Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 930 - Chương 937: Ngộ Tâm Nhập Ma

Chương 937: Ngộ Tâm nhập ma Chương 937: Ngộ Tâm nhập maChương 937: Ngộ Tâm nhập ma

Hộ sơn đại trận!

Ngộ Cần Trưởng lão vừa nói, chúng tăng Cửu Hoa Sơn đứng quanh đều hoảng sợ biến sắc mặt.

Hoàn toàn bối rối luống cuống.

- Trời ơi, tại sao hộ sơn đại trận lại tự nhiên mở ra? Hơn nữa hình như còn tập trung uy lực về đỉnh Thập Vương.

- Từ trước đến nay trong lịch sử Cửu Hoa Sơn, hộ sơn đại trận cực ít mở ra. Thông thường chỉ khi Cửu Hoa Sơn đứng trên ranh giới sinh tử, Phương trượng mới mở hộ sơn đại trận.

- Truyền thuyết nói rằng hộ sơn đại trận có uy lực thí Phật diệt Tiên vô cùng khủng khiếp!

Ai nấy đều vô cùng hoảng sợ, đồng tử mở rộng không biết bao nhiêu lần.

Thân thể lảo đảo lay động.

Cả ngọn Thập Vương chấn động kịch liệt, cát đá bay tung, cây cối gẫy rạp. Đá lớn trên núi lăn xuống ầm ầm, đập vào các tăng nhân, tiếng kêu la vang lên thảm thiết.

- Chạy không có tác dụng gì cả. Hãy đứng lại dựa vào nhau, kết trận ngăn đá lăn.

— Trừ Phương trượng sư huynh ra, còn kẻ nào biết cách mở hộ sơn đại trận!

Ngộ Cần Trưởng lão lớn giọng nói.

- Kẻ nào đã mở hộ sơn đại trận?

- Hả? Hộ sơn đại trận của Phật môn cơ à? Chà chà, Tiêu Dương, tên nhóc này cũng giỏi quá đấy.

Ba đại Thánh sơn còn lại cũng vô cùng hoang mang.

Tiêu Dương đã đứng ra trước bảo vệ hai cô gái và Giát Giát đang trọng thương, không một tảng đá nào có thể đến gân họ. Nhưng sắc mặt Tiêu Dương cũng tối lại. Hộ sơn đại trận vừa khởi động hắn đã cảm nhận được một sức mạnh huỷ thiên diệt địa nổi lên.

Ngộ Cần Trưởng lão trợn mắt quát hỏi.

Hộ sơn đại trận của Cửu Hoa Sơn có uy danh vô cùng lớn.

- Mọi người bình tính!

Tiêu Dương cười khổ sờ mũi, truyền âm nói:

Âm!

- Tiểu Thất tiền bối chỉ tôi cách phá trận là hơn.

Đại trận cổ xưa này có uy lực vô cùng lớn.

Tiêu Dương đã chuyển ngay Kim phủ đến mi tâm. Tuy khả năng bày trận của hắn không đến nỗi tệ, nhưng đối diện với hộ sơn đại trận có nguồn gốc từ viễn cổ hắn vẫn lúng túng không biết xuống tay thế nào, phải dựa vào Tiểu Thất tiền bối! Giọng nói của Tiểu Thất tiền bối nhanh chóng vang lên, mang theo vài phần chế nhạo.

- Tất nhiên.

- Mạnh thế cơ ạ?

- Tiểu Thất tiền bối, người nói gì có thể nói cho hết không ạ? Tiểu Thất cười hi hi.

- Nhưng!

- Phá trận á?

Đã có người ở ngoài trận pháp nghiệm chứng lời của Tiểu Thất tiên bối!

- Kể cả như vậy cũng không thể nào khinh thường! Ít nhất thì ngoài phạm vi bao phủ của trận pháp, kể cả Tiên nhân có muốn phá trận trong thời gian ngắn cũng khó lắm! Còn người ở trong phạm vi bao phủ của trận pháp sẽ phải chịu đòn tấn công của trận. Hì, muốn diệt đám người các cậu cũng đơn giản lắm.

Tiểu Thất đổi giọng, nói.

- Cậu coi thường hộ sơn đại trận của Cửu Hoa Sơn quá đấy. Đại trận này do chư Phật Di Tiên Tổ để lại từ nhiều năm trước, đỉnh Thập Vương là tâm, liên kết chín mươi chín ngọn xung quanh, có thể kích phát sức mạnh huỷ thiên diệt địa, thực sự có thể gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật, Tiên nhân đến đây cũng phải bại đấy.

- Hì, người trẻ thì đừng nóng vội.

Tiểu Thất cười nói.

- Về mặt lý thuyết thì hộ sơn đại trận của Cửu Hoa Sơn quả thực có sức mạnh huỷ diệt, nhưng ngày nay Cửu Hoa Sơn đã xuống dốc, thịnh thế chín mươi chín ngọn đã không còn, chỉ còn 28 ngọn thôi. Uy lực của hộ sơn đại trận e cũng chỉ có thể phát huy được mười, hai mươi phần trăm thôi.

