Chương 936: Hộ sơn đại trận mở ra
Chương 936: Hộ sơn đại trận mở raChương 936: Hộ sơn đại trận mở ra
Thiên tài tuyệt thế của Kiếm Tông, rạng rỡ trên đỉnh Thánh sơn Cửu Hoa.
Đánh bại bốn đại Thánh sơn, khiến vạn phật phải nể phục.
Lúc này không còn ai dám ngăn cản Tiêu Dương nữa.
Ánh mặt trời chiếu lên thân hình cao cao, hắt bóng xuống mặt đất, áo trắng vấy máu tay cầm kiếm lạnh lùng nhìn về phía trước.
Vận khí điều tức.
Đại chiến liên miên đã tiêu hao phần lớn sức lực của Tiêu Dương.
Đồng thời Tiêu Dương cũng hiểu hơn về khả năng chiến đấu của mình. Dưới Tâm Lôi Thất Kiếp, mình chắc chắn vô địch. Đối phó với Huyền Không Đại sư ở Tâm Lôi Thất Kiếp sơ kỳ thì hơi khó khăn, nhưng nếu vận dụng Hám Đạo Thuật thì có khi vẫn thắng được Tâm Lôi Thất Kiếp đỉnh.
Còn từ Tâm Lôi Bát Kiếp, cũng chính là nửa bước Phật tổ viên mãn, vẫn không phải là thực lực mình có thể ứng phó được.
Lúc này ba đại Thánh sơn đều trầm ngâm không ai dám lên tiếng.
Vì ngay khi bọn họ định hiện thân, một sức mạnh mênh mông kinh khủng đã phủ chụp xuống người họ, khiến họ không thể nhúc nhích. Tiên linh khí thuần khiết bao phủ, cảnh báo cho họ biết một sự thật đáng SỢ...
Thế lực của ba đại Thánh sơn phái đến Cửu Hoa Sơn chắc chắn không chỉ có nhiêu đây. Điều khiến Huyền Không Đại sư không hiểu là vì sao quân tiếp viện mãi vẫn không đến.
Nhưng mấy vị cường giả nửa bước Phật tổ chỉ dám ẩn thân mà không dám ló mặt.
- Sao vẫn chưa đến?
Từ đó, không ai dám nhúc nhích nửa bước.
Gió lạnh thổi ngang lưng chừng núi. Đám người Huyền Không Đại sư dần tỉnh lại, nhìn Tiêu Dương vẻ kiêng ky lẫn hoảng sợ.
Họ đang bị Tiên nhân theo dõi!
Huyền Không Đại sư lo lắng nói.
Nếu nói kẻ này là ác ma thời viễn cổ thì đạo hạnh của họ chưa đủ để trấn áp.
Trên thực tế, thực lực ngầm của ba đại Thánh sơn đã đến rồi, hơn nữa còn có mấy vị cường giả ở cảnh giới nửa bước Phật tổ viên mãn!
Thiếu niên chí tôn đến từ Kiếm Tông cường đại như vậy, lẽ nào sau lưng y không có sư môn cường đại hơn hậu thuẫn? Vị Tiên nhân giấu mặt này có khi chính là bảo vệ cho thiếu niên chí tôn. Dù sao cũng là thiên tài tuyệt thế, tất nhiên sư môn sẽ lo lắng bảo vệ.
Không lẽ đã xảy ra biến cố gì ư?
Đám cường giả đó hít mấy hơi khí lạnh, phủ phục nằm giấu mình gần đó, không dám khinh suất, thậm chí còn chẳng dám thở mạnh, sợ Tiên nhân giấu mặt tưởng nhầm mình định ra tay.
Mặc dù vị Tiên nhân bí ẩn đó không hề nói nửa câu, nhưng ai cũng hiểu Tiên nhân có mặt ở đây là để ngăn mình ra tay. Nói đùa, bản thân họ tuy là nửa bước Phật tổ viên mãn, nhưng vẫn chỉ là nửa bước, không phải Phật tổ đích thực. Nếu cường giả Tiên nhân muốn huỷ diệt họ, thực là chuyện dễ như trở bàn tay, chẳng khác nào đánh chết một con kiến. Cho nên không ai dám vọng động, hơn nữa đều liên tưởng đến một sự thật khủng khiếp khác...
- Mày có biết mày đã gây hoạ lớn tày trời rồi không!
- Ranh con Kiếm Tông!
Hắn không còn để ý đến ba đại Thánh sơn, bất cứ ai cản đường hắn đều đã bị đánh bại hết. Điều hắn cần làm bây giờ là tiếp tục xử lý Ngộ Lao Hoà thượng.
Các hoà thượng của ba đại Thánh sơn đều tập trung tại phe của mình, các thủ lĩnh đều mặt tái nhợt, bị thương không nhẹ.
- Đứng lại! Tên ác mai
Trên khoảng đất trống bằng phẳng xuất hiện nào rãnh nào hố, tất cả đều là dấu tích của trận kịch chiến vừa qua.
