vừa định nhân lúc Tiêu Dương không chú ý mà chạy đi, nghe vậy hai chân không khỏi xụi lơ, lại ngã phịch xuống đất kêu rên đau đớn.
Ánh mặt trời chênh chếch.
Cấm địa nằm tại trung tâm Cửu Hoa Sơn, một hẻm núi sâm giữa đỉnh Thập Vương và đỉnh Thiên Trụ.
Lúc trước Diệp Tang và Tiêu Tinh Y đã đến đây tìm, nhưng không thể động đến trận pháp cấm địa của Cửu Hoa Sơn.
Ngộ Cần Trưởng lão dẫn hai cô gái tiến lên, dần dần đi vào khu vực trung tâm của hộ sơn trận pháp. Hai cô gái lập tức cảm giác được khí tức xung quanh thay đổi rõ rệt, như thình lình rơi vào tiết trời đông giá rét.
Thực lực hai cô gái còn thấy lạnh, chứng tỏ nơi này âm hàn đến như thế nào. Tiêu Tinh Y càng đi thân sắc càng trở nên quái dị, nén không nổi chấn động:
- Nơi này... không ngờ lại là một ma quật viễn cổi
Nghe vậy, Ngộ Cần Trưởng lão không khỏi ngừng bước, ngoái lại nhìn Tiêu Tinh Y vẻ kinh ngạc:
- Làm thế nào thí chủ biết được?
Tiêu Tinh Y cười hì hì:
- Không có chuyện gì trong giới tu hành mà Tiêu Tinh Y tôi không biết đâu.
- Họ Tiêu à?
Ngộ Cần Trưởng lão nhìn Tiêu Tinh Y vẻ vỡ lẽ, gật đầu lẩm bẩm.
— Chẳng trách, chỉ có người nhà họ Tiêu mới có nhãn lực như vậy...
Phía trước tối đen, ba người đều có thể nhìn trong bóng đêm rõ như ban ngày nên không hề giảm tốc độ Nhưng Diệp Tang phát hiện Tiêu Tinh Y càng lúc càng trở nên hưng phấn, không thể không hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Chuyện tốt to bằng trời ấy!
Tiêu Tinh Y vui vẻ nói, ánh mắt lướt quanh khu ma quật viễn cổ lạnh giá vẻ mong đợi.
- Ma quật viễn cổ vỗn rất ít tôn tại trên thế gian, khu ma quật này lại càng là địa thế thất tuyệt độc nhất vô nhị!
Tiêu Tinh Y mừng rỡ không thôi, vừa đi vừa nghĩ, càng tiến lên phía trước cô càng chắc chắn.
- Căn cứ vào những gì ghi trong điển tích, ma quật thất tuyệt chắc chắn có bảo bối hiếm!
- Đó là một vị thuốc chính để luyện ra ba đại Thiên đơn của Tiêu gial...