Tiêu Dương không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.

Tiêu Dương nóng nảy hỏi:

- Đáng tiếc, bất cứ vật gì trong trời đất cũng không thắng được sự bào mòn của thời gian! Đặc biệt là những trận pháp mượn thế tự nhiên làm uy lực như thế này.

Tiểu Thất ngừng một lát rồi thở dài.

Hộ sơn đại trận đột ngột mở ra, phạm vi bao phủ không hề lớn, chỉ giới hạn trong khu vực Tiêu Dương và mọi người đang đứng. Những chỗ khác tất nhiên đều nằm ngoài trận pháp. Dĩ nhiên là cả vị trí của Thái Cực Vương.

Trận pháp khởi động quá đột ngột, Thái Cực Vương bị bất ngờ không phản ứng kịp, chỉ cảm giác một sức mạnh huyền diệu quét ngang trước mặt ngăn mình lại. Thậm chí lúc đầu còn không nhìn thấy người đứng trong trận.

- Hộ sơn đại trận của Cửu Hoa Sơn?

Thái Cực Vương thầm nghĩ không xong rồi, sắc mặt đại biến. Ông biết đến sự tồn tại của hộ sơn đại trận, nhưng không ngờ được hộ sơn đại trận lại đột ngột mở ra, hơn nữa mình lại ở vòng ngoài của trận pháp!

Uy lực của hộ sơn đại trận tối đa chỉ phát huy được mười, hai mươi phần trăm, hơn nữa lại lấy phòng ngự là chính!

Tiên nhân bên ngoài trận pháp không dễ gì phá được trận, nhưng nếu ở trong trận thì Thái Cực Vương có thể dễ dàng phá trận.

Âm!

Thái Cực Vương thử đưa một chưởng kích vào trong trận, lập tức gây nên rung động lớn. Thần thái của trận pháp càng trở nên rực rỡ chói mắt.

- Có thể chuyển sức mạnh tấn công thành sức mạnh duy trì trận pháp. Ngộ Tâm Trưởng lão nổi giận đùng đùng nói, tiếng nói vang động cả trời đất.

- Các người mới là phản đồi!

Một luồng chưởng lực ánh vàng bay vút đến, trong nháy mắt đã đến ngay trước mặt Ngộ Cần Trưởng lão. Thịch một tiếng, Ngộ Cần Trưởng lão vội giơ chưởng đón đánh, lông ngực chấn động dữ dội, nôn ra máu, thân hình bị bức lùi lại mấy bước.

ThịchI

— Phản đồ! Lão đã học trộm cách mở hộ sơn đại trận!

Ngộ Cần Trưởng lão tức giận.

- Chỗ này có dễ tìm không chứ? Hơn nữa bây giờ chẳng ai đi tìm người khống chế trận pháp được cả.

- Ha ha ha hal!l

Trong phạm vi bao phủ của trận pháp bỗng vang lên tiếng cười điên cuồng đỉnh tai nhức óc xoáy vào màng nhĩ mọi người.

Tiếng nói vang lên sang sảng.

- Chư vị may mắn được chứng kiến hộ sơn đại trận của Cửu Hoa Sơn, vậy là các vị có phúc lớn rồi đó!

- Là Ngộ Tâm!

- Ngộ Tâm Trưởng lão!

Không ít người cùng tái mặt.

- Là lãoI

Trong trận pháp. Tiểu Thất cũng nói cách này cho Tiêu Dương. Tiêu Dương đảo mắt, chẳng khách khí gì nói luôn:

- Tìm ra người khống chế trận pháp rồi đánh chết?

Thái Cực Vương đôi mắt loé sáng, Tiên Thân Thức lập tức toả ra tìm khắp đỉnh Thập Vương của Cửu Hoa Sơn...

- Tìm ra người khống chế trận pháp!

Còn một cách nữa.

Thái Cực Vương thay đổi sắc mặt. Như thế này thì người ngoài muốn phá trận chắc chắn rất khó khăn.

¬ Năm đó Phương trượng Phật tổ từng có ý trao vị trí Phương trượng lại cho ta, hơn nữa còn truyền cho ta cách mở hộ sơn trận pháp! Kết quả... không biết Ngộ Võ lão tặc dùng thủ đoạn gì khiến Phương trượng Phật tổ đổi ý, trao vị trí Phương trượng lại cho lão! Các người giúp Trụ Vương làm ác, các người mới là phản đồ! Phản đồ đáng chết! Ta đã nhẫn nhịn nhiều năm lắm rồi, cuối cùng cũng chờ đến cơ hội có thể tự tay tiêu diệt từng tên một! Ha hai

Tâm trạng của Ngộ Tâm Trưởng lão chấn động, cả đỉnh Thập Vương cũng theo vậy mà chao đảo dữ dội hơn, đất lở đá bay gây thương vong không nhỏ, hơn nữa thỉnh thoảng còn có Phật quang cự chưởng giáng xuống lấy mạng.

- Ngộ Tâm, lão lại vì chuyện cũ năm đó mà chấp mê không tỉnh!