Tiêu Dương bỗng gầm lên. Uy thế mênh mông ùa ra lan ra tứ phía.
- Cút!
Đám người của ba đại Thánh sơn đang nhốn nháo muốn xông lên ngăn không cho Tiêu Dương bước vào đại điện.
Tiêu Dương hờ hững liếc quanh, thu Thiên Hoàng Thần Kiếm lại, từ tốn xoay người cất bước đi về phía đại điện.
Những đau khổ mà Giát Giát đã phải chịu sẽ được trả lại gấp trăm lần trên người Ngộ Lao.
Ba đại Thánh sơn muốn kéo dài thời gian, chờ cường giả bên mình đến tiếp ứng.
Bọn họ không biết cường giả họ chờ sẽ không xuất hiện nữa.
Ma Luân Đại sư một tay ôm ngực, cố nén đau, giận dữ quát.
Tiêu Dương như không nghe thấy, vẫn rảo bước lên trước.
Thanh Phong Đại sư cũng nổi giận quát.
- Cậu... đứng lại!
Mấy hoà thượng đi trước bị đánh ngã hết, liên tiếp đẩy ngã một đám phía sau.
Tiêu Dương chắp tay bước vào trong đại điện.
Đại điện to lớn như vậy giờ đây lặng ngắt.
Trong một góc, Ngộ Cần Trưởng lão dẫn theo đệ tử đỉnh Thất Hiền bảo vệ Ngộ Võ Phương trượng và Giát Giát Hoà thượng. Tiêu Tinh Y đứng bên cạnh quan sát trạng thái của hai người, còn Diệp Tang thì đang đứng trên bệ đài giảng đạo rách nát, tay cầm trường kiếm chỉ vào Ngộ Lao Hoà thượng máu me bê bết nằm trên sàn. Dưới chân cô là mấy cái xác, rõ ràng có người muốn nhân cơ hội Tiêu Dương đại chiến với ba đại Thánh sơn lẻn vào cứu Ngộ Lao Hoà thượng, nhưng họ không ngờ rằng Diệp Tang trong đại điện cũng là một sát tinh.
Mấy cái xác ngổn ngang trên mặt đất là bằng chứng.
Diệp Tang đứng trên bệ đài giảng đạo, nét mặt kiên định. Cô hiểu rất rõ ý của Tiêu Dương. Đừng nói mấy tên phản đồ Cửu Hoa Sơn, ngay cả Phật tổ đến đây cô cũng vẫn sẽ cầm kiếm đứng chắn trước Ngộ Lao Hoà thượng, không cho kẻ thù mang ông ta đi. Ánh mắt Tiêu Dương chạm vào đôi mắt long lanh dưới hàng lông mày lá liễu, một tia ấm áp len lỏi giữa sông băng. Nhưng khi tâm mắt hạ xuống chiếu vào Ngộ Lao Hoà thượng, lửa giận lập tức bùng lên chiếm hết đầu óc Tiêu Dương, cảnh Giát Giát bị ngược đãi không ra hình người diễn đi diễn lại trong óc.
Hàn ý lạnh băng ùa ra phủ kín Ngộ Lao Hoà thượng.
Ngộ Lao Hoà thượng sợ hãi nói không ra tiếng. Thấy Tiêu Dương quay lại đại điện, ông ta đã hoàn toàn tuyệt vọng. Tiêu Dương quay lại đây, có nghĩa là ba đại Thánh sơn đều đánh không lại hắn, hôm nay mình lành ít dữ nhiều rồi!
Mày có hỏi đâu!
Từ trong đôi mắt thống khổ tuyệt vọng của Ngộ Lao Hoà thượng từ từ lăn ra hai giọt nước mắt uất ức, trong lòng thâm kêu...
- Sao lão không nói sớm?
Tiêu Dương sửng sốt, ánh mắt chậm rãi hướng về phía Ngộ Lao Hoà thượng, không khỏi buột miệng hỏi:
Tiêu Tinh Y lập tức nói.
- Giát Giát vừa tỉnh lại một lúc, anh ấy nói Bồ Tát Xử Thai Kinh vẫn trong tay anh ấy.
Hối hận lúc đầu!
Một bước sẩy chân, ôm hận nghìn đời!
- Ta... hận!
Ngộ Lao Hoà thượng đau đớn rống lên.
- Tiêu Dương!
Chừng sau một nén nhang, một tiếng nói trong veo cất lên, bóng áo tím lướt qua, Tiêu Tinh Y xuất hiện trên bệ đài giảng đạo, nói:
- Thế đủ rồi, còn làm nữa là anh sẽ tẩu hoả nhập ma đấy.
Tiêu Dương tức thì dừng lại, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía Ngộ Lao Hoà thượng đang hấp hối, lạnh lùng nói:
- Ông còn chưa nỡ giao Bồ Tát Xử Thai Kinh ra đây đấy.
Xương cốt toàn thân gãy nát khiến Ngộ Lao Hoà thượng vừa đau đớn vừa hối hận vô cùng.
Đau đớn kịch liệt gấp trăm lần!
Đôi mắt cô chỉ thuộc về tín ngưỡng của mình. Nếu người đàn ông này là ác ma, cô cũng sẽ cùng hắn rơi vào ma đạo.
Ngay sau đó, bệ đài giảng đạo như biến thành địa ngục trần gian, chỉ còn tiếng kêu la rên xiết xé ruột là âm thanh duy nhất. Áo trắng vấy máu như một ác ma, bên cạnh là một bóng hình xinh đẹp áo xanh, thuỷ chung kiên định đứng tại chỗ.
Nhưng Tiêu Dương không cho ông ta cơ hội, hắn nhanh chóng phong toả hết những yếu huyệt trong người Ngộ Lao Trưởng lão, khiến ông ta muốn tự sát cũng không được.
Thậm chí Ngộ Lao Hoà thượng còn có ý định tự sát. Tự sát chết một cách nhanh chóng còn tốt hơn sống mà chịu đủ mọi cực hình giày vò nhiều.
Mày có hỏi đâu cơ chứ!!!
Phập! Một mũi kim bạc đâm thẳng vào huyệt Bách Hội sau đầu Ngộ Lao Trưởng lão, ông ta lập tức khí tuyệt bỏ mình.
Chết không nhắm mắt!
Lời ông ta muốn nói vẫn còn chưa nói ra, điều uất ức vẫn chưa bộc lộ.
Tiêu Dương từ từ đứng dậy, liếc nhìn Ngộ Lao Hoà thượng, vung tay. Một luồng lửa màu xanh tím bay ra, đáp xuống người Ngộ Lao Hoà thượng. Chưa đầy một phút, thi thể Ngộ Lao Hoà thượng đã bị ngọn lửa nuốt sạch, đốt cháy ra tro.
- Chúng ta đi.
Tiêu Dương dẫn hai cô gái đi khỏi bệ đài giảng đạo, đến trước mặt Ngộ Cần Trưởng lão, nói.
— Phiền Trưởng lão tìm giúp một chỗ yên tĩnh để trị thương cho Phương trượng và Giát Giát.
Ngộ Cần Trường lão nhìn đại điện tan hoang, trâm ngâm một lát rồi nói:
- Đến đỉnh Thất Hiền của tôi thôi.
Mọi người cẩn thận đặt Phương trượng và Giát Giát hoà thượng lên cáng rồi đi ra khỏi đại điện.
Soạt!
Thấy đám Tiêu Dương đi ra, ba đại Thánh sơn và các Phật tử đến từ khắp nơi trên đất nước đều quay sang nhìn.
Tiêu Dương không để ý đến cái nhìn của họ, vẫn đi thẳng theo đường đá xuống núi.
Đám người Huyền Không Đại sư nhìn nhau, sốt ruột.
Không hiểu!
Vì sao quân cứu viện còn chưa tới!
- Từ từ đã.
Thấy Tiêu Dương sắp đi rồi, Huyền Không Đại sư không nén nổi nữa vội nói.
- Cậu muốn cứu người chúng tôi không cản, nhưng Bồ Tát Xử Thai Kinh là chí bảo của nhà Phật, chúng ta tuyệt đối không thể để rơi vào tay kẻ khác! Giao Bồ Tát Xử Thai Kinh ra đây, coi như Ngũ Đài Thánh sơn chúng ta nợ cậu một cái nhân tình!
Tiêu Dương ngừng bước, không nén được một trận cười nhạo. Những cái gọi là Thánh sơn này, tự coi mình cao quá rồi.
Người ngoài tôn họ là Thánh sơn, thế là họ thực tưởng mình thành thánh rồi?
- Nhân tình của núi Ngũ Đài à?
Tiêu Dương nhàn nhạt nói.
¬ Đáng bao nhiêu tiền?
- Cậu...
Huyền Không Đại sư đỏ bừng mặt, lửa nộ bùng cháy trong mắt, nhưng chỉ có thể khoanh tay đứng yên nhìn đám Tiêu Dương rời đi.
Bỗng Huyền Không Đại sư cảm thấy ngọn núi dưới chân lay động.
Thân thể lắc lư không vững!
- Đáng chết! Huyền Không Đại sư cả kinh, ngỡ là Tiêu Dương đánh lén, vội lùi lại mấy bước nhìn kỹ lại mới nhận ra chính là cả ngọn núi đang lay động!
Âm ầm!
Tiếng động đinh tai nhức óc khiến tăng chúng lảo đảo, càng lúc càng lớn.
Không ít người hoảng sợ thất sắc.
- Đang xảy ra chuyện gì vậy?
- Tại sao cả toà núi lại rung chuyển?
- Lở núi ư ?
PhịichI
Không ít người ngã xuống đất, đá vụn trên núi bay tứ tung.
- Đang có chuyện gì đây?
Tiêu Dương cũng kinh ngạc.
- Hộ sơn đại trận!
Ngộ Cần Trưởng lão bỗng kêu lên run rẩy.
¬ Hộ sơn đại trận bị mở ra rồi!