Ngộ Cần Trưởng lão trâm giọng nói - Năm đó lão tự tiện xông vào cấm địa, tiến vào ma quật, đã bị nhiễm ma tính! Phương trượng Phật tổ không chỉ trấn áp ma tính cho lão, còn tha thứ cho lỗi lâm của lão, cho lão hồi tâm nghĩ lại. Không ngờ, lão vẫn không hề biết sửa lỗi! - Ta không sail Các người mới sail

Ngộ Tâm Trưởng lão điên cuồng cười rống lên. Khu vực bị trận pháp bao phủ trở nên u ám như địa ngục, sát khí bủa vây, khí tức lạnh lẽo dày đặc...

- Ngộ Tâm...

- Không phải nói nữa.

Tiêu Tinh Y bỗng nói, đôi mắt gắn chặt về phía trước.

- Thần trí Ngộ Tâm Hoà thượng đã bắt đầu không rõ nữa, rất có khả năng đã bị ma tính ăn mòn rồi, hoàn toàn truy nhập ma đạo, trở thành ma nô.

Ma đạo, tâm ma xâm lấn, vạn kiếp không hồi!

Hồi trước La Thiên Tôn Toạ gặp cảnh này, nhưng đã chuyển hoá thành đại cơ duyên, thực sự dùng ma nhập đạo!

La Thiên Tôn Toạ là trường hợp vô cùng hiếm gặp.

Hầu hết những người bị tâm ma xâm lấn đều có kết quả như Ngộ Tâm Trưởng lão, hoàn toàn trở thành ma nô, giết người uống máu để sống.

- Nhập ma?

Ngộ Cần Trưởng lão tái mặt, một lúc sau khuôn mặt co giật mấy lần, đôi mắt hiện vẻ buồn bã, thở dài chắp tay niệm “A di đà Phật".

- Ngộ Tâm! Ngộ Tâm Trưởng lão!

Ma Luân Đại sư núi Phổ Đà kêu lớn, tươi cười lớn tiếng nói.

¬ Mục tiêu của ngài là đám phản đồ Cửu Hoa Sơn, không liên quan gì đến chúng ta. Bần tăng trước nay đối với ngài không bạc, chi bằng ngài để ta đi ra trước đã.

Vừa nói thân hình Ma Luân Đại sư vừa run nhẹ.

Trong lòng ông ta vô cùng tức giận, bản thân ông ta cao quý như vậy lại rơi vào tình cảnh ngày hôm nay. Vừa bị Tiêu Dương đả thương còn lâu mới hồi phục được, thực lực Ma Luân Đại sư có thể phát huy có hạn, trong hoàn cảnh trận pháp ngặt nghèo như thế này, có thể toi mạng bất cứ lúc nào. Nếu không không bao giờ có chuyện ông ta hạ mình đi cầu xin Ngộ Tâm Trưởng lão.

Tiếng cười điên loạn vang vọng không ngừng như mèo vờn chuột:

- Ma Luân à, không phải lão tự xưng là Thánh sơn vô cùng tôn quý sao? Thế nào? Đến cầu xin ta rồi à? Ha hai

Sắc mặt Ma Luân Đại sư hết xanh lại tím, hai bàn tay giấu trong áo cà sa nắm chặt lại.

- Bây giờ ta mới là chúa tếI

Ngộ Tâm Trưởng lão kiêu hãnh cười lớn.

- Các người là một lũ nhỏ bé thấp hèn... chỉ có thể ngưỡng mộ, cầu xin ta thôi! Có khi ta sẽ rủ lòng thương! Ma Luân!

Giọng nói bỗng đổi.

- Lão muốn ta tha ngươi ra... Phải đưa ra thành ý chứ.

Thành ý?

Ma Luân Đại sư ngẩn ra, bất chấp thể diện của Thánh sơn, vội đưa ra một chuỗi tràng hạt, nói: - Đây là mật chú Phật châu, có thể kích phát mật chú tấn công vô cùng mạnh mẽ.

- Để xuống đất.

Giọng nói ra lệnh.

Ma Luân Đại sư lập tức làm theo, rồi cười cười nói:

- Ngộ Tâm Trưởng lão, giờ có thể...

- Có thể.

Giọng Ngộ Tâm âm trầm vô cùng.

— Có thể đi chết được rồi!

Âm!

Một chưởng ấn vàng kim khổng lồ từ trên giáng thẳng xuống đầu Ma Luân Đại sư.

Trong nháy mắt cả cái đầu vỡ tan, máu huyết bắn tung, kêu còn chẳng kịp kêu một tiếng đã lìa đời!

Mọi người đều biến sắc mặt.

- Ha ha ! Ha ha ha !

Ngộ Tâm Trưởng lão cười lên điên dại, tiếng cười lạnh lùng quái dị vô cùng.

- Cảm giác giết người hay quá ! Lũ sinh linh thấp kém hãy sợ hãi đi ! Chuẩn bị đón Ma thần đại nhân hàng lâm !

Hoàn toàn ma hoá rồi !
Bình Luận (0)
Comment